Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...

Edit: Khuynh Khuynh
____________

Người hầu lập tức thu xếp đưa bọn họ vào phòng, quản gia lại bảo họ mở nước nóng, nấu canh gừng. Trong chớp mắt, người trong phòng toàn bộ đều rời đi, chỉ để lại một nam một nữ quấn khăn ngồi đó.

Phượng Khuynh Ca biết thể chất mình rất tốt, cho dù có bơi lội giữa mùa đông cũng không có vấn đề, mà Bạch Dật Thuỷ thì khác, anh vừa mới bệnh xong, giờ lại không thể cảm lạnh được.

“Anh tắm trước đi!” Phượng Khuynh Ca nói xong cảm thấy kỳ quái, Bạch bảo lớn như vậy, không có khả năng chỉ có một phòng tắm, tại sao quản gia lại đem bọn họ để ở chung căn phòng.

Cô muốn mở cửa, nhưng cánh cửa lại không động đậy, thử kéo kéo vài cái, vẫn như cũ không thể mở ra. Phượng Khuynh Ca cuối cùng cũng phát hiện ra không thích hợp, cô quay đầu hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

Bạch Dật Thuỷ thần sắc khó hiểu, cửa không có chút sứt mẻ. Trong mắt hiện lên ảo não, anh gọi điện thoại nội tuyến, kết quả lại không có người nghe.

“Khụ...khụ...” Bạch Dật Thuỷ ho nhẹ hai tiếng. Phượng Khuynh Ca khẩn trương đỡ lấy anh, không cần biết quản gia làm vậy có động cơ gì, vội vàng đẩy anh vào phòng tắm.

“Anh tắm trước, xong rồi lại nói.” Phượng Khuynh Ca ở trong phòng tìm tìm, từ trong tủ lấy ra bộ quần áo, đặt vào tay anh, nói: “Nhanh lên, bọn họ đã mở nước sẵn, xem xem có lạnh hay không?”

“Anh thật sự không sao mà, em tắm trước đi! Em là con gái, không thể bị cảm lạnh.” Bạch Dật Thuỷ lo lắng sờ sờ trán của cô. Tay anh lạnh ngắt, mà trán cô lại ấm dần lên.

Phượng Khuynh Ca che giấu cảm xúc của mình, giục anh một phen, nói: “Anh mau đi đi, đừng ở chỗ này dây dưa, nếu không hai chúng ta cùng tắm.”

Bạch Dật Thuỷ không biết nói gì cho tốt nữa, ôn hoà cười. Sau khi anh đi vào phòng tắm, Phượng Khuynh Ca ngồi trên sofa suy nghĩ  sâu xa.

Quản gia có ý gì đây? Chẳng lẽ có ý muốn tác hợp hai người. Phượng Khuynh Ca trái lo phải nghĩ, chung quy cảm thấy khả năng này lớn một chút.

Cô cũng muốn ăn Bạch Dật Thuỷ, nhưng nam nhân tinh thuần như vậy không phải là người mà cô có thể trêu chọc. Cô thích anh, cô tuyệt đối không chịu nổi ánh mắt của anh khi biết được chân tướng.

Trên thực tế, cô định sẽ nói chân tướng cho Phượng Tử Thịnh biết. Nếu cô vẫn lén lút giấu diếm, một ngày nào đó anh biết được sự thật chắc chắn sẽ hận chết cô? Cô không muốn đem quan hệ tốt đẹp của hai người làm hỏng.

Cô vỗ vỗ đầu, tạm thời đem chuyện phiền lòng này gác lại. Ân! Quần áo ướt đẫm, vừa rồi người hầu đem quần áo ướt gom đi, cô trong người bây giờ trống trơn, đợi lát nữa phải mặc cái gì a?

Bạch Dật Thuỷ trong phòng tắm đi ra, nhìn Phượng Khuynh Ca đứng trước tủ quần áo lộ ra biểu tình rối rắm. Ánh mắt anh loé loé, đột nhiên hiểu ra.

“Anh tắm xong rồi, em vào đi. A...Em làm sao vậy?” Bạch Dật Thuỷ ôn hoà nhìn cô.

[Dật Thuỷ ca ca cũng đâu có hiền]

Phượng Khuynh Ca cố gắng biểu hiện tự nhiên, nhưng làn da hồng nhuận trên mặt đã bán đứng tâm lý bất ổn của cô: “Quần áo của em đều ướt, anh cho em mượn một bộ đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui