Khí Xung Tinh Hà


Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên

Chương 202: Lấy một chọi ba.

Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda

Đệ nhị Võ Thánh cũng là đột nhiên biến sắc, đối với việc này hắn kỳ thật cũng có thể đoán ra được một chút manh mối, chỉ là trong lòng xét đến cùng vẫn tồn tại một chút tâm lý may mắn. Nghe Tần Vô Song nói như vậy, đột nhiên trong lòng thấy lạnh lẽo. Hắn biết rõ, Tần Vô Song là kẻ vô cùng lợi hại, sự biểu hiện thẳng thừng này của hắn cũng đã chứng minh rõ ràng đầy đủ thực lực của hắn rồi.

Ngay cả Võ Thánh Đệ nhất trong các Công quốc là Dịch Trần Tử mà cũng không có cách nào có thể thắng được hắn, như vậy đủ biết thực lực của hắn là thế nào. Quả thực khiến cho Đệ nhị Võ Thánh như hắn cũng cảm thấy sợ hãi.

- Vô Song Hầu, ta biết ngươi là đệ tử của Tinh La Điện, Đại La Quốc Sĩ. Thế nhưng mà Tây Sở Quốc ta cũng không phải là không có người ở Tinh La Điện. Tây Sở Quốc ta có ba vị là Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện, trong có có hai vị là môn đồ truyền thừa của Ngũ Điện chủ. Vô Song Hầu, ngươi hôm nay đến Tây Sở Quốc ta đại náo, ngày mai há có thể dám đảm bảo hai kẻ Đệ tử Trung tâm kia sẽ không đến Bách Việt Quốc đại náo sao? Đúng cái gọi là có oán báo oán rồi.

Dịch Trần Tử dùng từ nghiêm trọng, tuy rằng trong lời nói tràn ngập sự uy nghiêm nhưng trong nội tâm cũng có chút đề phòng, bày trận địa sẵn sàng, đề phòng Tần Vô Song đột nhiên hung hăng xông lên đả thương người.

Tần Vô Song lạnh lùng lắng nghe, khóe miệng có một chút nụ cười nhàn nhạt, nghe Dịch Trần Tử nói xong, cũng thản nhiên cười nói:

- Dịch Trần Tử, theo như ngươi nói như vậy, người của Tây Sở Quốc đến Bách Việt Quốc náo loạn, coi như là dễ dàng bỏ qua rồi sao? Đệ nhị Võ Thánh của ngươi trực tiếp đến làm cho Võ Thánh của Bách Việt Quốc mất mạng, cũng không cần phải trả giá chút nào à?

Dịch Trần Tử nghiêm nghị nói:

- Ngươi muốn Hoàng đế của Tây Sở Quốc ta đích thân đi đưa tang, việc này cũng có thể. Nhưng Đệ nhị Võ Thánh của Tây Sở Quốc là trụ cột quốc gia, tuyệt đối không cho phép ngươi được động đến hắn một chút nào.

- Dịch Trần Tử, bàn tính toán của ngươi tốt lắm. Võ Thánh của Tây Sở Quốc các ngươi là trụ cột quốc gia còn Võ Thánh của Bách Việt Quốc ta thì lại không phải là trụ cột quốc gia?

Dịch Trần Tử im lặng không nói gì. Hắn biết, Bách Việt Quốc mất đi một Võ Thánh hộ quốc, sự phẫn nộ này quả thực không thể nào mà dễ dàng biến mất, nhưng phải dùng tới tính mạng của Võ Thánh hộ quốc Tây Sở Quốc thì bất luận thế nào hắn cũng không thể đáp ứng được!

Một là, Tây Sở Quốc không thể mất mặt như vậy được. Thứ hai, Võ Thánh đối với ý nghĩa quốc gia mà nói là vô cùng trọng đại.

- Dịch Trần Tử, hôm nay dù cho ngươi có khôn ngoan xảo quyệt thế nào, tính mạng của Đệ nhị Võ Thánh ta nhất định phải lấy đi! Nếu không, trên trên dưới dưới Bách Việt Quốc đều không thể chấp nhận được. Ta thân là Tiên Thiên cường giả của Bách Việt Quốc, cũng không có cách nào để hướng con dân của Bách Việt Quốc mà nói một lời công đạo được!

Tần Vô Song nói xong, thân thể đột nhiên phi ra, bay thẳng theo hướng tới Đệ nhị Võ Thánh mà phóng tới. Sợi roi xà hình trong tay đã giống như con rắn độc phóng ra.

Đệ nhị Võ Thánh từ sau trận chiến với Cầu Lệnh Đức, nội thương vẫn chưa hồi phục đủ mười phần, nhưng cũng hồi phục được bảy tám phần, thấy Tần Vô Song giết tới, cũng không chút nào chậm trễ. Một cây đoản côn múa may trong tay luân chuyển ra một linh lực hộ thuẫn, che chở những chỗ yếu hại trên thân. Cước bộ liên tục lùi về phía sau, không một chút chần chừ. Hắn biết, Tiên Thiên cường giả nội thương chưa lành thì tuyệt đối không thể cùng các Tiên Thiên đồng cấp khác đối chiến, nếu không chính là tìm tới cái chết.

Mà cảnh giới Tiên Thiên của Tần Vô Song trước mắt này hiển nhiên càng cao hơn hắn một bậc, bất kể là chống chọi trực diện hay là bị hắn đánh trúng thì hậu quả cũng vô cùng khôn lường.

Sau khi lui cước bộ, trường kiếm của Đệ tam Võ Thánh ở bên cạnh cũng đã phi tới.

Tiên Thiên kiếm kỹ của Đệ tam Võ Thánh phong cách vô cùng cổ xưa nhưng cũng vô cùng thực dụng, sáu kiếm liên tục không cùng góc độ bổ tới, nhìn như rất đơn giản, thế nhưng toàn bộ lại tập trung vào những chỗ yếu hại của Tần Vô Song. Đúng là công kích những chỗ yếu hại không thể không phòng của Tần Vô Song.

Tần Vô Song cười lạnh một tiếng, cước bộ đột nhiên nhảy vọt liên tục một trái một phải khiến cho Đệ tam Võ Thánh kia chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, liền phát hiện Tần Vô Song đã đi vòng quanh.

- Hừ, chỉ chút bản lĩnh cũng tới công kích ta?

Tần Vô Song nhìn cũng không nhìn, tay trái lôi ra Tử Dương Kiếm, cánh tay đảo qua, quay đầu bổ ra một kiếm, xoạc một cái, liền chém tới ngực của Đệ tam Võ Thánh.

Một kiếm này giống như linh dương treo sừng, không thể tìm ra chút sơ hở nào, nhìn giống như một kiếm thờ ơ, lại ngầm có kiếm ý của Độc Cô Cửu Kiếm, bên trong vô chiêu nhưng lại chứa đựng vô số biến chiêu.

Đệ tam Võ Thánh gặp một kiếm này không hề hoảng loạn. Trong lòng hắn không khỏi sửng sốt, nghĩ thầm Tần Vô Song này dùng roi lợi hại, sử dụng kiếm sao lại qua loa, bất cẩn như vậy?

Cũng may, đầu óc hắn cũng không có phát nhiệt, không có liều lĩnh làm bừa. Mà là thu kiếm thế về, trở về hai bước gắt gao bảo vệ môn hộ.

Quả nhiên một kiếm của Tần Vô Song liên tục phi ra, như nước chảy không ngừng liên tiếp nhau đi tới. Kiếm quang nhất thời mãnh liệt, cuồn cuộn nổi lên một vùng tro bụi, mấy đám tro bụi này bị một luồng kiếm khí màu đỏ tụ tập cùng một chỗ, vậy mà lại hình thành một đạo thực thể kiếm quang vô cùng rõ nét. Giống như một đầu cự long màu đỏ, tàn sát bừa bãi Chân Võ Thánh Địa của Tây Sở Quốc.

Đệ tam Võ Thánh chỉ cảm thấy sự hô hấp trong nhất thời bị cứng lại, vô cùng khó chịu, cước bộ liên tục lui về sau. Thanh trường kiếm trong tay cũng không có bắn ra mà chỉ khổ sở chống đỡ, còn thời gian rảnh rỗi tiến công sao? Lúc hắn đang cố gắng hết sức, chuối trang sức của Dịch Trần Tử cuối cùng cũng phóng ra, với tốc độ nhanh cuốn tới, hình thành một đạo lốc xoáy, hướng đạo kiếm khí của Tần Vô Song mà cuốn tới.

Tần Vô Song hắc hắc cười lạnh, đột nhiên lui một bước, bộ pháp đúng là nói không hết sự quỷ dị, trực tiếp vòng quanh qua hai gã Võ Thánh mà hướng phóng về phía trước. Sợi roi xà hình lại phóng ra lần nữa, hướng tới đầu của Đệ nhị Võ Thánh mà chém tới.

Tên Đệ nhị Võ Thánh kia đã từng nghĩ tới, Tần Vô Song có thể trực tiếp thoát thân từ sự quần công của hai gã Võ Thánh? Trong lòng hoảng hốt, đoản côn không chậm trễ chút nào. Di chuyển rất nhanh, múa tới kín không một kẽ hở, chỉ là thủ hộ thật chặt toàn thân.

