Khí Xung Tinh Hà


Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên

Chương 201: Điểm mấu chốt của Tần Vô Song.

Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda

Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành liên tục cười khổ, hắn trời sinh tính khôi hài, thật không ngờ Nhị Điện chủ còn khôi hài hơn cả hắn, lúc này vẫn không quên trêu chọc thêm một chút.

Nhưng cũng ngay lập tức thở dài:

- Lão Nhị, việc của Bách Việt Quốc, ta tin rằng người cũng có nghe thấy, vậy ngươi cũng đừng pha trò với huynh đệ nữa. Đồ đệ kia của ngươi dạo gần đây tiếng tăm nổi như cồn, làm Đại Ngô Quốc suy sụp, hôm nay lại chĩa mũi nhọn sang Tây Sở Quốc.

Truân Trung Trì đạm nhạt nói:

- Vậy thì làm sao? Đại Ngô Quốc với Tây Sở Quốc xuất binh đối phó với Bách Việt Quốc, hắn thân là người của Bách Việt Quốc, vì nước vì dân mà ra sức, phải nên ca ngợi. Lần khác nếu là Đế quốc Đại La của ta gặp thời khắc nguy hiểm, ta nghĩ hắn cũng chắc chắn sẽ không chối từ. Đây là tôn chỉ bồi dưỡng đệ tử của Tinh La Điện ta, lại chẳng có gì không tốt cả.

- Thì cũng chẳng có gì không tốt, chỉ là môn hạ của ta có hai Đệ tử Trung tâm là xuất thân từ Tây Sở Quốc. Hôm nay nhận được cầu cứu của Tây Sở Quốc, mời bọn họ về hỗ trợ. Hai đệ tử này cũng vô cùng kiềm chế, không dám tự tiện hành động, lại đến thỉnh giáo sư phụ là ta. Ta làm trưởng bối, vẫn là phải vì đệ tử suy nghĩ. Bởi vậy nếu ta không xuất đầu lộ diện, vậy thì khác nào đổ gáo nước lạnh vào lòng bọn chúng? Việc này, Lão Nhị ngươi, có phải làm cũng nên làm ra một cái hành động gì để ràng buộc hắn một chút?

- Ràng buộc?

Truân Trung Trì nhướng mày một cái:

- Sao lại phải ràng buộc? Lúc ta nhận Tần Vô Song làm đệ tử, đã từng chính miệng đồng ý hắn, tuyệt đối không ràng buộc bất kỳ sự tự do nào của hắn, chỉ cần hắn không khi sư diệt tổ, không phản bội lại Đế quốc Đại La, vậy ta sẽ không làm một cái gì nhằm quản lý ràng buộc hắn cả.

Điền Tri Hành vội hỏi:

- Nếu không có ràng buộc, ta ở trước mặt đệ tử vậy không dễ nói rồi à. Lão Nhị, chúng ta đều là Điện chủ, là lão huynh đệ nhiều năm, chuyện này sao không nhường nhau được một bước?

- Nhượng bộ? Lão Ngũ, nếu là việc của ngươi và ta, ta nhượng bộ ngươi mười bước cũng không thành vấn đề. Nhưng tên Tần Vô Song kia thực sự rất đặc biệt, ta quả thực đã đồng ý qua không đặt ra bất kỳ sự ràng buộc nào với hắn. Ngày đó ở trong Chủ điện, Đại Điện chủ cũng đã từng nhắc qua, tin rằng ngươi cũng đã nghe thấy. Chuyện của hắn ta thực không dễ dàng can thiệp.

- Lão Nhị, nếu là Tần Vô Song không thoái bước, ta sợ hai kẻ môn hạ của ta cũng không kìm chế được, thể hiện tình cảm đối với quốc gia quá lớn, chỉ sợ khiến cho nội bộ Tinh La Điện trở nên bất hòa, há không phải bất ổn hay sao?

- Không kềm chế được? Lão Ngũ, không phải ta nói ngươi, ngươi cứ phải kềm chế bọn họ làm gì?

Truân Trung Trì đứng đắn nói:

- Bọn họ là người của Tây Sở Quốc, Tây Sở Quốc gặp nạn, nên trở về mới đúng. Ngươi thân là sư phụ, cũng nên khuyến khích chúng, chứ không phải là kềm chế, dạy đồ đệ, không phải là dạy theo kiểu của ngươi.

Điền Tri Hành kêu một tiếng buồn bực, hắn làm thế nào mà lại không nghe ra, lời nói này của Lão Nhị không chỉ là lời châm chọc mà nói trắng ra là có chút dọa dẫm.

