Edit: Khuynh Khuynh
______________________________________
Đôi mắt u ám của Phượng Tử Thịnh hiện lên ánh sáng lạnh, đôi môi gợi cảm cong lên, gằn từng tiếng: "Cô muốn chết sao?"
Đùa giỡn cái gì? Cô ta muốn thay thế Tiểu Ca? Cô ta không phải mới từ bệnh viện tâm thần chạy ra chứ? Thật sự không biết tự lượng sức mình.
6
"Sao có thể vô dụng?" Nụ cười đắc ý của Tư Mã Xuyến cứng lại trên mặt, trong mắt tràn đầy không thể tin: "Tại sao có thể như vậy?"
Trong lòng Phượng Tử Thịnh giật mình, chán ghét nói: "Cô muốn dùng thuật thôi miên?"
Tư Mã Xuyến hoàn toàn chịu đả kích. Từ khi cô có được dị năng, vốn chưa từng chịu nhục như vậy.
Cô không cam lòng! Hiện tại cô giống như nữ chính có được bàn tay vàng trong tiểu thuyết, mọi thứ tốt nhất đều là của cô.
Mỹ nam, tiền tài, địa vị, sắc đẹp, cô muốn gì đều phải có.
Tư Mã Xuyến biểu tình dữ tợn giống như ác quỷ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú giờ xấu xí vô cùng.
Cô nhào về phía Phượng Tử Thịnh, một phen xé rách quần áo của anh, ghé xuống người anh. Hai hạt thù du đỏ thẫm bị cô ta ngậm trong miệng, cô ta dùng hết tất cả biện pháp, muốn từ ngực Phượng Tử Thịnh di chuyển lên trên, muốn hôn môi anh. Phượng Tử Thịnh nghiêng đầu, tránh né công kích của cô ta.
Tư Mã Xuyến nắm mặt anh, cắn cắn, trong miệng phát ra tiếng ngâm thoải mái.
"Cho dù thuật đọc tâm cùng thuật thôi miên vô dụng, em hôm nay cũng muốn ăn anh. Anh là người đàn ông em xem trọng, em muốn ở trên người anh lưu lại dấu vết. Sau đó mỗi lần Phượng Khuynh Ca liếc anh một cái, cô ta sẽ nhớ tới việc em làm. Ha ha ha...." Tư Mã Xuyến điên cuồng mà cười to.
Phượng Tử Thịnh sắc mặt khó coi, giãy dụa muốn thoát khỏi dây thừng.
Tư Mã Xuyến chặn anh lại, cởi ra quần tây màu đen, lộ ra tiểu đệ đệ cường tráng..
Tư Mã Xuyến hưng phấn mà cầm nó, trong mắt hiện lên dục hoả. Cô ta liếm, cẩn thận sờ soạng một chút, nói: "Thật lớn! Tuyệt quá! Không hổ là người em coi trọng, thứ này khẳng định có thể cho em thực thoải mái..."
"Cút ngay!" Phượng Tử Thịnh lần đầu tiên buồn bực thân thể của mình mẫn cảm như vậy.
Từ lúc cùng Phượng Khuynh Ca phát sinh quan hệ, sau đó anh liền đặc biệt dễ dàng động tình.
Chết tiệt! Anh cư nhiên có thể ở trong tay người phụ nữ ghê tởm như vậy mà phát tình. Cho dù đó là phản ứng bản năng của cơ thể, anh cũng vô pháp tha thứ cho mình.
"Đừng nóng vội, hôm nay còn rất nhiều thời gian, chúng ta có thể chậm rãi chơi đùa." Tư Mã Xuyến kiều mị nói: "Trước tiên em cho anh thoải mái một chút."
Ngay lúc môi Tư Mã Xuyến chỉ còn cách tiểu Tử Thịnh khoảng 1cm, âm thanh lạnh như băng ở sau lưng cô ta vang lên: "Đàn ông của tôi cô cũng dám đụng vào! Tư Mã Xuyến, cô chán sống đi?"
Lời vừa nói xong, Phượng Khuynh Ca đã đẩy cửa đi vào. Tầm mắt cô dừng lại trên người Phượng Tử Thịnh, hé miệng nhàn nhạt nói: "Anh hai, thoải mái sao?"
Phượng Tử Thịnh bất dắc dĩ nhìn Phượng Khuynh Ca, trong đôi mắt thâm trầm là lưu luyến si mê: "Tiểu Ca ngoan, anh hai ghê tởm muốn chết, em đừng châm chọc anh, mau thả anh ra được không?"
Tư Mã Xuyến xiết chặt lòng bàn tay, muốn thị uy nắm lấy tiểu Tử Thịnh, cúi đầu ngậm vào miệng.
Phượng Khuynh Ca híp mắt lại, vươn tay phải, một chưởng đánh về phía Tư Mã Xuyến.
"Chát..." Nửa bên mặt Tư Mã Xuyến in dấu năm ngón tay, thân thể hướng bên cạnh bay đi, phanh một tiếng đụng vào cây cột, sau đó ngã xuống đất.