Edit: Khuynh Khuynh
_______________________________
"Anh không đồng ý." Phượng Tử Thịnh oán hận nói.
"Tiểu Ca, đàn ông tốt còn rất nhiều, Mạnh Lâm Phong không thích hợp với em."
"Vì sao tôi không thể? Tôi rất thích hợp với Khuynh Ca." Mạnh Lâm Phong lập tức phản bác.
"Câm miệng, không tới lượt anh nói chuyện, đứng qua một bên." Phượng Khuynh Ca vỗ đầu Mạnh Lâm Phong, nói.
Mạnh Lâm Phong ủy khuất nhìn cô.
"Khuynh Ca thật hung dữ."
Phượng Khuynh Ca híp mắt lại, con ngươi lập tức hiện lên ánh sáng lạnh.
"Còn không nghe lời, sau này tôi sẽ không để ý đến anh."
Mạnh Lâm Phong quả nhiên ngoan ngoãn, bĩu môi ngồi xuống đất. Cứ như vậy khiến hai ngươi vừa bực mình vừa buồn cười.
Trong mắt Phượng Tử Thịnh hiện lên thần sắc quái dị. Lúc hãy anh vừa mới trở về, không rõ ràng lắm tình hình của Mạnh Lâm Phong, giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện hắn cứ chút không thích hợp.
"Hắn ta làm sao vậy?" Phượng Tử Thịnh nghi hoặc hỏi.
"Hoàn toàn mất trí nhớ, Mạnh thúc thúc cùng Mạnh bá mẫu đưa hắn tới đây nhờ em chăm sóc giúp." Phượng Khuynh Ca nhún vai nói.
"Cho nên em chăm sóc hắn trên giường?" Phượng Tử Thịnh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đâu phải, rõ ràng là trên thảm mà." Người nào đó trả lời, tươi cười đến không có hảo ý.
1
"Phượng Khuynh Ca, em còn chưa hiểu sao. Mạnh Lâm Phong không thích hợp với em, em nên tìm một người xứng đáng để yêu." Phượng Tử Thịnh sắp bị cô chọc tức đến điên rồi.
Phượng Khuynh Ca vô cùng đồng ý mà gật đầu. Cô nhìn vào tuấn nhan cùng đôi mắt thâm thúy của Phượng Tử Thịnh.
"Vậy anh hai có được không?"
Phượng Tử Thịnh nghe xong liền sửng sốt.
"Anh.... Anh hai không phải người đàn ông tốt."
"Anh không phải người đàn ông tốt."
Phượng Khuynh Ca cười khẽ, điểm nhẹ chóp mũi của anh.
"Anh đúng là thành thật, không biết trước kia ánh đã làm hại bao nhiều con gái nhà lành rồi?"
Nói xong liền xấu xa liếc xuống hạ thân của anh một cái, trên mặt tràn ngập tươi cười, tiếp tục.
"Bọn họ.....có phải hay không vô cùng thỏa mãn? Một đêm cùng anh vài lần?"
1
Phượng Tử Thịnh hít sâu một hơi, đôi mắt thâm thúy càng thêm sâu thẳm, cố gắng che dấu gió lốc đang cuồng nộ. Nắm lấy tay em gái, anh nặng nề nói.
"Tiểu Ca, không cần hồ nháo." Phượng Tử Thịnh tức giận hét to.
"Em không hồ nháo." Phượng Khuynh Ca nhướng mi, trong đôi mắt yêu mị toát ra vài tia lửa nhỏ. "Anh cần em cũng cần, anh có thể tìm phụ nữ, tại sao em không thể tìm đàn ông?"
Phượng Tử Thịnh nhìn cô, trong mắt ngoại trừ kinh ngạc thì chính là không thể tin tưởng. "Ý của em là nói..... em cùng với hắn ta chỉ vì cần. Em khi nào thì trở nên tùy tiện như vậy?"
Mạnh Lâm Phong bị vắng vẻ ở phía sau cũng không chịu yếu thế, hắn tiến lên ôm lấy thắt lưng Phượng Khuynh Ca, gặm cắn cổ cô tựa như dã thú phát tình.
Lý này Phượng Tử Thịnh mới chú ý tới Phượng Khuynh Ca và Mạnh Lâm Phong, cả hai người bọn họ đều không mặc quần áo. Anh lại đứng ở chỗ này nói chuyện cùng cô nửa ngày, cho dù là anh em ruột, cũng quá kinh hãi thế tục rồi.