Tần Vô Song mấy tháng trước, trước khi bái Truân Trung Trì làm môn hạ thì đã có thể giết chết Đại đồ đệ Lệ Vô Kỵ của Cực Âm Tông, thực lực đã không kém các Đệ tử Trung tâm khác. Mấy tháng nay, chỉ cần có tiến bộ một chút thôi, e rằng thực lực đều đã vượt qua hai gã Đệ tử Trung tâm của hắn rồi.

Nếu không phải Truân Trung Trì liệu định Tần Vô Song ở trong Công quốc không có đối thủ, hắn có thể bình tĩnh mới là lạ! Lấy tính cách bao che khuyết điểm nổi tiếng của Truân Trung Trì, hắn có thể để cho đệ tử môn hạ của hắn bị kẻ khác khi dễ sao?

- Lão Nhị, ngươi nói như vậy, huynh đệ ta thực sự rất khó xử a.

- Không cần khó xử, đệ tử môn hạ thuộc các nước khác nhau đấu tranh vì quốc gia của mình, trên lịch sử Tinh La Điện của chúng ta cũng không phải hiếm thấy. Để cho bọn họ thoải mái mà đi đi. Nếu như Tần Vô Song học nghệ không tinh thông, thua trận trở về, ta tự trừng phạt hắn.

Truân Trung Trì vẫn mang vẻ mặt không thèm để ý.

Điền Tri Hành khóc dở mếu dở, gặp người như Lão Nhị, hắn thực sự cũng có cảm thấy chút bất lực. Hắn nghe được, những lời nghiêm khắc của Lão Nhị không có bất kỳ một sơ hở gì, một giọt nước cũng không lọt được.

Hắn có thể hiểu được thái độ làm người của Lão Nhị, lại rất rõ ràng, hắn căn bản là không có khả năng cùng mình tán dóc châm chọc. Nếu như hắn không phải liệu định Tần Vô Song sẽ không thể bị thua thiệt, hắn lại có thể đứng trao đổi một cách bình tĩnh như vậy sao?

- Nhị ca tốt của ta, chúng ta là lão huynh đệ nhiều năm, chúng ta đừng tuyệt tình như vậy có được không?

Điền Tri Hành cơ hồ đều biết dùng mấy khẩu khí năn nỉ, nếu như Truân Trung Trì cứ luôn tiếp tục như vậy, việc này căn bản không có một tính khả năng nào.

- Ta làm sao?

Truân Trung Trì rất vô tội. Trong lòng cũng vô cùng hả hê, âm thầm thích thú:

- Lão Ngũ à Lão Ngũ, lần trước ngươi phản đối Tần Vô Song làm Đệ tử Trung tâm. Lần này lại là vì việc của Tần Vô Song mà đến tìm ta, vậy không phải là coi thường ta sao?

Nhưng mấy lời này, trong lòng hắn lại không hề nói ra. Chỉ là ý niệm trong đầu hắn, từ trên vẻ mặt ít nhiều cũng có thể đoán ra được một hai phần. Vẻ mặt có vẻ bỡn cợt kia của hắn, thực đã biểu hiện ý tưởng trong lòng hắn ra ngoài rồi.

Điền Tri Hành buồn bực nói:

- Lão Nhị, ngươi nói đi mà, chuyện của Tây Sở Quốc cùng Bách Việt Quốc, điểm mấu chốt của ngươi là cái gì, nói cho lời rõ ràng, ta trở về còn có cái đạo lý để nói với bọn đệ tử.

Truân Trung Trì thuận theo chiều gió, lúc này mới đĩnh đạc nói:

- Ta nói rồi, ngươi có thể đồng ý sao?

- Chuyện lần này, vốn dĩ là do Tây Sở Quốc cùng Đại Ngô Quốc đuối lý, chỉ cần không phải là quá đáng, bọn chúng cũng không có lý do phản đối!

Điền Tri Hành khẽ cắn môi, nói như vậy.

- Được, điểm mấu chốt của ta rất đơn giản. Điểm mấu chốt của Tần Vô Song cũng chính là điểm mấu chốt của ta. Hắn muốn xử lý như thế nào, chính là đại diện cho ý tứ của ta. Kẻ nào muốn gây khó dễ, cũng chính là muốn làm khó ta! Truân mỗ ta làm việc, luôn luôn hướng theo phong cách này! Kẻ nào ức hiếp trên đầu của ta, cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt đẹp. Tần Vô Song là đệ tử của ta, thành viên của nhất mạch ta, hắn bị ức hiếp, nhất định phải phản kích, ta không có lý gì mà không ủng hộ hắn cả. Trừ khi là việc mà ta không thể gánh vác nổi, nếu không việc này liền quyết định như vậy.

Âm điệu của Truân Trung Trì không cao, nhưng trong khẩu khí cũng mang theo vài khí chất cứng rắn, đó là một loại cứng rắn không thể hoài nghi. Điền Tri Hành cũng là một trận bất đắc dĩ, không nói cái khác, chỉ đơn giản nhìn vẻ mặt của Lão Nhị này, là biết rằng có bao nhiêu sự thật. Chuyện này, e rằng đúng là không còn cách nào khác để điều hòa, giải quyết.

Truân Trung Trì này thân là Nhị Điện chủ, bản thân Điền Tri Hành hắn tuy rằng không quá mức e ngại, nhưng tự hỏi vẫn không muốn trêu chọc vào. Mặc dù là Đại Điện chủ, có những lúc cũng phải nhường hắn ba phần, huống chi là Điền Tri Hành hắn?

Trừ phi người mà Truân Trung Trì hắn không thể trêu vào, nếu không việc này sẽ phải ngừng lại ở đây, chỉ có thể đợi đến khi Tần Vô Song tự mình cảm thấy hả giận mới ngừng tay. Ở Đế quốc Đại La, có mấy kẻ mà Truân Trung Trì không thể trêu vào đây? Tính đi tính lại cũng chẳng vượt qua ba người. Hơn nữa cũng đều xuất thân từ Tinh La Điện, nhưng không bao gồm Điền Tri Hành.

- Ai, Lão Nhị, việc này, thực sự là không thương lượng được sao?

- Không cần thương lượng. Đệ tử môn hạ của ngươi, phải về Tây Sở Quốc, ta không phản đối, cũng không can thiệp. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có thể là đệ tử của Tây Sở Quốc đi, nếu phái Đệ tử Trung tâm khác đi, ta bên này cũng không bỏ qua đâu.

Lời này nhìn qua thì là sự nhượng bộ, nhưng kỳ thật lại là một loại cảnh cáo. Điền Tri Hành lúng ta lúng túng không nói gì, biết việc này đã không thể còn xoay xở thương lượng được nữa.

Hắn vốn dĩ tưởng rằng, việc này vẫn còn có thể chu toàn, nói với Lão Nhị vài câu đường mật thì còn có thể có sự chuyển biến, vẫn chưa nghĩ tới ngay cả một chút thương lượng bàn bạc cũng không được, chỉ có thể bất đắc dĩ cáo từ.

Truân Trung Trì cũng không tiễn, khoát tay xem như tiễn khách.

o0o

Điền Tri Hành trở lại Hổ Tiết Điện, gọi hai người họ Cổ đến trước mặt, đem kết quả của Thanh Vân Điện nói một lần. Hai kẻ này nhìn nhau, nửa ngày cũng không có lên tiếng.

- Các ngươi hai người đều rất tốt. Chuyện của Tây Sở Quốc tạm thời là một áp lực đè nặng. Đợi cuộc Khảo hạch Cuối năm qua rồi, Bổn Điện chủ sẽ vì các ngươi mà nghĩ cách thêm một lần nữa. Tần Vô Song cũng cần tham gia cuộc Khảo hạch Cuối năm, trừ phi hắn bỏ quyền không tham gia. Nếu không thì hắn cũng không có nhiều thời gian để lưu lại. Thời gian mấy ngày này, các ngươi bảo đám người Tây Sở Quốc cố gắng nỗ lực chống đỡ. Qua một thời gian, Bổn Điện chủ xem xem có thể mời Đại Điện chủ thuyết phục Nhị Điện chủ hay không.

- Vâng!

Hai kẻ họ Cổ bất đắc dĩ, suy đi nghĩ lại e rằng cũng chỉ có một con đường có thể đi. Nếu như bọn chúng bây giờ trở về, nhỡ đâu chậm trễ đợt Khảo hạch Cuối năm, vậy thì chịu thiệt thòi lớn rồi. Mà nói thế nào thì Tây Sở Quốc cũng có ba vị Võ Thánh hộ quốc, hẳn là cũng có thể chống đỡ được một mình Tần Vô Song. Cố gắng chống đỡ thêm vài ngày, qua được mấy ngày đó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Ngay lập tức hai người bọn họ liền cáo từ Điền Tri Hành, nhanh chóng trả lời thư trở về Tây Sở Quốc, phân trần lợi hại một lượt, cổ vũ các Võ Thánh hãy cố gắng chống đỡ, chống đỡ đến ngày mùng 8 tháng chạp.

o0o

Bồ câu đưa thư, tốc độ tự nhiên là vô cùng nhanh. Tin tức tới Tây Sở Quốc cùng lắm là ngày 23 tháng 11 sẽ tới. Dịch Trần Tử nhận được thư bồ câu, trong lòng đang tràn đầy niềm hy vọng mong chờ, lại như bị dội chậu nước lạnh, toàn thân lạnh lẽo một trận.

Thư truyền này vô cùng rõ ràng, bảo hắn dẫn theo hai vị Võ Thánh khác cùng Tần Vô Song cầm cự một trận. Trước ngày mùng 8 tháng chạp, Tần Vô Song nhất định phải rời đi, quay về Tinh La Điện tham dự Khảo nghiệm Cuối năm.

Bấm đốt ngón tay một chút, hiện tại cách ngày mùng 8 tháng chạp còn có nửa tháng. mà Tần Vô Song thì vẫn cần có thời gian khoảng sáu, bảy ngày để quay về Tinh La Điện, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần chống đỡ khoảng bảy tám ngày thì cơ bản không cần lo lắng nữa.

Dịch Trần Tử tuy rằng không thắng được Tần Vô Song, nhưng tự hỏi phải cầm cự với hắn trong bảy tám ngày vẫn là không thành vấn đề. Đoạn thời gian này, nhân tài tinh anh của Tây Sở Quốc cùng lắm thì đem giấu lại một chỗ an toàn, không thể lặp lại vết xe đổ của Đại Ngô Quốc là được. Chỉ cần nhân tài tinh anh không bị Tần Vô Song tìm được, vậy không cần phải lo lắng hắn sẽ đại khai sát giới như thế nào.

Đem bức thư truyền tinh kia nghiền nát thành bột, Dịch Trần Tử đang muốn dặn dò xuống dưới, đột nhiên giữa cặp mày vừa động, sắc mặt phút chốc biến đổi, quát lớn:

- Lão Nhị, Lão Tam, dùng toàn bộ tinh thần đề phòng, hai người các ngươi một tổ, ta đơn độc một tổ, Tần Vô Song đã đến đây.

Dịch Trần Tử mới vừa trở lại Chân Võ Thánh Địa, liền đã sắp xếp ổn thỏa nhiều chính sách rồi. Thực lực của hắn cùng với Tần Vô Song không phân cao thấp, một mình đối phó với Tần Vô Song không thành vấn đề. Mặc dù giết không được hắn, nhưng cũng thừa để tự bảo vệ mình.

Mà Đệ nhị Võ Thánh cùng Đệ tam Võ Thánh, thực lực đối với Tần Vô Song cũng có sự chênh lệch nhất định, hai kẻ đó kết hợp thành một tổ, mặc dù giết không được Tần Vô Song, thì cũng có thể tự bảo vệ mình, cùng nhau đối phó chắc không thành vấn đề. Chia làm hai tổ, còn có thể phối hợp chặt chẽ với nhau, cũng là nắm chắc một chút tự tin.

Mới vừa dặn dò xong, bên ngoài Chân Võ Thánh Địa đột nhiên có một tiếng nổ lớn, âm thanh này thoáng như thần long đang nuốt gió thổi mưa, khí thế ngập trời, dường như ngiêng sóng thần, cả Chân Võ Thánh Địa đều là cuồn cuộn sấm sét, trực tiếp kinh sợ đến Đế Đô đều biến sắc.

- Dịch Trần Tử, Tần Vô Song ta tới đây!

Âm thanh của Tần Vô Song ở trong không trung không ngừng vang lên:

- Là đáp ứng ba điều kiện của ta, hay là ta tùy ý đại khai sát giới, ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn cuối cùng!

Âm thanh của Tần Vô Song chợt ẩn chợt hiện, trong khoảnh khắc liền tới trước mặt Võ Thánh Điện của Chân Võ Thánh Địa. Thân ảnh trước mắt Dịch Trần Tử chợt lóe lên, liền nhìn thấy vẻ mặt lành lạnh của Tần Vô Song đang dừng ở trước mặt, vẻ mặt không hề kiêng nể gì, mang theo một ánh nhìn quyết đoán, nhìn chăm chú Dịch Trần Tử.

- Vô Song Hầu, điều kiện thứ hai của ngươi, lão phu có thể đáp ứng ngươi!

Dịch Trần Tử vẫn là chưa từ bỏ ý định, không nhịn được hỏi:

- Chỉ là, điều kiện thứ ba của ngươi, là cái gì?

- Điều kiện thứ ba, rất đơn giản, giao ra hung thủ đã hại chết Cừu lão ca, ta ngay lập tức sẽ rời đi, tuyệt sẽ không quấy nhiễu một cành cây ngọn cỏ của Tây Sở Quốc ngươi. Nếu không, ngày hôm qua của Đại Ngô Quốc chính là ngày mai của các ngươi!

Tần Vô Song khẩu khí lành lạnh. Đây không phải là uy hiếp, mà là điểm mấu chốt của Tần Vô Song!

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (adf.ly/4EmoB)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui