Edit: Khuynh Khuynh
___________
Phượng Khuynh Ca duỗi duỗi người, mái tóc trơn mềm như thác nước phủ kín gối nằm. Người bên gối đã sớm rời đi, chỉ để lại hơi thở nam nhân thản nhiên vây quanh. Đêm qua Phượng Tử Thịnh đặc biệt hiếu chiến, không biết có phải bị bức họa của cô gợi lên hưng trí hay không, sau đó lại ép buộc cô làm đến ba lượt, khiến cô bây giờ cả người đều vô lực, hơn nữa dấu vết trên người muốn che cũng che không được.
Hôm nay vẫn là không đến Bạch bảo. Cô muốn đi điều tra chuyện của Phong Thất Hiên một chút. Ngày hôm qua họp có nhắc đến Phượng thị, cô cảm thấy ánh mắt hắn là lạ, cô nhất định phải biết rõ chuyện gì xảy ra.
Lười biếng mặc quần áo, cầm túi xách chuẩn bị chạy lấy người. Phượng Khuynh Ca liếc mắt nhìn di động một cái. A! Cư nhiên có điện thoại của Bạch Dật Thuỷ gọi tới. Bất quá cũng đúng, hiện tại đã hơn 10 giờ sáng mà cô vẫn chưa qua đó, anh có hỏi cũng là bình thường.
Làm thư kí tổng tài Phong thị như cô đúng là đãi ngộ vô cùng a, hơn 10 giờ không đi làm cũng không có ai để ý tới.
Phượng Khuynh Ca gọi điện thoại lại cho Bạch Dật Thuỷ, thuận tiện nói cho anh biết cô muốn nghỉ học. Không ngờ đầu bên kia lại vang lên âm thanh lão nhân tang thương: "Phượng tiểu thư sao?"
Phượng Khuynh Ca ngẩng người, giật mình nhớ lại đó là tiếng nói của lão quản gia. Cô nghi hoặc nhìn nhìn số điện thoại, vô cùng khẳng định đây là điện thoại của Bạch Dật Thuỷ: "Quản gia? Bạch ca ca đâu?"
"Phượng tiểu thư, cô có thể đến đây một chuyến không? Thiếu gia bị bệnh." Quản gia ngữ khí bất đắc dĩ nói.
Phượng Khuynh Ca đứng người một chút, lập tức đáp lại: "Được, tôi lập tức đến ngay."
Phượng Khuynh Ca lập tức lấy túi xách lao đi. Quãng đường bình thường hơn một tiếng giờ rút ngắn lại chỉ còn 40 phút. Cho nên khi cô nhanh chóng chạy đến Bạch bảo, quản gia bình thường nghiêm cẩn cũng không nhịn được kinh ngạc.
"Bạch ca ca ở đâu? Đã tìm bác sĩ chưa?" Phượng Khuynh Ca theo quản gia tiến vào phòng Bạch Dật Thuỷ. Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng ngủ của anh, trước kia luôn luôn ở phòng vẽ cùng phòng khách gặp mặt.
Quản gia bất đắc dĩ cười khổ, nhìn Bạch Dật Thuỷ nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, nói: "Thiếu gia cái gì cũng tốt, chính là... Không thích mùi vị bệnh viện cùng uống và tiêm thuốc."
Phượng Khuynh Ca sờ sờ trán anh một lát, than nhẹ: "Nóng quá, anh ấy phát sốt, bao nhiêu độ?"
"Bốn mươi!" quản gia nói: "Yên tâm, chúng tôi đã giúp cậu ấy làm vật lý trị liệu, chỉ là hiệu quả rất chậm. Sốt cao như vậy phải uống thuốc mới được."
"Đem thuốc đến cho tôi, các người cứ ra ngoài, tôi sẽ cho anh ấy uống thuốc." Phượng Khuynh Ca ngồi ở đầu giường, nhìn Bạch Dật Thuỷ nhíu mày lộ ra biểu tình thống khổ.
Quản gia đem thuốc giao cho cô, lại để thêm rất nhiều nước đá ở trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Phượng Khuynh Ca đem thuốc hạ sốt pha vào nước đút vào miệng anh, biểu tình anh càng thêm thống khổ, dùng đầu lưỡi đẩy ra ngoài, trong miệng đều là nước thuốc. Cô nghĩ nghĩ, lại đem một phần khác uống, sau đó dùng miệng đút cho anh. Bạch Dật Thuỷ cảm nhận được vị đắng, lập tức muốn dùng lại cách cũ, liền bị Phượng Khuynh Ca dùng đầu lưỡi chặn lại.
Đầu lưỡi Phượng Khuynh Ca cùng Bạch Dật Thuỷ quấn quýt cùng một chỗ, không những nuốt thuốc, còn liếm cô không ít.
Phượng Khuynh Ca tim đập nhanh hơn, giúp anh vén lại chăn cũng không dám nhìn một lần. Đây là nam nhân đầu tiên làm cho cô động tâm, bây giờ mỹ thực ở phía trước, làm sao có thể không phản ứng? Chỉ là....