Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...

Edit: Khuynh
____________

Phượng Tử Thịnh vùi đầu vào giữa nụ hoa, đầu lưỡi mềm mại tràn ngập ma lực tiến vào bên trong, giống như nhấm nháp mỹ vị tinh tế, tuyệt vời nhất thế gian, răng nanh xẹt qua nộn thịt, khiến hoa huyệt bị kích thích cao trào tràn ra đại lượng mật dịch, cùng rượu vang đỏ hoà vào một chỗ, tạo nên  hương vị đặc trưng riêng biệt tiến vào trong miệng anh.

“Ngô...Đừng, rất căng!”
Phượng Khuynh Ca hít sâu, hoa huyệt không ngừng co rút lại, gắt gao bao bọc đầu lưỡi Phượng Tử Thịnh, cũng làm cho cô càng thêm kích thích: “Anh hai, đừng làm.”

Gậy tự an ủi phía sau được Phượng Tử Thịnh bật ở tầm trung, chấn động vừa phải tựa như có một nam nhân ở chỗ đó làm cô. Phượng Khuynh Ca trước sau đều bị kích thích, cô rất muốn Phượng Tử Thịnh chấm dứt loại tra tấn này.

Phượng Tử Thịnh ngẩng đầu lên, đem chất lỏng truyền vào miệng Phượng Khuynh Ca. Phượng Khuynh Ca quay đầu cự tuyệt, cô cảm thấy loại cảm giác này là lạ, chính mình ăn chính mình....Cô không muốn như vậy đâu.

“Bảo bối, nếm thử loại rượu vang mới...hử...” Phượng Tử Thịnh không hy vọng Phượng Khuynh Ca bỏ qua hương vị cực phẩm như vậy, nâng cằm cô đẩy vào lần nữa.

Phượng Khuynh Ca giận dữ, u oán trừng anh. Bất quá hương vị này cũng không khó nuốt. Trong rượu vang có hương hoa quả, giống như đang uống rượu trái cây.

Phượng Tử Thịnh nâng chân phải của cô lên, hung hăng đi vào. Hai người kết hợp cùng một chỗ mạnh mẽ luật động, từ trên giường cho đến trong phòng tắm tắm uyên ương, sao đó mới ôm đối phương nằm trên giường nghỉ ngơi.

Phượng Tử Thịnh đốt một điếu thuốc lá, tựa vào đầu giường phun ra từng vòng khói. Phượng Khuynh Ca tựa vào tay anh, ngửa đầu thưởng thức nhất cử nhất động tao nhã của mỹ nam sau hoan ái.

Ân! Cô sao lại có thể quên mục đích ban đầu của mình? Đúng rồi, hiện tại là  một cơ hội tốt, phải đem hình ảnh này vẽ lại mới được.

“Đi đâu?” Phượng Tử Thịnh nhìn Phượng Khuynh Ca xoay người xuống giường, thân thể che kín hồng ngân khiến nơi nào đó trên người anh lại cứng rắn lên, nổi lên phản ứng muốn phát tiết: “Kỳ quái, dáng người Tiểu Ca càng ngày càng trở nên yêu nghiệt.”

Phượng Khuynh Ca mặc váy ngủ dài chạy ra ngoài phòng chốc lát lại trở về. Trong tay cô cầm giá cùng cọ vẽ. Cô hướng Phượng Tử Thịnh nói: “Đừng để ý tới em, anh muốn làm gì thì cứ làm.”

“Hả...? Tiểu Ca muốn tự mình vẽ tranh sao. Anh hôm nay sẽ nghiệm thu một chút thành tích của em, nếu như vẽ không tốt,  xem anh trừng phạt em như thế nào!”
Phượng Tử Thịnh nghiêng người cười tà.

Phượng Khuynh Ca bĩu môi, hướng anh làm một cái mặt quỷ:
“Em “nhất định” đem anh vẽ phi thường xinh đẹp.”
Phượng Tử Thịnh lơ đãng. Trong mắt của anh, Phượng Khuynh Ca chỉ vừa học mỹ thuật tạo hình vài ngày, cho dù vẽ không được tốt, anh cũng sẽ không thật sự trừng phạt cô, đây chỉ là cái cớ giúp gia tăng tình thú giữa hai người mà thôi.

Thời gian chạm rãi trôi qua, Phượng Tử Thịnh ngồi ở đầu giường xem văn kiện, Phượng Khuynh Ca rốt cuộc đặt bút sang một bên, nói: “Hôm nay chỉ vẽ đến đây thôi, ngày khác lại vẽ tiếp.”

“Ừm, vẽ tiếp? Em vẽ cái gì?” Phượng Tử Thịnh xuống giường đi tới, cầm trong tay một xấp tranh vẽ. Khi anh nhìn thấy nội dung trong tờ giấy, ngón tay run lên, xấp tranh thiếu chút nữa rớt xuống.

Tranh này đều là “xuân cung đồ” của Phượng Tử Thịnh và Phượng Khuynh Ca, lấy Phượng Tử Thịnh làm chủ, Phượng Khuynh Ca ngược lại không có mấy lần lộ diện.
Địa điểm là trên giường, phòng tắm, ban công thậm chí là trên xe, tất cả đều là hình ảnh chân thực bọn họ từng trải qua.
Nét bút phi thường thành thục, không chỉ có Phượng Tử Thịnh duy điệu duy tiếu, mà tiểu Tử Thịnh cũng vô cùng sống động.

“Tiểu Ca, em thật sự là bảo bối của anh hai. Lần khác em hãy vẽ một bức dán lên tường, anh hai muốn thời thời khắc khắc đều nhìn thấy nó.” Phượng Tử Thịnh hướng vào cổ cô thổi một hơi, cắn vành tai nhỏ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui