Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 288: Quy tắc vòng loại.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
Những kẻ đứng đầu Thiên Cơ Tông sắc mặt trở nên tối sầm, rõ ràng là chúng đã biết được chuyện xảy ở Bích Phù Sơn, bên mình lại bị Tinh La Điện chơi một vố.
Tinh La Điện nói với bên ngoài là mất đi một Đệ tử Trung tâm cấp bậc Tiên Thiên, không phải chính là Tần Vô Song sao? Giờ sao Tần Vô Song lại đường hoàng đến tham gia thi đấu vậy?
Cao Nhạc chế giễu:
- Trác Đại Điện chủ, Tinh La Điện các ngươi có thể nói là tính mưu đã lâu rồi nhỉ, nói người sống thành người chết là để che tai mắt của Thiên Cơ Tông ta sao?
Trác Bất Đàn cũng dở khóc dở cười nhưng không thể giải thích, chỉ đành nói:
- Dụng binh mà, không dùng kế không được, ha ha…
Cao Nhạc nổi giận đùng đùng:
- Các ngươi giở trò không liên quan gì đến Thiên Cơ Tông ta. Người không chết nhưng Tinh La Điện các ngươi lại gây rối suốt với Đế quốc Thiên Trì chúng ta. Rõ ràng là đục nước béo cò, vừa ăn cướp vừa la làng!
Trác Bất Đàn lắc đầu:
- Đâu có, Đế quốc Đại La chúng ta bảo vệ Bích Phù Sơn là lẽ đương nhiên, đấy là thực hiện nhiệm vụ của một nước chủ quyền. Nhưng thế lực không có chủ quyền của Bích Phù Sơn lại âm thầm bày trò bên trong mới là cướp thật sự phải không? Nếu không cần gì phải lén lén lút lút, kết quả lại là xôi hỏng bỏng không?
- Hồ ngôn loạn ngữ!
Cao Nhạc phản bác:
- Một nửa Bích Phù Sơn là của Đế quốc Thiên Trì chúng ta, ai nấy đều biết. Từ khi nào mà thành của riêng của Đế quốc Đại La các ngươi vậy?
- Nói nhiều cũng chẳng được lợi lộc gì. Nay Bích Phù Sơn cũng thành đống phế tích rồi, không phải Cao Đại Tông chủ ngay cả một đống phế tích cũng không muốn bỏ qua chứ?
Mặt Cao Nhạc tím lại, Bích Phù Sơn hiện giờ còn có chút giá trị gì nữa? Tên Trác Bất Đàn này nói kháy như thế lẽ nào lại nhằm vào năm gã Trưởng lão mà Cao Nhạc hắn vô cùng đau xót?
Đại Long đầu của Long Hổ Môn, Thời Thừa Long mỉm cười nói:
- Nhị vị, lúc này mà hai vị còn có tâm trạng đấu võ miệng sao? Thật hiếm có! Các tuyển thủ dưới đài đang đợi chúng ta đối chiếu thân phận rồi công bố quy tắc kìa!
Lời của Thời Thừa Long càng khiến Cao Nhạc nổi giận hơn, nhưng hắn cũng không phát tác. Trác Bất Đàn thì tự đắc, dường như đã chắc chắn không có chút lo lắng nào. Đối chiếu thân phận không phức tạp, rất nhanh đã xong. Sau khi không có gì sai sót thì bắt đầu tuyên bố quy tắc.
Quy tắc của vòng một quả nhiên như Vi Dực đã nói, cũng là tìm ngọc bài như lần Thí luyện Võ đồng mà Tần Vô Song tham gia lần đó. Nhưng lần tìm ngọc bài này hoàn toàn khác với lần trước. Ngọc bài lần này được chế tác tạm thời, hơn nữa làm riêng cho từng người.
Mỗi người có mười miếng ngọc bài. Tất cả đều được mỗi tuyển thủ sau khi truyền khí tức của bản thân vào thì gói lại và để trong bãi đấu.
Những miếng ngọc bài này đều có khí tức của mỗi người, do đó mỗi tuyển thủ sẽ dựa vào lực cảm ứng linh lực mà đi tìm ngọc bài của mình. Việc này thử thách cảnh giới linh lực và độ nhạy cảm với linh lực của các tuyển thủ.
Rốt cuộc thì vẫn là thử thách cảnh giới. Chả trách mà Vi Dực nói sự khác biệt giữa linh lực mạnh và yếu ở đây là rất rõ ràng.
Nếu cảnh giới linh lực yếu thì lực, phạm vi cảm ứng và độ nhạy cảm với ngọc bài chắc chắn không bằng được với các cường giả có cảnh giới cao. Vì thế trong khoảng thời gian có hạn, sẽ có sự khác biệt về số ngọc bài tìm được.
Quan trọng nhất là trong mười miếng ngọc bài, mỗi miếng đều có đẳng cấp khác nhau từ một điểm đến mười điểm, độ khó và mức độ cất giấu tăng dần.
