Khí Xung Tinh Hà


Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên

Chương 287: Đại hội So tài Đông Tam quốc.

Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda

Vi Dực chậm rãi giải thích:

- Cuộc tỷ võ này đầu tiên phải xem mỗi nước có mấy người vào được vòng bán kết. Số người càng nhiều thì càng có nhiều ưu thế.

- Nhiều người cũng có ưu thế sao?

Theo Tần Vô Song thì tỷ võ phải dựa vào bản lĩnh thực sự. Nhiều người nhưng nếu là vàng thau lẫn lộn, gặp phải kẻ thực lực mạnh thì nhiều người cũng chẳng có tác dụng gì.

- Đúng vậy, đó là một ưu thế rất rõ ràng!

Vi Dực khẳng định:

- Ví dụ, nếu một nước có tám người vào vòng bán kết thì trong tám người này một nửa là Chủ thủ, một nửa là Chủ công. Mỗi tuyển thủ Chủ công đều có bốn cơ hội thách đấu với một nước khác. Có hai nước đối thủ nên cộng lại có tám cơ hội. Đương nhiên đây chỉ là cơ hội trên lý thuyết. Có thể có những tuyển thủ kém cỏi thua ngay lần thách đấu đầu tiên, như vậy là hắn sẽ bị loại, mất cơ hội thách đấu, chỉ có thể bị thách đấu. Theo quy định, người thách đấu là tuyển thủ Chủ công, chỉ Chủ công mới được tính điểm. Người bị thách đấu, dù thắng hay thua thì cũng là Chủ thủ, không có tư cách được tính điểm. Đối với những tay mơ thì hai hay tám cơ hội cũng chẳng khác là mấy. Nhưng với cao thủ thì đó có nghĩa là cơ hội để tăng điểm!

Nói đến đây Vi Dực nhìn Tần Vô Song với ánh mắt mang ý tứ sâu xa.

Nói vậy nếu chỉ có bảy người vào vòng bán kết thì không những ít hơn một người về phân bố Chủ công, Chủ thủ mà còn xuất hiện cục diện công - thủ không cân bằng. Như vậy thì rõ ràng sẽ rơi vào thế yếu.

Tần Vô Song hiểu ánh mắt ấy. Đúng là hắn và Vi Dực đều là cao thủ của Tinh La Điện, do đó cơ hội tăng điểm có lẽ chỉ dựa vào hai người họ.

- Tần sư đệ, mỗi cơ hội thách đấu đều không phải lặp lại, mỗi lần độ khó sẽ tăng lên. Lần thứ nhất, một chọi một. Lần thứ hai lại là một chọi hai và cứ thế.

Giờ Tần Vô Song coi như đã hiểu tại sao Vi Dực lại nói nội dung của cuộc tỷ võ này rất khác. Nghe ra thì đúng là hoàn toàn khác, cũng tránh được tính ngẫu nhiên của bốc thăm bất kỳ.

Lần thách đấu đầu tiên, một chọi một, mỗi một lần thách đấu sau đối thủ lại tăng lên một người, độ khó đương nhiên cũng theo đó mà tăng lên.

Tần Vô Song hỏi:

- Nhưng vạn nhất nước nào đó có chín thậm chí mười người vào vòng bán kết thì sao?

Vi Dực nghiêm mặt nói:

- Chín người vẫn chỉ bốn lần thách đấu, nếu mười người thì có năm cơ hội. Ở đây đã thể hiện ưu thế ở số người. Nếu một nước có ba Chủ thủ, vậy thì bên Chủ công nếu thắng ba lần, lần thứ tư bên Chủ thủ không đủ quân số có nghĩa là không chiến mà bại, thế là bên đối phương được điểm!

Lúc này Tần Vô Song mới biết tại sao số người vào sau vòng loại lại quan trọng như vậy. Tính như thế thì nếu có người có thể thắng liên tiếp khi thách đấu thì ưu thế về số người quá rõ ràng.

Tần Vô Song khẽ cười, nói:

- Một chọi ba, thậm chí chọi bốn, cơ hội thắng cũng thật mờ mịt!

Vi Dực lắc đầu:

- Không đâu, một chọi bốn ở đây không có nghĩa là phải đánh ngã cả bốn người mới thắng. Chỉ cần đánh ngã bất kỳ một trong bốn người là coi như thắng. Vì trong hoàn cảnh ít địch nhiều mà có thể đánh ngã một đối thủ, như thế có nghĩa là đã chiếm thế thượng phong. Do đó, với Chủ thủ mà nói, kiềm chế đối thủ là rất quan trọng. Trong khoảng thời gian quy định phải khắc chế đối thủ không cho hắn đánh ngã bất cứ ai thì mới coi là Chủ thủ thành công!

