Edit: Khuynh Khuynh
____________________
"Em làm sao vậy?" Bạch Dật Thuỷ nhìn sắc mặt Phượng Khuynh Ca, có chút lo lắng hỏi: "Không phải bị cảm rồi chứ?"
Anh sờ trán cô, lại sờ trán chính mình, phát hiện độ ấm cao hơn một chút, lập tức muốn lấy nhiệt kế đến đo thử cho cô. Phượng Khuynh Ca ấn chân anh lại, không cho anh đứng lên. Cô thích nhất tư thế này, lấy cá tính của anh, một khi anh đứng lên, muốn được nằm lại lần nữa quả là khó hơn lên trời.
Vừa chuẩn bị đứng lên đã bị Phượng Khuynh Ca nặng nề kéo xuống, tiểu bảo bối bị ma sát khiến anh "ừm" một tiếng, thật là gợi cảm đến cực điểm.
Phượng Khuynh Ca trong mắt hiện lên ý cười giảo hoạt. Cô tiếp tục trở mình một cái, lại ma sát anh lần nữa. "Tiểu bảo bối" đại náo muốn tạo phản, Bạch Dật Thuỷ bèn ôm lấy đầu Phượng Khuynh Ca, âm thanh khàn khàn nói: "Tiểu Ca, đừng nhúc nhích, cứ nằm như vậy đi."
"Nhưng mà em có chút không thoải mái." Phượng Khuynh Ca nháy mắt to, hồn nhiên nhìn anh: "Cả người có chút nóng, không phải phát sốt chứ?"
"Hả? Nóng! Có sao?" Bạch Dật Thuỷ sờ soạng trán cùng tay cô một chút, lẩm bẩm: "Còn tốt, hẳn là không có việc gì?"
"Anh chạm vào chỗ không đúng, đương nhiên cảm thấy em không sao?" Phượng Khuynh Ca cầm tay anh hướng vào quần áo chính mình, nhu nhu vị trí ở ngực, thoải mái mà than nhẹ một tiếng: "Ừm... chính là chỗ này."
Bạch Dật Thuỷ trong tay như chạm phải điện, kia da thịt mềm mại ôn nhu như tơ lụa thượng đẳng. Tất nhiên cái này không quan trọng, quan trọng là dường như đây là chỗ mình đang tưởng tượng đi.
Phượng Khuynh Ca buông tay ra, bàn tay của Bạch Dật Thuỷ còn đặt ở nơi đó. Tay anh rất nóng, để ở đây không động cũng không được, mà động cũng không xong.
Bạch Dật Thuỷ nội tâm giằng co kịch liệt, Phượng Khuynh Ca lại mất mát. Cô kéo tay Bạch Dật Thuỷ ra, bình tĩnh ngồi xuống, nói: "Vẫn là không ngủ, tóc chưa khô mà đi ngủ sẽ dễ bị đau đầu."
Sau khi Phượng Khuynh Ca rời đi, Bạch Dật Thuỷ nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, mắt hàm chứa bất đắc dĩ. Anh dường như bỏ lỡ một cơ hội rất tốt. Ân! Nếu không tranh thủ, anh còn cơ hội sao?
1
Bạch Dật Thuỷ đứng lên, chậm rãi đến gần Phượng Khuynh Ca. Phượng Khuynh Ca cũng không có quay đầu, đứng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Nếu đã sớm quyết định không quấy rầy cuộc sống của anh, vậy cũng đừng trêu chọc anh nữa.
Nhưng mà ngay sau đó Bạch Dật Thuỷ đã làm việc mà ở trong mộng cô cũng không dám nghĩ. Bạch Dật Thuỷ từ phía sau ôm lấy thắt lưng cô, môi mỏng dán sát vành tai xinh xắn, gằn từng tiếng, nói: "Tiểu Ca, anh thích em!"
Phượng Khuynh Ca cả người giống như trúng phải tia sét, ngốc lăng không phản ứng. Bạch Dật Thuỷ vừa mới nói gì? Anh nói---anh thích cô?
Kích động sao? Đương nhiên kích động. Cô đối với anh nhất kiến chung tình, cái loại cảm giác này không có người đàn ông nào có thể cho cô. Nam nhân tốt đẹp như anh đối với cô chính là cổ tích.
Nhưng mà không thể! Cô đã có anh hai, sau này còn có thể có rất nhiều đàn ông ở bên ngoài. Bạch Dật Thuỷ nhìn như thế nào cũng không giống đàn ông nguyện ý đùa giỡn tình cảm. Bởi vậy, cô phải cự tuyệt.
1
"Thực xin lỗi, em đã có người trong lòng. Em muốn cùng anh ấy ở chung một chỗ." Phượng Khuynh Ca kéo tay Bạch Dật Thuỷ ra, ngữ khí chua chát nói: "Cảm ơn anh đã thích em."