Edit: Khuynh Khuynh
Phượng Khuynh Ca không hề vô nghĩa. Kiên nhẫn của cô đối với Phượng Tử Thịnh đã sớm dùng hết, cô không muốn lại để cho anh có cơ hội cự tuyệt chính mình. Muốn cho một người đàn ông trầm luân trong vòng xoáy dục vọng còn không phải đơn giản sao?
Phượng Tử Thịnh kinh hô một tiếng, há miệng thở dốc. Tiểu Tử Thịnh thật sự rất thoải mái, trong thân thể từng tế bào đều phản kháng kêu gào. Anh rất muốn ngăn cản, nhưng hiện tại không thể phun ra một chữ.
"A..." Đột nhiên, Phượng Khuynh Ca dùng sức một cái, tiểu Tử Thịnh liền để ở yết hầu của cô. Mắt thấy anh sắp cao trào, Phượng Khuynh Ca lại phun tiểu Tử Thịnh ra.
Phượng Khuynh Ca cầm nó, cao thấp xoa nắn, cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tràn đầy tình dục của Phượng Tử Thịnh.
"Anh hai, thoải mái sao?"
Phượng Tử Thịnh gầm nhẹ, đôi mắt đỏ lên. Anh nhìn thân thể mị hoặc nửa ẩn nửa hiện của Phượng Khuynh Ca che dưới lớp khăn tắm, tiểu Tử Thịnh lại lớn lên một vòng.
Phượng Khuynh Ca căn bản không cho anh cơ hội khôi phục lý trí. Cô cầm phân nửa tiểu Tử Thịnh, nhanh chóng phun ra nuốt vào, dùng đầu lưỡi trêu chọc.
Phượng Tử Thịnh tràn ngập dục niệm nhìn cô gái mang khuôn mặt thiên sứ lại có dáng người ma quỷ kia. Tiểu đệ đệ của anh cần cô, anh thật muốn trên người cô hung hăng mà làm.
Phượng Khuynh Ca kinh ngạc nói: "Trở nên lớn như vậy, em một lát nữa chẳng phải chịu khổ sao?"
Phượng Tử Thịnh nghe xong lời này, chỉ thấy càng thêm kích thích. Trong không khí truyền đến hương vị thản nhiên, theo mùi hương ngày càng dày đặc, hai người bị vây trong tình dục càng không thể khống chế bản thân.
Phượng Khuynh Ca nghiêng người qua, ấn đầu của Phượng Tử Thịnh, đem đôi thỏ ngọc của mình đưa đến miệng anh.
"Anh, em đút anh ăn có được không, hì hì...."
Phượng Tử Thịnh ngửi được hương vị xử nữ, tuy trong lòng vẫn sống chết kháng cự, nhưng thân thể anh lại bán đứng chính mình. Anh dùng đầu lưỡi quấn quanh đỉnh nụ hoa, mút mạnh.
"Ưm... Thật thoải mái..."
Phượng Khuynh Ca thoải mái nhắm mắt hưởng thụ, bắt lấy bàn tay của Phượng Tử Thịnh đặt trên một cái thỏ ngọc khác.
"Anh hai, mau, mau liếm."
"Tiểu Ca , em... Em sắp bức điên anh rồi." Phượng Tử Thịnh nhả một bên ngực cô ra, biểu tình giãy dụa nói.
"Anh thật là, con mẹ nó. Chúng ta đã trở thành như vậy, anh còn muốn trốn tránh phải không? Đã như vậy, em chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng này với anh thôi." Phượng Khuynh Ca cười tà nói.
"Em..." Phượng Tử Thịnh muốn hỏi, cô còn chiêu cuối cùng gì?
Nhưng mà cái anh nhìn thấy chính là Phượng Khuynh Ca xoay người, làm cho tiểu Tử Thịnh đặt ở động khẩu hoa nhuỵ của cô.
"Anh, từ giờ trở đi, anh___là của em." Nói xong, cô dùng sức một cái liền ngồi xuống. Nhưng vừa tiến vào gần phân nửa, sắc mặt cô đã bởi vì đau đớn mà trắng bệch: "Đau quá... anh..."
Phượng Tử Thịnh thật không ngờ rằng Phượng Khuynh Ca vừa nói liền thật sự làm ngay, nhưng lại là lần đầu tiên của cô. Tình huống của anh cũng chẳng tốt hơn cô bao nhiêu, tiểu Tử Thịnh vào cũng không được mà ra cũng không xong.
"Em, cái nha đầu ngu ngốc này, em đây là..." Phượng Tử Thịnh hít sâu một hơi, dụ dỗ nói.
"Bảo bối, ngoan, một chút liền thoải mái."
Phượng Khuynh Ca uỷ khuất nhìn anh, cắn môi nói: "Đều tại anh, đã rõ em không biết, còn không nhắc nhở em đừng dùng sức. Bây giờ tốt lắm đi, em đã đau sắp chết."
"Được, được, được, tất cả đều là lỗi của anh hai, hiện tại em đừng khẩn trương, thả lỏng một chút." Phượng Tử Thịnh đau lòng nhìn em gái.
"Vậy bây giờ anh có muốn em hay không? Nếu anh nói không, em sẽ dùng sức ngồi xuống." Phượng Khuynh Ca biết tấm màng đó đã bị rách, anh cho dù không muốn nhận cũng không được.
"Tiểu Ca, nếu em đã không hối hận, vậy chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!" Trong mắt Phượng Tử Thịnh hiện lên thần sắc thâm trầm.
1
"Anh hai cái gì cũng không sợ, chỉ sợ em hối hận."
"Như vậy hiện tại em nói cho anh biết, em vĩnh viễn cũng không hối hận." Phượng Khuynh Ca ôn nhu nhìn anh, nói.
"Vậy thì buông anh ra, để anh làm____ "chết" em."
1
Phượng Tử Thịnh tà khí đã trở lại, không hề do dự, sợ sệt, anh bây giờ như một vị quốc vương đầy bá đạo.