"Mặc quần áo vào rồi nói chuyện sau." Phượng Tử Thịnh quét đôi mắt sắc bén về phía Mạnh Lâm Phong.
"Cậu hiện tại mất trí nhớ, tôi sẽ không cùng cậu so đo, bây giờ rời khỏi phòng này ngay lập tức."
Mạnh Lâm nheo đôi mắt, trong mắt hiện lên lãnh ý. Cho dù có mất trí nhớ, bản tính cao ngạo trời sinh sẽ không thay đổi.
"Lâm Phong ca ca, anh về phòng trước đi, lần sau chúng ta lại chơi tiếp." Phượng Khuynh Ca ái muội nói.
Mạnh Lâm Phong nắm lấy tay Phượng Khuynh Ca, chỉ vào tiểu Lâm Phong đang không ngoan.
"Nó rất đau, Khuynh Ca, anh khó chịu."
Phượng Khuynh Ca nuốt nuốt nước bọt, tiểu Lâm Phong càng ngày càng lớn, trên đầu còn rỉ ra vài giọt bạch dịch. Cô cắn môi, cố gắng áp chế xao động trong người.
"Để em dạy anh làm như thế nào."
Cô đưa tay cầm lấy tiểu Lâm Phong, giúp anh di chuyển.
"Ừm, Khuynh Ca.... Khuynh Ca.... Nhanh lên chút nữa, nhanh lên một chút." Mạnh Lâm Phong mạnh mẽ cọ sát vào người Phượng Khuynh Ca, chất giọng khàn khàn quyến rũ.
Phượng Khuynh Ca vụng trộm liếc nhìn Phượng Tử Thịnh.
Aa.... mặt của anh trai đại nhân càng ngày càng đen. Tiểu Tử Thịnh cũng thật không ngoan, đã muốn hướng về phía cô chào hỏi.
"Lâm Phong ca ca, thoải mái sao?" Bình thường cô đều gọi hắn là Mạnh thiếu, hôm nay chỉ vì kích thích Phượng Tử Thịnh mới gọi hắn là Lâm Phong ca ca. Cô chính là cố ý ở trước mặt anh trai giúp Mạnh Lâm Phong giải quyết nhu cầu, để xem xem anh có thể chịu đựng được bao lâu.
"Thoải mái, nếu Khuynh Ca có thể dùng miệng liếm liếm càng thoải mái hơn."
Nhìn đi, đàn ông cho dù có ngốc vẫn chính là đàn ông.
Phượng Tử Thịnh nhớ tới cảnh tượng đêm qua, Phượng Khuynh Ca dùng cái miệng nhỏ nhắn của cô ngậm lấy tiểu Tử Thịnh của anh, anh chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.
Phượng Tử Thịnh lạnh lùng nhìn Mạnh Lâm Phong, tên đáng chết này dám vọng tưởng để bảo bối của anh dùng miệng giúp hắn giải quyết. Nếu không nể tình bạn thân từ nhỏ đến lớn, anh chắc chắn sẽ ném hắn cho vài chục tên đàn ông, để hắn thoải mái hưởng thụ.
8
"Khuynh Ca, buông hắn ra, nếu hắn cần, anh sẽ đưa đến cho hắn vài chục người." Chỉ cần hắn có đủ năng lực, vài trăm người anh cũng tìm được. Phượng Tử Thịnh oán hận thầm nghĩ.
"Tôi không cần người khác, chỉ cần Khuynh Ca." Mạnh Lâm Phong tựa vào cô, vừa thở gấp vừa nói.
"Khuynh Ca, cây gậy thật thoải mái."
"Phượng Khuynh Ca, anh lặp lại một lần nữa, buông hắn ra."
Thật đáng giận! Cho dù dùng tay cũng không được, anh tuyệt đối không thể chấp nhận được bảo bối của mình cùng người đàn ông khác làm loại chuyện này.
"Anh hai thật nhỏ mọn. Nếu anh muốn, em cũng có thể làm cho anh nha, hơn nữa là không phải dùng tay, mà là dùng miệng."
Phượng Khuynh Ca nhìn anh, cố ý dùng giọng điệu mị hoặc dụ dỗ.