Edit: Khuynh Khuynh
____________________
Phong Thất Hiên cười khẽ, nụ cười tươi này trên hội nghị nghiêm cẩn có phần đột ngột. Vài cặp mắt tò mò kinh ngạc nhìn về phía hắn, Phong Thất Hiên thản nhiên nhìn quanh bốn phía, chủ nhân của mấy cặp mắt này liền biết điều mà dời ánh nhìn đi.
Phượng Khuynh Ca lần nữa trừng hắn, trong mắt hàm chứa cảnh cáo. Phong Thất Hiên chẳng những không thu liễm, bàn tay sói càng thêm làm càng. Cô vừa cao trào một lần, hiện tại thân thể vẫn còn vô lực, không muốn lại chịu ảnh hưởng của hắn lần nữa.
Hành động của Phong Thất Hiên thành công chọc giận Phượng Khuynh Ca. Dù sao cũng dùng bút ghi âm, không sợ bỏ lỡ họ nói chuyện. Nếu Phong Thất Hiên đã muốn ngoạn, cô liền bồi hắn chơi đùa.
Tay cô đưa xuống mặt bàn, nhẹ nhàng cầm lấy vật cứng rắn nóng bỏng kia. Cô chầm chậm cách lớp vải dệt mà chọc ghẹo nó.
Phong Thất Hiên hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình. Phượng Khuynh Ca vừa lòng cười cười, tầm mắt dừng trước máy tính, động tác trong tay lại càng nhanh.
Phượng Khuynh Ca có thể cảm nhận được thân thể Phong Thất Hiên căng cứng, mỗ địa phương nào đó không ngừng nhảy lên. Hô hấp của hắn dồn dập, hiển nhiên động tình không nhẹ. Nhưng dưới tình huống như vậy hắn cư nhiên còn có thể phi thường bình tĩnh mà tiến hành cuộc họp, không bất kỳ người nào nhìn ra được hắn khác thường. Cô không khỏi bội phục Phong Thất Hiên, đưa tay đẩy hắn ra, thành thành thật thật mà xử lý văn kiện trong tay.
Phượng Khuynh Ca thu tay “bỏ chạy”, Phong Thất Hiên thở dài nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút mất mát. Sức ảnh hưởng của tiểu yêu tinh này đối với hắn quả thực quá lớn, hắn thiếu chút nữa đã ở trước nhiều người như vậy mất mặt rồi. Bất quá sau khi cô buông tay, trong lòng hắn lại thấy trống vắng. Hừ! Đợi lát nữa sẽ thu thập cô sau.
Sau khi chấm dứt cuộc họp, mọi người lục tục ra ngoài. Phong Thất Hiên ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, Phó tổng giám đốc cầm văn kiện tới chỗ hắn báo cáo gì đó. Phượng Khuynh Ca le lưỡi, trở về văn phòng sửa sang lại văn kiện của cuộc họp vừa rồi.
Phượng Khuynh Ca sớm đã đem Thân Ái thảo làm thàh bột phấn bỏ vào túi xách. Tục ngữ nói không chiếm được mới là tốt nhất. Cô làm sao có thể để Phong Thất Hiên được đắc thủ dễ dàng?
Hừ! Vừa rồi dám dùng loại phương pháp đó “trừng phạt” cô, bây giờ đổi lại, cô phải hảo hảo sửa trị hắn một phen. Thích chơi gậy tựa an ủi có phải không? Vậy để "tiểu cúc hoa" của hắn chân chính cảm thụ một phen đi.
[Khuynh: Khuynh Ca tỷ đáng sợ quá đi....]
Vậy mà chờ đến giờ tan tầm vẫn không thấy bóng dáng Phong Thất Hiên. Không chỉnh được hắn, trong lòng Phượng Khuynh Ca cảm thấy rất thất vọng. Kỳ thực khi nhìn cái tên yêu nghiệt kia vì mình chịu đủ loại tra tấn vô cùng tuyệt vời! Phượng Khuynh Ca trong lòng tà ác nghĩ!
Cô không muốn để Phượng Tử Thịnh biết mình cô liên quan đến tập đoàn Phong thị, cô định lái xe đi dạo một vòng mới trở về. Đã lâu không đi spa, cô phải hưởng thụ một chút mới được.
“Mạnh Lâm Phong, hắn ở trong spa? Ừm......Có chút cổ quái!” Phượng Khuynh Ca nhìn Mạnh Lâm Phong đứng trước cửa spa, tự lầm bầm làu bàu.
Lúc này, từ bên trong bước ra một nữ nhân, cô ta mặc một chiếc váy dài trắng noãn, tóc tuỳ ý xoã bên vai khiến dung nhan thanh tú thêm phần mị hoặc.
Cô ta chính là Tư Mã Xuyến đã mất tích hơn một tháng nay. Thật không ngờ nay trở về lại tới tìm Mạnh Lâm Phong. Người khác không biết một tháng nay cô ta đi nơi nào, nhưng Phượng Khuynh Ca cô lại vô cùng rõ ràng.