Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...



Edit: Khuynh Khuynh

"Phốc...phốc...." Sau khi chuyển động gần trăm cái, Phượng Khuynh Ca cả người căng cứng, hai tay gắt gao nắm lấy gra giường, run rẩy nói: "Anh hai, em... Em không được!"

Phượng Tử Thịnh phát hiện thân thể Phượng Khuynh Ca cứng ngắc, biết cô sắp đến cao trào. Anh cầm lấy hai bên ngực cô, chuyển động càng mạnh mẽ.

"Bảo bối, anh cũng đến đây. Ừm. Thật thích..." Nói xong, anh dùng sức một cái, gậy thịt liền đâm sâu vào tận hoa tâm.
3

"A! Anh nhẹ một chút... Em không được... Muốn tới...A...." Phượng Khuynh Ca căng hai chân, cong mình lại, biểu tình vừa thống khổ vừa vui vẻ.

"Đừng nóng vội, chờ anh thêm chút nữa." Phượng Tử Thịnh luyến tiếc mà bỏ qua như vậy, anh còn muốn tái chiến thêm vài trăm hiệp nữa kia, nhưng đáng tiếc thân thể hai người đã không thể chịu thêm kích thích.

"Người xấu, anh không phải không cần em sao? Hiện tại giống như sắc lang một dạng." Phượng Khuynh Ca bĩu môi, gắt giọng: "Anh nhanh chút, người ta... người ta khó chịu."

(Khuynh: Đúng, đúng, Tử Thịnh ca ca là con sắc lang đội lớp anh trai)

Phượng Khuynh Ca càng nói càng ngượng ngùng. Tuy rằng cô dám lớn gan câu dẫn Phượng Tử Thịnh, nhưng là đối với chuyện này cô chỉ có lý luận, còn chưa có cơ hội thực tiễn đâu. Cho nên nhiều chuyện vẫn là lần đầu tiên.

"Anh hối hận, nếu sớm chịu thoả hiệp với em, thì mấy ngày nay buổi tối cũng không cần phải vừa nghĩ tới em vừa phải tự mình dùng tay mà giải quyết. Bảo bối, em phải bồi thường anh."

"Xứng đáng, đây chính là anh tự mình tìm lấy. Nếu không phải em cường anh, bây giờ anh vẫn ở chỗ này mà làm lão đạo sĩ." Phượng Khuynh Ca thở hỗn hễn nói.

"Cho nên... Anh hôm nay muốn hảo hảo mà làm để bổ sung ngày đó." Phượng Tử Thịnh dùng sức rút ra khỏi hoa nhuỵ, lại mạnh mẽ đi vào, kích thích đến mức Phượng Khuynh Ca không còn khí lực để nói chuyện.

"Ừm, bảo bối, bảo bối của anh..." Phượng Tử Thịnh gầm nhẹ một tiếng, một cỗ dịch nóng bỏng đều phun vào trong thân thể của cô, nét mặt anh lại biểu lộ sảng khoái tươi cười.

Thời điểm Phượng Tử Thịnh co rút bắn tinh, hoa lộ cùng tử cung của Phượng Khuynh Ca cũng đồng thời co rút lại. Cô cắn tay Phượng Tử Thịnh, lười biếng rên một tiếng. "Ừm..."

Hai người giữ nguyên tư thế này nằm xuống. Phượng Khuynh Ca ghé xuống giường, Phượng Tử Thịnh nằm trên lưng cô, cả hai đều mệt mỏi thở hỗn hễn.

Lúc này, ma công tự động vận chuyển. Phượng Khuynh Ca cảm thấy mệt mỏi đều biến mất, thân thể so với lúc nãy càng có tinh thần hơn.

Một dòng nước ấm áp thông qua chỗ hai người kết hợp len lỏi vào bên trong tiểu Tử Thịnh, "cái gì đó" nhảy lên một cái, lập tức trở nên sinh long hoạt hổ.

Phượng Khuynh Ca không được tự nhiên, nhẹ giọng hờn dỗi: "Anh hai đáng ghét này, còn không mau đi ra."

Phượng Tử Thịnh cũng thật không ngờ "của" anh hôm nay cũng không chịu thua kém như vậy. Anh rút ra, xoay người cô lại, cười tà nói.

"Chúng ta đổi chỗ khác làm tiếp."

Phượng khuynh C xáu hổ, cáu giận liếc anh một cái. Bất quá ánh mắt mị hoặc như vậy căn bản không có lực sát thương, ngược lại càng làm cho Phượng Tử Thịnh tâm tư ngứa ngáy khó nhịn.

"Đừng hồ nháo, anh cũng không bận tâm thân thể người ta." Phượng Khuynh Ca uỷ khuất nói.

Phượng Tử Thịnh có chút chần chờ. Em gái dù sao cũng là lần đầu tiên, làm sao chịu được ép buộc như vậy? Anh thất vọng than nhẹ một tiếng, ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Được rồi. Tha cho em."

Phượng Khuynh Ca vừa lòng cười cười, chậm rãi ngồi dậy. Cô vừa động, đại lượng bạch dịch nồng đậm theo hoa nhuỵ chảy ra ngoài, cảnh tượng kích thích như vậy Phượng Tử Thịnh sao có thể chống lại, ánh mắt anh liền tối lại, thâm thuý như bóng đêm. Anh ôm Phượng Khuynh Ca đi đến cạnh cửa sổ sát đất, miệng nói : "Anh chịu không nổi! Tiểu yêu tinh, đây là em tự mình tìm, ai bảo em câu dẫn anh."

"Hỗn đản, anh làm cái gì? Ai câu dẫn anh. Mau thả em xuống dưới." Phượng Khuynh Ca vuốt ngực Phượng Tử Thịnh, cáu giận nói.

Phượng Tử Thịnh nghe lời để cô xuống dưới, anh đặt cô trên ban công, không hề có khúc dạo đầu liền đi vào. Thân thể cô run lên, hai khoả đỏ tươi nhảy nhót, làm cho ai kia thiếu chút nữa phun máu mũi.

"A! Anh chậm một chút. Ừm... Hỗn đản, không được cắn loạn a! Anh.... Anh hai, xin anh, chậm... chậm một chút." Phượng Tử Thịnh mở màn đã làm một đoạn kịch liệt, khiến Phượng Khuynh Ca lập tức tiến vào trạng thái mơ hồ.

Đôi môi của anh không ngừng gặm cắn từng tấc da thịt trên người cô, lưu lại vô số dấu ngân hôn lớn nhỏ.

Phượng Khuynh Ca cảm thấy rất ngứa, tránh né. Cô uốn éo đầu, nhất thời kinh sợ.

Ban công cách vách làm sao lại có một người nam nhân?

Trời ạ!

Như vậy không phải hắn đã thấy toàn bộ rồi sao?

He he... xong H rồi, ai hóng H thì đợi tiếp nhá.... Ta thật đáng yêu mà   


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui