Edit: Khuynh Khuynh
____________________________
Phong Thất Hiên nằm trên giường lớn màu đen, trên giường có một hoa văn thật lớn, giống như hoàng kim long trong truyền thuyết phương Tây. Chiếc giường lớn có thể chứa được cả mười người trưởng thành, thân hình cao lớn của Phong Thất Hiên nằm trên đấy dường như trở nên nhỏ bé.
Lúc này hắn nằm thành hình chữ nhật ở trên giường, cổ tay cổ chân đều bị xiềng xích khoá lại.
Phượng Khuynh Ca ngồi bên cạnh hắn, thứ gì đó giống như cây gậy rơi trên tay cô. Cô dùng một đầu gậy cọ cọ vào cúc hoa Phong Thất Hiên, nghi hoặc nói: “Thứ này có phải quá lớn hay không? Như vậy chỉ sợ có tai nạn chết người đi? Nếu nhỏ một chút thì tốt rồi!”
Phong Thất Hiên nhìn thấy hình dáng dữ tợn đó, mặt đã sớm cắt không còn một chút máu. Hắn lắp bắp: “Bảo bối, em...Em...sẽ không “ngoan” như vậy đi?”
Sau khi chứng kiến thủ đoạn của Phượng Khuynh Ca, rốt cuộc Phong Thất Hiên không thể duy trì bình tĩnh được nữa. Hắn từng có phụ nữ, cũng từng tò mò nghiên cứu qua dụng cụ SM, nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã hoàn toàn điên đảo nhân tri của hắn*.
Mấy dụng cụ SM tàn nhẫn này đã vượt quá phạm vi chịu đựng của hắn, mà thứ đồ trong tay Phượng Khuynh Ca rõ ràng đáng sợ hơn mấy thứ bên ngoài gấp trăm ngàn lần.
*hiểu biết của con người.
Hắn không khỏi hoài nghi: Thân thể đáng thương này chịu đựng nổi cô chơi sao?
Bây giờ hối hận được không? Tại sao hắn vẫn thấy Tư Mã Xuyến còn đáng tin cậy hơn cô một chút đây?
Phượng Khuynh Ca nhẹ liếc hắn mình cái, âm thanh xót xa xót xa nói: “Anh đổi ý?”
Phong Thất Hiên rất muốn gật đầu, nhưng thấy gì đó trong tay Phượng Khuynh Ca chậm rãi nhỏ đi, hắn thầm nhủ vẫn là đừng chọc cho tiểu ma nữ này tức giận. Người nào đó nhanh chóng lắc đầu, thầm nuốt nước miếng.
Gậy sắt trong tay bởi vì lời nói của Phượng Khuynh Ca mà nhỏ đi, thế mới biết được tất cả mọi đồ vật ở đây đều biến hoá theo ý của cô. Phượng Khuynh Ca vung tay lên, lập tức có rất nhiều dụng cụ rơi xuống tay cô.
“Lão nhị” của Phong Thất Hiên thời gian dài không được phát tiết, bắt đầu có chút biến sắc. Bộ dáng hắn thống khổ làm cho cô có chút mềm lòng, cũng không tra tấn hắn nữa mà trực tiếp đi vào việc chính.
“Xuy!” Cô đem cây gậy sắt nhỏ đi vào cúc hoa Phong Thất Hiên. Phong Thất Hiên kinh hô một tiếng, không được tự nhiên giật giật. Bất quá cây gậy lúc đi vào so với ngón tay chỉ lớn hơn một chút, cho nên hắn cũng không khó chịu lắm.
“Lớn...Lớn..Lớn...” Dưới sự sai khiến của Phượng Khuynh Ca, gậy sắt chậm rãi lớn lên, làm Phong Thất Hiên có chút đau đớn. Ngay sau đó, nó bắt đầu xoay tròn, giống như phía sau thật có người đang làm Phong Thất Hiên.
“Ngô! Bảo bối...Bảo bối....Mau cho anh....Khó chịu...!”
Phong Thất Hiên lắc lắc mông, khó nhịn nói.
Phong Thất Hiên nuốt nuốt nước miếng. Phong Thất Hiên giống như tiểu thụ bị công, cô nếu là đàn ông, chắc chắn cũng sẽ bị hắn hấp dẫn. Nhìn đi, ngay cả ánh mắt cũng vũ mị như vậy.
Cô chậm rãi cởi quần áo, một đôi thỏ ngọc no đủ chậm rãi nhảy ra, hai mắt Phong Thất Hiên lập tức mở lớn, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng vô cùng đẹp mắt.
Phượng Khuynh Ca đem ngực mình đặt bên môi Phong Thất Hiên, thưởng thức mị thái của hắn, cười khẽ: “Cảm giác thế nào? Bị đàn ông “Thượng” thoải mái hay không?”