Đánh ngã một người là coi như thắng. Điều này với Chủ thủ là vô cùng khó. Tần Vô Song không kìm được mà hỏi:

- Nếu như vậy không phải là sự phối hợp ăn ý giữa các Chủ thủ rất quan trọng sao? Nếu có được trận pháp cao minh thì không phải sẽ rất dễ đối phó với cục diện đó sao?

Vi Dực thở dài:

- Trong số các Đại thế lực ở ba nước phía Đông, rất ít thế lực có được trận pháp như vậy. Mà thi đấu cũng có quy định rồi, Chủ thủ của các nước không được dùng trận pháp, chỉ được dựa vào sự phối hợp giản đơn, không được dùng trận pháp tấn công phòng thủ tập thể. Mà trận thách đấu chủ yếu là xem Chủ công chứ không phải Chủ thủ.

Tần Vô Song cười khổ:

- Quy định này quá coi trọng sức mạnh cá nhân.

- Đúng là nó coi trọng sức mạnh cá nhân. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải nó rất có lợi cho Tần sư đệ sao?

Tần Vô Song thở dài:

- Đệ chỉ hi vọng có thể dốc hết sức giành vinh quang cho sư môn! Đúng rồi, Vi sư huynh, điểm của trận thách đấu tính thế nào?

- Rất đơn giản, một Chủ thủ tính là mười điểm, cứ tích gộp lại là thành tổng điểm cá nhân. Ví dụ đệ thắng lượt một là được mười điểm, thắng lượt hai được hai mươi điểm. Lượt ba được ba mươi điểm. Cộng dồn đến cuối cùng là thành tổng điểm cá nhân. Điểm của tất cả tuyển thủ của mỗi quốc gia cộng lại là thành tổng điểm của quốc gia đó trong vòng tỷ võ.

Vi Dực giải thích rõ ràng đương nhiên Tần Vô Song đã hiểu:

- Vi sư huynh, trong trận tỷ võ có phải Chủ thủ và Chủ công phải phân công rõ ràng không? Công thủ phải cân bằng, hỏng một bên thì chẳng có tác dụng gì nữa. Ví như khi Chủ công được toàn bộ số điểm nhưng khi Chủ thủ lại đánh trận nào thua trận ấy, một tiến một lùi thì coi như công cốc.

- Đúng vậy, công thủ cân bằng, trong loại tỷ võ này, là vô cùng quan trọng! Vì thế, có hai Trung Linh võ giả là lý tưởng nhất. Một chủ trì trận doanh Chủ thủ, một thì ở Chủ công, được cả công lẫn thủ, có thể nói là kiên cố không gì phá nổi!

Tần Vô Song nhướng mày mỉm cười. Rõ ràng là bên Tinh La Điện công thủ cuối cùng chắc chắn phải do hai người họ mỗi người chủ trì một bên rồi.

Đương nhiên, thật ra thì Chủ công và Chủ thủ không có nhiều khác biệt mấy. Không phải cứ có khả năng phòng thủ tốt là đi phòng ngự. Trong tình huống lấy nhiều địch ít, khả năng phòng ngự cá nhân tốt chưa chắc đã có tác dụng, còn phải có khả năng tấn công mới được. Nếu không, bên mình bị đối phương đánh ngã một người là coi như Chủ thủ thất bại, chính mình phòng thủ tốt nữa thì cũng vô dụng, phải đảm bảo thành viên trong đội cũng không bị đánh ngã mới có thể coi là thành công.
T
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song có chỗ còn chưa hiểu:

- Vi sư huynh, nếu bên Chủ thủ có người bị thương, phải làm sao với vị trí bị khuyết?

- Về cơ bản, loại đấu lôi đài này chỉ phân thắng bại không nói đến sinh tử! Nếu có người bị thương cũng không ảnh hưởng lớn đến đại cục. Nhưng nếu bị trọng thương không thể ra trận thì hậu quả như thế nào phải tự chịu thôi. Nếu bên Chủ thủ chỉ có bốn người, mà một người không thể ra trận thì đành biến thành ba người. Vậy thì đối thủ chỉ cần thách đấu qua ba lần, lần thứ tư không chiến cũng thắng. Vì thế với bên Chủ thủ mà nói, công lao thì không thấy nhưng nhiệm vụ lại rất khó khăm.

