Edit: Khuynh Khuynh
_________________________________
“A Nhiên, anh buông ra, tôi đau quá... A Nhiên, anh điên rồi sao? Tên hỗn đản này! Cầm thú!” Tư Mã Xuyến thống khổ thét chói tai.
Trong không khí truyền đến hương vị dâm uế. Gậy sắt khổng lồ của A Nhiên mạnh mẽ công kích địa phương yếu ớt của Tư Mã Xuyến.
Phượng Tử Thịnh thấy Phượng Khuynh Ca tò mò nhìn chằm chằm nơi đó của A Nhiên, trong lòng không thoải mái, anh cầm đôi thỏ ngọc của cô hung hăng xoa nắn một chút.
Phượng Khuynh Ca bị trường hợp kích tình như vậy kích thích đến thân thể mềm nhũn ra, cư nhiên cũng có ý tứ động tình. Phượng Tử Thịnh hôn khắp mặt của cô, vành tai, đôi mắt, đôi môi...tựa như đang đối đãi với trân bảo, cùng với hành vi dã thú của A Nhiên hoàn toàn đối lập, tươi sáng vô cùng.
Mạnh Lâm Phong hô hấp dồn dập, ôn nhu cầm bàn tay của Phượng Khuynh Ca, đặt lên môi hôn hôn, đem đầu ngón tay của cô ngậm trong miệng.
Phượng Khuynh Ca thoải mái “...ưm...” một tiếng, lúc này Tư Mã Xuyến tê tâm phế liệt thét chói tai, Phượng Khuynh Ca rùng mình một cái, đẩy Phượng Tử Thịnh đụng chạm, rút tay ra khỏi Mạnh Lâm Phong, nhìn về phía đôi nam nữ đang điên cuồng đối diện.
Trên mặt đất chảy xuôi lượng lớn máu tươi, thân thể Tư Mã Xuyến bị tàn phá uể oải nằm trên đó, ánh mắt trống rỗng mê mang. A Nhiên nằm bên cạnh cô ta đang khôi phục thanh tỉnh, ánh mắt ngây ngô, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tư Mã Xuyến. Âm thanh khàn khàn nói: "Đã xảy ra chuyện gì?”
Phượng Khuynh Ca lạnh nhạt nhìn Tư Mã Xuyến, chê cười nói: “Đây có phải là tục ngữ thường nói là bê đá đập chân mình không? Nếu A Nhiên không chịu ảnh hưởng bởi thuật thôi miên của cô, cho dù hắn động tình cũng sẽ bảo trì lý trí, cô còn có thể chịu loại khổ này sao?”
Đôi mắt trống rỗng của Tư Mã Xuyến loé ra ánh sáng, oán hận quát: “Đều là lỗi của cô, nếu không tôi sẽ không thôi miên hắn. Nếu không sử dụng thuật thôi miên, hắn bình thường đều rất nghe lời tôi. Dựa vào cái gì đồng dạng là nữ nhân, cô lại chiếm được nhiều nam nhân trân ái như vậy?”
“Chính mình phạm sai lầm còn không biết tỉnh lại, thật sự là nữ nhân buồn cười mà. Tiểu Ca, xử lý cô ta như thế nào?” Trong mắt Phượng Tử Thịnh hiện lên sát ý.
“Chuyện này có thể giao cho anh xử lý không?” Mạnh Lâm Phong âm trầm nhìn Tư Mã Xuyến: “Ông nội không biết trúng độc gì, hiện tại chỉ nhận ra một mình cô ta, anh không hy vọng ông nội gặp chuyện không may. Tiểu Ca, ông nội vẫn luôn yêu thương em, em cũng không đành nhìn ông thành như vậy, đúng không?”
Trong trí nhớ của Phượng Khuynh Ca, Mạnh gia gia quả thật đối với cô rất tốt, hơn nữa còn cố ý khiến cho cô gả cho Mạnh Lâm Phong.
“Nơi này thật sự rất náo nhiệt! Tôi có phải hay không đã bỏ lỡ cái gì a?” Mấy chục tên mặc quần áo màu đen đeo kính râm cầm súng lục tiến vào. Trong đó có một người đàn ông trung niên mặc áo gió ngậm thuốc lá, nét mặc biểu lộ âm ngoan tươi cười: “Bảo bối xinh đẹp, bọn họ khi dễ em sao?”
“Ngũ ca...” Tư Mã Xuyến cố hết sức ngồi xuống, uỷ khuất nhìn trung niên nam tử: “Anh nếu không đến, bọn họ đã giết em.”
________________________
Ta lặn đây.....bái bai.........