Nói cách khác, tìm một miếng có lẽ dễ, hai ba miếng cũng không khó, nhưng càng về sau càng khó hơn.
Mà cuối cùng phải tính tổng điểm, khi đó thì sự khác biệt giữa mạnh và yếu sẽ được thể hiện hết.
Tần Vô Song nghe những quy tắc này thì cười thầm:
- Tuy nội dung không giống nhưng dù gì cũng là tìm ngọc bài, có kinh nghiệm lần trước rồi, lần này mình đúng là có chút lợi thế!
Đương nhiên, quy tắc không giống thì sách lược của hắn chắc chắn phải thay đổi rồi. Ngoài những miếng ngọc bài đối ứng với mình ra, những ngọc bài khác đều không có liên hệ gì với mình, cũng không thể phân biệt được rốt cuộc miếng ngọc bài ấy thuộc về ai. Do đó mà dù có nhìn thấy thì không được lấy, cũng không thể tiêu hủy. Vì căn bản không thể biết nó thuộc về tuyển thủ của địch quốc hay của nước mình.
Đương nhiên, còn một điểm nữa, các đối thủ không được tấn công lẫn nhau.
Nói chung, một câu thôi, nhiệm vụ duy nhất của mỗi người là toàn tâm toàn ý tìm mười miếng ngọc bài của mình, những chuyện không liên quan khác không cần quan tâm. Dù có tìm được một trăm miếng ngọc bài của người khác thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Vòng đấu thứ nhất chỉ nhận mười miếng ngọc bài thuộc về bản thân người đó, tìm nhiều được nhiều, tìm ít được ít. Quy tắc rất đơn giản, nhưng không khí thì lại vô cùng căng thẳng.
- Bãi đấu vòng một chỉ có ba trăm dặm, nhưng các ngươi phải nhớ rằng nếu thấy ngọc bài của người khác, tốt nhất là đừng có đào lên. Vì có hai phần ba cơ hội là ngươi đang giúp cho đối thủ, và chỉ có một phần ba cơ hội là giúp tuyển thủ nước mình mà thôi. Lợi hại nặng nhẹ thế nào chắc các ngươi đều hiểu. Vì thế mục tiêu của các ngươi chỉ có một, toàn tâm toàn ý tìm ngọc bài của chính mình! Thời gian chỉ có ba ngày, rất ngắn, rất gấp. Điều này có có nghĩa là trong vòng ba ngày ba đêm các ngươi không được có chút lơ là, đại khái. Cũng vì thời gian ít nên kết quả cuối cùng sẽ thể hiện rất rõ ràng về sự mạnh yếu. Nhớ kỹ, các ngươi có tất cả bốn mươi tám người, bốn trăm tám mươi miếng ngọc bài. Lát nữa ba người đứng đầu ba đại Đế quốc sẽ cùng đi cất giấu, mọi miếng ngọc bài sẽ được cất giấu công bằng, độ khó dễ cũng rất hợp lý, tuyệt đối sẽ không có tình huống người khó người dễ!
Kiểu thi đấu này đã diễn ra không biết bao nhiêu kỳ, về cơ bản thì nước chủ nhà không thể làm trò gian lận được. Vì bãi đấu mà họ cung cấp nhất thiết phải do ba nước cùng chọn, rồi cho tuyển thủ hai ngày để thích ứng rồi mới bắt đầu thi đấu. Như thế có thể tránh được nước chủ nhà được lợi thế về ‘địa lợi’.
Sau khi công bố xong vòng thi đầu tiên là bắt đầu thu thập linh lực của các tuyển thủ tạo ra ngọc bài đối ứng với mình. Thủ tục này cũng cần ba người đứng đầu ba đại Đế quốc giám sát.
Lần lượt mỗi người lên đài truyền linh lực, không được nhiều cũng không được ít, số lượng nhất thiết phải như nhau, vì lượng linh lực nhiều ít cũng ảnh hưởng đến độ khó dễ khi tìm ngọc bài. Dù sao nếu nhiều linh lực một chút thì đương nhiên cảm ứng sẽ dễ hơn.
Đến lượt Tần Vô Song, hắn cũng chẳng làm gì quá lộ liễu, chỉ đường hoàng đi lên truyền linh lực vào xong rồi đi xuống.
Sau khi các tuyển thủ đã xong thủ tục này, người cảm thấy chán nản nhất đương nhiên là Đại Tông chủ của Thiên Cơ Tông, Cao Nhạc rồi. Trong quá trình này, hắn luôn quan sát tình trạng của mọi tuyển thủ, đặc biệt là tuyển thủ của hai nước đối thủ.
Hắn chán nản phát hiện ra rằng, dù là Tinh La Điện hay Long Hổ Môn đều có đến hai Trung Linh võ giả! Mà chủ nhà là Thiên Cơ Tông hắn lại chỉ có một Trung Linh võ giả, cũng chính là Lạc Quy Vân, đồ đệ của Cao Nhạc hắn.
Lạc Quy Vân cũng là Linh căn Tiên Thiên duy nhất của Đế quốc Thiên Trì, lớn tuổi hơn Vi Dực một chút, cảnh giới cũng khá cao, là người đứng đầu về tài năng lẫn dung mạo được Thiên Cơ Tông công nhận.
Ngay cả Quỷ Đồng Tử là tinh anh xuất hiện sau này, khi còn sống khinh miệt mọi người, nhưng cũng không dám có chút không tôn trọng đối với Đại sư huynh Lạc Quy Vân. Có thể thấy thực lực của Lạc Quy Vân vô cùng lớn, ít nhất có thể khiến Quỷ Đồng Tử phải kiêng nể, tu vi và khí độ này không tầm thường đâu.
Chỉ là nếu đối thủ có hai Trung Linh võ giả mà Đế quốc Thiên Trì chỉ có một thì khá khó khăn rồi! Cao Nhạc càng phẫn nộ hơn về cái chết của Quỷ Đồng Tử. Nhưng việc đã đến nước này ngoài việc cứ liều tiến lên ra thì chẳng còn cách nào nữa. Dù sao Trung Linh võ giả cũng đâu phải rau xanh mà tìm bừa ở đâu cũng có?
Hắn thầm chửi rủa:
- Lão họ Trác Tinh La Điện gian xảo tung lời đồn thổi mê hoặc lòng người! Long Hổ Môn ngọa hổ tàng long, cao thâm khó dò, lại cũng có hai đệ tử Trung Linh võ giả! Quả nhiên là thủ đoạn! Xem ra không thể coi thường bất cứ kẻ nào! Đáng tiếc, nếu Quỷ Đồng Tử ở đây, với sức tấn công của nó, chủ trì Chủ công còn Quy Vân phụ trách Chủ thủ, một công một thủ, lẽ nào lại để bọn kia được lợi?
Chán nản thì chán nản nhưng cũng chỉ còn cách chấp nhận.
- Chỉ mong là lần này có thể lôi kéo quan hệ với Đế quốc Xích Long. Nếu thế, dù thành tích không lý tưởng vẫn có thể vượt biển. Vô Tận Đông Hải, khám phá cùng hai nước kia là khám phá, khám phá cùng Đế quốc Xích Long cũng là khám phá… Nếu có thể kéo Đế quốc Xích Long lên thuyền lớn đi khám phá Vô Tận Đông Hải thì còn phải để tâm suy nghĩ của hai nước kia sao?
Cao Nhạc bắt đầu nhẩm tính kế hoạch.
Trác Bất Đàn luôn lạnh lùng quan sát Cao Nhã, thấy biểu hiện đó của Cao Nhã, khóe mắt thỉnh thoảng lại giật giật. Tuy không biết hắn rốt cuộc có ý đồ gì nhưng không thể không đề phòng.
Đại Long đầu Long Môn của Long Hổ Môn, Thời Thừa Long lúc này cũng đang quan sát Cao Nhã, trong lòng cũng có đề phòng. Ngầm trao đổi ánh mắt với Trác Bất Đàn, hai bên đều hiểu ý nhau. Ở Đế quốc Thiên Trì, những người khách như họ không thể có chút nào lơ là.
Sau khi mọi chuyện đã thương nghị sau, các tuyển thủ tạm thời giải tán. Ba người đứng đầu ba đại Đế quốc thì chọn bãi đấu rộng ba trăm dặm.
Sau khi chọn xong, tuyển thủ có hai ngày để thích ứng. Điều này cũng là để công bằng, không cho Thiên Cơ Tông có lợi thế về ‘địa lợi’. Có hai ngày thích ứng, dù là tuyển thủ Đế quốc Đại La hay Đế quốc Đan Dương cũng không thấy xa lạ với bãi đấu nữa. Sau khi thích ứng, ba người đứng đầu ba nước bắt đầu chôn giấu ngọc bài. Địa điểm chôn giấu cũng là ngẫu nhiên, để tránh việc Thiên Cơ Tông giao ước trước với môn hạ đệ tử.
Sau khi đã xong việc chôn ngọc bài, ba người đứng đầu này không được rời khỏi đây nửa bước, phải khi nào vòng một kết thúc mới được rời đi. Như thế sẽ ngăn chặn được việc tiết lộ tin tức ra ngoài. Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ chờ gió đông nữa thôi.
Mùng bảy tháng bảy, vòng thi đầu tiên, chính thức bắt đầu.
Tất cả bốn mươi tám tuyển thủ được phân ra bốn mươi tám nơi trong bãi đấu ba trăm dặm. Ba trăm dặm, nói rộng cũng không phải rộng lắm, nhưng bốn mươi tám người vào đó thì cũng chỉ như bốn mươi tám viên đá ném xuống sông vậy, không có cảm giác chật chội.
Tần Vô Song rất bình tĩnh, hít sâu một hơi, hắn biết cuộc chiến mới bắt đầu rồi. Nhưng lần này không phải cuộc tranh giành giữa các môn hộ mà là cuộc chiến vì quốc gia, vì tông môn, vì sự sinh tồn và địa vị của Đế quốc Đại La.