Tần Vô Song thở dài:

- Cái quy định này thật là biến thái!

Hai người cùng bật cười. Bên Tinh La Điện có hai người họ thì dù là công hay thủ đều rất chắc chắn.

- Tần sư đệ, đây không phải lần đầu tiên huynh đệ ta hợp tác, hi vọng kết quả lần này sẽ huy hoàng hơn lần trước!

Lần hợp tác trước của họ đã giết được Trần Trưởng lão. Lần này phải đối mặt với võ đài lớn là Đại hội So tài Đông Tam quốc. Hai người họ sẽ trực tiếp quyết định thành tích cuối cùng của Đế quốc Đại La.

Hai người cụng nắm đấm làm lời giao hẹn. Tuy không nói bất cứ lời nào to tát nhưng cả hai đều nhìn thấy dũng khí và quyết tâm tất thắng trong mắt đối phương.

- Được rồi, Tần sư đệ, cũng không còn sớm nữa, đi nghỉ sớm đi! Tỷ võ chỉ là vòng thứ ba nhưng lại rất quan trọng. Trước mắt đừng nghĩ nhiều quá, cứ đi từ từ từng bước là được.

- Vâng!

Hai người trở về phòng mình. Về đến phòng Tần Vô Song lại ngẫm lại quy tắc một lượt. Hắn biết vòng thứ ba này là vòng vô cùng quan trọng, nó quyết định thắng bại cuối cùng. Đêm đó Tần Vô Song nghỉ ngơi rất thoải mái.

Sáng hôm sau theo sắp xếp từ trước, các thế lực của Đế quốc Đại La tập hợp lại nghe Tinh La Điện dặn dò. Theo quy định, tông phái mạnh nhất của mỗi nước chỉ được chọn mười người, những thế lực khác sáu người.

Cuộc tuyển chọn này tốn mất đến hai ba ngày, cuối cùng cũng chọn được sáu tuyển thủ khá xuất chúng. Nhưng những người bình thường khá trội trong môn phái mình khi so với Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện thì quả lả không thể bằng được.

Không còn nghi ngờ gì nữa, sáu người này chỉ là làm nền mà thôi. Muốn vào vòng bán kết thì phải trông cậy vào đệ tử Tinh La Điện. Các Điện chủ như Trác Bất Đàn lại không có yêu cầu quá cao với số người được vào bán kết.

Trác Bất Đàn nói:

- Các lần trước đây thường thì mỗi nước có tám người, rất ít khi có tình huống chênh lệch nhau. Nhưng các con cũng không được lơ là. Chúng ta không yêu cầu phải được chín người nhưng con số tám thì bất luận thế nào cũng phải giữ vững. Nếu không phân bổ công thủ sẽ không cân bằng, ảnh hưởng đại cục!

Tất cả tuyển thủ đều gật đầu lia lịa, đây là việc mà không cần nói cũng rõ. Mười người của Tinh La Điện đương nhiên là mười người đi thực hiện nhiệm vụ ở Bích Phù Sơn lần trước.

o0o

Hai mươi năm chờ đợi, hai mươi năm xoay vòng, Đại hội So tài Đông Tam quốc cuối cùng cũng khai mạc hoành tráng. Bên ngoài quảng trưởng sơn môn của Thiên Cơ Tông, Đế quốc Thiên Trì, một màn khai mạc đầy khí thế và hùng tráng đã bắt đầu. Các tuyển thủ tham gia thi đấu đang đứng xếp hàng, ai nấy cũng mong chờ màn khai mạc vô vị này nhanh kết thúc để vào vấn đề chính!

Kết thúc nghi thức, ba cường giả mạnh nhất của Tinh La Điện, Thiên Cơ Tông và Long Hổ Môn đứng ra cùng tuyên bố cuộc thi chính thức bắt đầu.

Mỗi vòng đương nhiên đều có danh sách tham gia thi đấu. Mỗi danh sách có ba bản, mình giữ một bản, hai bản còn lại đưa cho hai đối thủ.

Sau khi trao đổi xong danh sách, từng người ngồi vào ghế theo số để không xảy ra việc giả mạo hay giở trò. Khi Thiên Cơ Tông đọc đến tên Tần Vô Song thì các nhân vật đứng đầu Thiên Cơ Tông đều tái mặt.

Tần Vô Song? Không phải hắn chết ở Bích Phù Sơn rồi sao? Vì việc này mà Tinh La Điện đã tranh cãi không ít với Thiên Cơ Tông. Sao giờ hắn lại xuất hiện thế này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui