Phượng Khuynh Ca ôm cánh tay của Phượng Tử Thịnh chậm rãi đi vào đại sảnh. Rất nhiều tinh anh trong thương giới có quan hệ làm ăn với Phượng gia đều lần lượt đến chào hỏi Phượng Tử Thịnh, thỉnh thoảng có một vài người lại dùng ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào Phượng Khuynh Ca.
Lúc này Phượng Khuynh Ca vẫn chưa bị nữ chính tiểu bạch hoa chỉnh cho tiếng xấu lan xa. Nên mọi người đối với vị thiên kim tiểu thư cao quý này vẫn cảm thấy rất hứng thú.
Phượng Khuynh Ca trưng ra một nụ cười kiểu xã giao vô cùng hoàn mỹ, cô kề sát vào tai Phượng Tử Thịnh, nói: "Anh hai, anh nhìn xem bọn họ có phải rất giống một đám sói hung ác đang chờ nuốt chúng ta vào bụng không."
Lễ phục của Phượng Khuynh Ca là loại thiết kế trễ ngực, ở góc độ của Phượng Tử Thịnh có thể nhìn thấy thật không chỉ một hai. Anh hít sâu một hơi, âm thầm chà xát lòng bàn tay, muốn lấy đau đớn để giảm bớt khô nóng trong người.
Nhưng mà trị phần ngọn căn bản không trị được phần gốc. Anh hiện tại thật cần có một nữ nhân để hung hăng phát tiết ra.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào em gái đáng yêu của anh đã trưởng thành. Lại còn, chết tiệt! Khiến cho người khác phải thú huyết sôi trào. [Anh thật cầm thú.....xấu hổ quá đi....]
"Tiểu Ca, trên người em dùng loại nước hoa gì?" Trên người Phượng Khuynh Ca có một mùi hương thật tươi mát. Vừa giống hương trái cây lại tựa như hương hoa rất dễ chịu. Phượng Tử Thịnh nuốt nuốt nước bọt, hơi dời tầm nhìn, che dấu vài sợi tơ máu trong mắt.
Phượng Khuynh Ca mờ mịt nhìn Phượng Tử Thịnh, hơi nghi hoặc trả lời anh: "Em không thích mùi nước hoa, trên người cũng không dùng gì cả."
Phượng Tử Thịnh kinh ngạc nhìn cô, trong đầu chỉ có một câu nói: Đó là mùi hương của Tiểu Ca, nếu như tiến vào "nơi đó" có phải hương vị cũng như vậy hay không?
Chết tiệt! Anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Chẳng lẽ muốn tẩu hỏa nhập ma sao? Đó là em gái của anh, em gái ruột của anh. Anh lại suy nghĩ như vậy, anh điên rồi.
Sau khi Phượng Khuynh Ca xuất hiện, nhân vật chính để mọi người đàm luận trên buổi tiệc lập tức rơi trên người cô. Các phu nhân cùng tiểu thư đều to nhỏ tụm lại bàn chuyện về vị đại tiểu thư của Phượng gia này.
Cô mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt, tóc đen như mực tùy ý xõa trên vai. Vành tai nhỏ nhắn đeo một đôi hoa tai vô cùng tinh xảo. Cô đối với mỗi người đều mỉm cười, bất luận nam hay nữ đều cảm thấy ấm áp như gió xuân, dễ dàng làm người khác sinh ra hảo cảm.
Có vương tử điện hạ Phượng Tử Thịnh đi bên cạnh làm nền, hai người tựa như tinh linh cùng lạc bước xuống chốn trần gian huyên náo. May mắn hôm nay tất cả mọi người đều biết hai người là anh em. Nếu không mọi người chắc chắn sẽ cho rằng đây là một đôi bích nhân trai tài gái sắc.
Năng lực cảm giác của Phượng Khuynh Ca rất mạnh, lúc vừa vào cửa cô đã cảm thấy không khí rất quái dị. Cô mỉm cười nhìn quanh bốn phía, tầm mắt dừng lại ở hướng có một ánh nhìn u oán đau thương trên người một nữ nhân.
Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ lễ phục màu trắng. Trong mắt Phượng Khuynh Ca lóe sáng. Ừ! Thật có duyên nha, hai người cư nhiên lại mặc cùng một kiểu lễ phục.
Chậc chậc.... Nữ chủ tiểu bạch hoa Tư Mã Xuyến, thật là hạnh ngộ. Nhưng mà, Phượng đại tiểu thư cô đây đã làm gì cô ta đâu. Nước mắt từng giọt từng giọt trong mắt kia là có ý gì đây? Haiz....quả là khiến người khác đau lòng mà.
Lực chú ý của Phượng Tử Thịnh chua từng rời khỏi Phượng Khuynh Ca, đột nhiên phát hiện trên người cô tản mát ra từng đợt hàn ý. Theo tầm mắt của cô đi qua liền nhìn thấy một cô gái có diện mạo thanh thuần cùng thân hình tiêm nhược đang đứng ở một góc.
Chỉ nhìn một cái, Phượng Tử Thịnh liền nhíu mày, cô gái kia nhìn cũng không tệ lắm, nhưng không hiểu tại sao lại có một cảm giác cô ta giống như là thâm cung oán phụ. Hôm nay là sinh nhật của Mạnh lão thái gia, cô ta mặc váy trắng nhìn thế nào cũng không thích hợp đi.
Còn có, tuy rằng quần áo hai người mặc là cùng một kiểu, nhưng lại không chỉ kém nhau có một chút. So với Phượng Khuynh Ca tao nhã cao quý như công chúa, cô ta lại càng giống một con gà nhỏ cố gắng trở thành phượng hoàng vậy.
"Tiểu Ca quen cô ta sao?" Phượng Tử Thịnh hỏi.
Từ khi nhìn thấy Tư Mã Xuyến, Phượng Khuynh Ca đã bắt đầu quan sát phản ứng của Phượng Tử Thịnh. Phát hiện trong mắt anh không có cảm xúc động tâm linh tinh gì đó, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Không biết, nhưng có lẽ một lát nữa sẽ biết. Anh, anh cứ đi làm chuyện của mình đi. Em muốn cùng các chị em tâm sự một chút." Phượng Khuynh Ca làm nũng cùng Phượng Tử Thịnh một phen.
"Ừ, nếu nhàm chán thì gọi anh. Chúng ta trở về sớm." Phượng Tử Thịnh muốn giống như bình thường vuốt tóc Phượng Khuynh Ca, nhưng nửa đường lại buộc chính mình phải buông tay.
Mạnh Lâm Phong đang cùng Phượng Tử Thịnh đi tới, Phượng Khuynh Ca căn bản không muốn để ý đến nam chính trong nguyên tác này. Nếu hắn đã cùng Tư Mã Xuyến ở chung một chỗ, vậy thì hãy để cô ta đi theo hắn hảo hảo mà sống, như vậy mới không đến gieo tai họa cho anh trai của cô.
Bởi vì, nhiệm vụ chính của cô hôm nay là tỏ rõ thái độ của mình. Nói cho nữ chủ tiểu bạch hoa biết cô không có hứng thú với bàn đồ ăn đó, thỉnh cô ta từ từ hưởng thụ.
Phượng Khuynh Ca hướng chỗ ngồi của Tư Mã Xuyến mà đi đến, làm cho mọi người trong buổi tiệc bắt đầu nghị luận sôi nổi lên.
"Nhìn xem, sắp có trò hay rồi."
"Cô nói có phải tiểu thư Phượng gia cố ý không. Nghe nói từ lâu cô đã có ý với Mạnh thiếu, hôm nay không phải muốn tới quấy rối chứ?"
"Quấy rối hay không quấy rối, người sáng suốt đều nhìn ra được ai là củi mục, ai là trân châu. Đồng thời mặc cùng một kiểu quần áo, trang điểm cũng gần giống nhau. Nhưng phượng hoàng vẫn là phượng hoàng, gà mái vẫn là gà mái mà thôi."
14