Hắn biết, nội thương của hắn lúc này chưa khỏi, ngoài chống đỡ thì không có nửa điểm biện pháp nào, chỉ có đợi Đệ nhất Võ Thánh và Đệ tam Võ Thánh gấp rút tới tiếp viện. Lấy ba chọi một mới có thể bảo hộ được hắn.

Hiện tại vấn đề khó giải quyết chính là bọn họ mặc dù có thể động thủ với Tần Vô Song, nhưng mà còn phải đắn đo một chút. Cho dù ba kẻ hợp lực, có thể bắt giữ Tần Vô Song, nhưng cũng tuyệt đối không thể hạ sát thủ được.

Một khi giết chết Tần Vô Song, Nhị Điện chủ của Tinh La Điện sẽ đích thân đến hỏi tội, lúc đó chỉ sợ cả Tây Sở Quốc trong phút chốc bị quét sạch khỏi lãnh thổ của Đế quốc Đại La.

Nói cách khác, bọn họ chỉ có thể chống đỡ, chứ không thể giết hắn được. Nhiều nhất thì cũng chỉ có thể bắt giữ được hắn mà thôi. Nhưng mà bắt giữ một cao thủ trẻ tuổi như vậy, há là chuyện đơn giản sao?

Tần Vô Song biết, chỉ cần hắn tạm dừng một bước, hai gã Võ Thánh đằng sau sẽ sẽ có thể xông lên, kềm giữ hắn không cách nào ra tay, cho nên hắn chiến đấu lần này chỉ có thể lựa chọn du đấu. Đánh vòng quanh, tiến tới đánh, mà tuyệt không thể đứng đánh.

Nếu như là kẻ khác, bị ba gã cường giả đó vây quanh, phải du đấu đều rất khó. Mà Tần Vô Song có dị quỷ thân pháp Lăng Vân Tiên Bộ, cho dù có muốn du đấu lại không hề khó khăn chút nào.

Đợi hai gã bọn chúng gần đánh tới, Tần Vô Song ha ha cười to, cước bộ nhích sang một chút, liền lại lao về phía trước.

Hắn chỉ có một mục tiêu, kiên định không di chuyển, gắt gao khóa Đệ nhị Võ Thánh, không cho hắn thong dong rời đi.

Bốn gã Tiên Thiên cường giả, ở xung quanh Chân Võ Thánh Địa của Tây Sở Quốc triển khai một hồi đại chiến. Linh lực dao động, làm cho cây cỏ xung quanh đều bị bẻ gãy, cát vàng mù mịt đầy trời, sơn lay địa động.

Những kẻ Hậu Thiên võ giả của Chân Võ Thánh Địa, căn bản không thể có cách nào thừa nhận sự dao động của khí tức Tiên Thiên cường đại như thế này, đều là lui bước, xa xa rời đi.

Tần Vô Song đánh lâu một lúc sau, cũng bắt đầu suy nghĩ.

- Dịch Trần Tử này thực lực cùng ta tương đương, muốn thoát khỏi sự cuốn lấy của hắn để giết Đệ nhị Võ Thánh, có lẽ cũng không dễ. Phải dùng sách lược khác mới được.

Nghĩ tới đây, Tần Vô Song đột nhiên lại cười lớn một tiếng, giống như con rồng dài phá không, vô cùng khí thế.

- Dịch Trần Tử, ngươi lấy ba đánh một, coi như ngươi không biết xấu hổ. Như thế, ta hôm nay cũng không tiếp hầu, đi đến Đế Đô của ngươi đại khai sát giới một hồi, tồi trở về lấy thủ cấp của Đệ nhị Võ Thánh. Ba người các ngươi vẫn là không thể cùng ngủ trên một giường, đắp cùng một cái chăn. Chỉ cần cho ta tìm được một chút khe hở, đầu của Đệ nhị Võ Thánh ta vẫn cần phải lấy đi. Đừng tưởng rằng ta nhìn không ra, nội thương trong cơ thể Đệ nhị Võ Thánh vẫn chưa hồi phục. Trận chiến hôm nay, hắn vận dụng linh lực, tác động đến nội thương, ta muốn giết hắn lại như giết một con chó, ha ha ha.

Nói xong, cước bộ bay nhanh, bay ra ngoài vòng, trực tiếp bay thẳng dưới chân núi Chân Võ Thánh Địa.

Ba người Dịch Trần Tử thấy Tần Vô Song nói đi là đi, tốc độ cực nhanh, giống như ngôi sao băng xẹt qua bầu trời cao, căn bản khiến cho bọn chúng không có thời gian phản ứng.

- Đại Võ Thánh, Tần Vô Song đang đi Đế Đô à!

Đệ tam Võ Thánh nhìn thấy Tần Vô Song thúc thân ảnh đi như một tia chớp, cũng là kinh hồn chưa bình tĩnh lại được.

- Đuổi theo mau!

Dịch Trần Tử kịp thời quyết đoán. Hai kẻ khác, cũng không chút do dự, cũng bay theo phía sau.

- Đại Võ Thánh, thuộc hạ hổ thẹn, liên lụy mọi người.

Đệ nhị Võ Thánh bất đắc dĩ thở dài.

Dịch Trần Tử lắc đầu nói:

- Tiến công Võ Thánh hộ quốc của Bách Việt Quốc là chủ ý của ta, ngươi chỉ là phụng mệnh đi chấp hành. Nói đúng ra, ngươi chỉ là chịu liên lụy mà thôi.

- Nhưng tên Cầu Lệnh Đức chết, dù sao ta cũng có liên quan.

- Không cần phải nói nữa, Lão Nhị, ngươi chi bằng đi cùng chúng ta. Nếu không tên tiểu tử kia quay lại đánh lén, lại là không thể phòng được. Chúng ta vẫn là theo như kế hoạch ban đầu, ngươi cùng Lão Tam một tổ, không rời nhau nửa bước!

- Vâng!

Ba gã Võ Thánh tách ra làm hai tổ, bay nhanh xuống chân núi.

Chính là Đệ nhị Võ Thánh vừa trải qua một trận đại chiến, cố gắng vận dụng linh lực, làm cho nội thương âm thầm lại bị phát tác, khí hải quay cuồng, vô cùng khó chịu. Chỉ là, hắn cũng biết lúc này không thể lui được. Nếu không đuổi kịp, liền có khả năng bị Tần Vô Song có cơ hội một mình giết hắn.

Thế cục ngày hôm nay, cho dù là liều mạng, cũng cần phải đuổi kịp.

Ba gã Võ Thánh rất nhanh đuổi theo tới Đế Đô, theo khí tức Tiên Thiên của Tần Vô Song, một đường đuổi tới. Tới bên trong đô thành, đột nhiên lại bị mất tích khí tức Tiên Thiên của Tần Vô Song.

- Hắn đâu rồi?

Đệ tam Võ Thánh lại nhăn mặt.

Dịch Trần Tử quan sát một lát, trầm giọng nói:

- Tên Tần Vô Song này vô cùng giảo hoạt, đã ẩn đi khí tức Tiên Thiên, bắt đầu ẩn nấp, mọi người phải cẩn thận đề phòng, đây rất có thể là một kế sách của hắn!

- Ừm, lại không biết hắn đi giết kẻ nào?

- Không cần phải nghĩ những cái này. Chỉ cần ba chúng ta tồn tại, Tây Sở Quốc mất đi kẻ nào thì cũng không sao.

Dịch Trần Tử dù sao cũng là một thế hệ kiêu hùng, biết trong tình hình này nên lựa chọn cái gì, bảo toàn Võ Thánh, mới là chính đạo. Dù cho Hoàng đế của Tây Sở Quốc là Mễ Trung Hằng bị Tần Vô Song giết chết thì cũng chỉ có thể để mặc hắn bị giết.

Những lời này, hắn không thể nói trước mặt thần dân bá tánh, nhưng ở trong nội bộ ba vị Võ Thánh lúc đó lại có thể thẳng thắng nói ra.

Ba kẻ này sắc mặt ngưng trọng, liếc mắt nhìn nhau, tâm thần lĩnh hội gật gật đầu. Bọn chúng đã chuẩn bị tốt tâm lý xấu nhất rồi.

Cùng lắm thì cũng giống như Đại Ngô Quốc, để Tần Vô Song giết chết một bộ phận tinh anh. Hôm nay Tây Sở Quốc có rất nhiều tinh anh, cũng đã đều đem giấu kín trước rồi, Tần Vô Song muốn tìm ra bọn họ để giết chết cũng không hề dễ dàng gì.

Huống chi, Dịch Trần Tử luôn nghĩ thấy, Tần Vô Song đối phó với Tây Sở Quốc không có khả năng giở thủ đoạn như với Đại Ngô Quốc. Dù sao Tây Sở Quốc cũng không có quan hệ tranh đấu gì với Bách Việt Quốc cả!

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (adf.ly/4EmoB)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui