Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...

Edit: Khuynh Khuynh
_________________

Phượng Khuynh Ca đem hộp quà đặt ở ghế phó lái, lái xe rời khỏi Bạch gia cổ bảo. Dọc đường đi cô vẫn cứ mơ mơ màng màng, chờ khi tỉnh táo lại thì đã tiến vào tập đoàn Phong thị.

“Thực xin lỗi, tôi đến trễ.”
Phượng Khuynh Ca đẩy cửa văn phòng tổng tài, liền nhìn thấy Phong Thất Hiên ngồi ở đằng kia, đoan chính mà xử lý văn kiện.

Phong Thất Hiên nghe thấy âm thanh Phượng Khuynh Ca, ngẩng đầu thản nhiên nhìn cô. Con ngươi Phong Thất Hiên tối lại, ôm hai tay, vẻ mặt soi mói nói: “Đây là thái độ làm việc sao?”

Thân phận Phượng Khuynh Ca hiện tại là thư ký tổng tài Phong thị. Cô đã hứa thì sẽ thực hiện, hôm nay vì Bạch Dật Thuỷ mới để Phong Thất Hiên leo cây, khó trách hắn sẽ tức giận.

“Tôi sai rồi! Anh cứ phạt đi!” Phượng Khuynh Ca cô dám làm dám chịu, cũng không nghĩ sẽ tìm cớ gì.

“Em cầm trong tay cái gì?” Phong Thất Hiên thản nhiên nói.

Phượng Khuynh Ca ngạc nhiên, cô cư nhiên đem hộp quà cầm lên đây rồi. Hai tay run lên, cô tự cường trấn định nói: “Vừa rồi có một người bạn gửi chuyển phát đến cho tôi, tôi cũng không biết là cái gì.”

Phong Thất Hiên là loại người nào chứ? Làm sao có thể không nhìn ra kích động trong mắt cô. Cô càng khẩn trương, hắn càng hoài nghi.

Hắn đứng lên, chậm rãi đi về phía cô. Hắn hôm nay mặc một bộ âu phục Italya, so với lần trước thêm vài phần nghiêm cẩn, ngay cả khí chất yêu nghiệt cũng bớt đi vài phần.

Phượng Khuynh Ca chậm rãi lui về phía sau, lưng dựa vào cửa, cô gượng cười nói: “Làm cái gì nha? Tôi đã cam nguyện chịu bị phạt, anh còn không chịu thuận theo mà buông tha. Anh còn như vậy tôi sẽ đi.”

Phong Thất Hiên không để ý tới cô, cầm lấy chiếc hộp. Phượng Khuynh Ca tất nhiên không muốn giao cho hắn, cô dùng sức ôm lấy. Hai người giằng co qua lại, chiếc hộp bị xé rách, thứ gì đó bên trong bị rơi ra.

Phanh! Cây gậy tự an ủi rơi xuống bên chân Phong Thất Hiên, nội y tình thú lại nằm trên tay Phượng Khuynh Ca.

Phong Thất Hiên cúi người nhặt lên, mở chốt, gậy tự an ủi liền phát ra âm thanh ong ong. Hắn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô: “Đây là công cụ làm việc sao?”

Phượng Khuynh Ca ôm trán. Đáng giận! Mặt mũi đều quăng trước mặt tên hỗn đản này. Cô bĩu môi, nói: “Tôi đã nói rồi, là người ta gửi cho tôi, tôi cũng không biết là cái gì?”

“Thật sự?” Phong Thất Hiên bỡn cợt nhìn cô, lại khôi phục bộ dạng lưu manh như lần đầu tiên gặp mặt: “Bảo bối, em hôm nay phạm sai lầm, anh muốn trừng phạt em thật tốt nha!”

Nói xong, hắn đem chốt mở đến mức lớn nhất. Cây gậy trong tay kịch liệt chấn động, hai quả cầu nhỏ xoay chuyển thật nhanh.

Phượng Khuynh Ca hạ thân nóng lên, tim đột nhiên đập nhanh hơn. Cô xiết chặt nội y trong tay, nói: “Anh muốn làm gì?”

Phong Thất Hiên giơ lên tà ác tươi cười, đem gậy an ủi kề sát miệng, cười khẽ: “Còn có hương vị, không sai...”
______________________
[Khuynh: Ố là la.....yêu nghiệt nha....]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui