Một đại nam nhân thắt lưng nhỏ xíu như vậy làm gì!
Làm cho những nữ nhân như các nàng làm sao chịu nổi, rất ghen tỵ hâm mộ hận được không!
Lý Hồng Tụ sờ cằm chậm rãi nói:
- Ngươi nên ăn nhiều đồ bổ một chút, rất gầy.
Nói tới đây lại dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Sở Lưu Hương, xem hắn liên tục sờ mũi, không biết mình làm gì đắc tội nàng.
- Trang chủ người ta giúp huynh giải quyết phiền toái, vì sao huynh không khuyên nhủ hắn ăn cơm!
Thần sắc Sở Lưu Hương rối rắm một lúc lâu, giống như than thở một tiếng nói:
- Chẳng lẽ muội không biết có chút người cho dù ăn càng nhiều hơn nữa cũng không thể mập được sao.
Như là Y Lộ Thước, suốt ngày đều ăn đồ ngọt, lại không mập được chút nào.
Lý Hồng Tụ thản nhiên cười, nói:
- Huynh nói như vậy người khác sẽ cho rằng huynh đang trốn tránh trách nhiệm.
Sở Lưu Hương nhíu mày:
- Người khác?
Giống như phát hiện được chuyện gì, hắn chậm rãi quay đầu chỉ thấy Hiểu Nguyệt cầm đầu, nhóm nữ tử đều dùng khuôn mặt xem thường trừng mắt nhìn hắn.
Ha ha, thời đại này, ngay cả lời nói thật cũng không còn đáng tin sao?
Hiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ôn nhu nhìn trang chủ nói:
- Trang chủ, ngài một đường bôn ba mệt nhọc, đi ngâm suối nước nóng, buông lỏng một chút đi.
Đi ngâm suối nước nóng?
Đại não Sở Lưu Hương không thể khống chế bắt đầu đua ngựa, càng chạy càng xa, rồi nóng mặt.
Bị diễn viên theo dõi, Y Lộ Thước lý giải thành diễn viên chưa hưởng qua suối nước nóng, muốn thử một chút, lại ngượng ngùng lên tiếng, má đều nghẹn đỏ thật đáng thương, bèn nói:
- Cùng nhau tắm đi.
Sở Lưu Hương:
- !
Chỉ tùy tiện ngẫm lại ông trời cũng quá hậu ái hắn.
Mỉm cười, ánh mắt hắn dịu dàng lại sủng nịch nhìn đối phương, nói:
- Được.
Thế là dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, khuôn mặt Sở hương soái mang theo vẻ tươi cười như gió mùa xuân, theo sát trang chủ đại nhân đi rồi.
Nhìn theo hai người rời đi, Tô Dung Dung chậm rãi nhíu mày.
Mới vừa rồi ánh mắt của Sở Lưu Hương, làm nàng có cảm giác không ổn.
- Ta đi theo hắn cũng không phải vì muốn sỗ sàng, mà là muốn xác định một chút mình còn có thể cứu trợ hay không.
Trong lòng Sở Lưu Hương tự nhủ với chính mình như vậy.
Chờ Y Lộ Thước bắt đầu cởi quần áo, trái tim Hương soái sắp nhảy ra khỏi cổ họng, lập tức xoay lưng về hướng đối phương.
Không gian an tĩnh, chỉ nghe thanh âm quần áo ma xát nhè nhẹ.
Sở Lưu Hương ôm ngực, nhủ thầm chính mình không còn thuốc cứu.
Y Lộ Thước chỉ vây một khối khăn tắm ngâm mình xuống suối nước nóng, nhìn thấy diễn viên vẫn đứng thẳng lưng, nghi hoặc hỏi:
- Sao ngươi còn không cởi quần áo?
Sở Lưu Hương xây dựng xong tâm lý quay người lại, rì rì cởi áo nới lỏng dây lưng, thoạt nhìn cũng không có phản ứng gì bất lương.
Mãi tới khi cởi chỉ còn lại chiếc quần lót, do dự một lát cuối cùng cũng không có dũng khí cởi luôn nó.
Dù sao chỉ là ngâm suối nước nóng, cũng không cần cởi hết.
- Đinh! Hệ thống sợ nước, tạm thời đóng máy.
Trong bể tắm bạch ngọc, Sở Lưu Hương dựa trên vách bể tắm, sụp mắt nhìn tầng tầng đóa hoa, thần sắc có chút ngẩn ra.
- Vì sao lại có cánh hoa?
Y Lộ Thước chậm rãi mở mắt:
- Có lẽ vì đẹp.
Không khí mông lung.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nghe vào trong tai như châu ngọc va nhau, vô cùng duyệt tai dễ nghe.
Sở Lưu Hương lặng im nhìn chăm chú vào đối phương, lần đầu tiên nghiêm túc ngắm dung nhan của hắn.
Thanh niên ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng tuyết, dung nhan tuyệt đẹp tới mức làm người khó thể tưởng tượng.
Nghĩ tới trước kia hắn cũng không dám thưởng thức thời gian quá lâu, bởi vì làm như vậy bình thường sẽ thất thần tâm loạn.
Hiện tại ánh mắt hắn nhìn kỹ lên, phảng phất muốn đem dung mạo của đối phương khắc sâu vào trong lòng mình.
Thanh niên, thật sự là quá xinh đẹp.
Trái tim, nhảy mạnh rối loạn, máu, bắt đầu sôi trào.
Hắn liếm liếm môi, chỉ cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô.
Trong suối nước nóng, Y Lộ Thước dựa lưng trên vách đá.
Đôi mắt mèo xinh đẹp nghi hoặc nhìn diễn viên, bởi vì khói nóng bốc lên, lộ ra vẻ thanh nhuận mà mông lung.
Vừa đối mắt, Sở Lưu Hương giống như bị đoạt hết tâm thần, thần sắc ngu ngơ.
Sau một lúc lâu, hắn lẩm bẩm:
- Tiểu Y..
Thanh âm gợi cảm đê mê, nghe được làm cả người Y Lộ Thước chợt cứng đờ, làn da như chạm điện nổi lên da gà.
Nếu hệ thống ở đây, nhất định sẽ nói vài câu chúc mừng.
- Có việc sao?
Y Lộ Thước mím môi, trong lòng có chút cảm giác nguy cơ.
Nhìn hình dạng của hắn, Sở Lưu Hương bật cười nói:
- Không sự, chỉ muốn gọi ngươi mà thôi.
- Ta đã biết.
Y Lộ Thước gãi mặt, chợt hiểu:
- Ngươi là muốn ta giúp ngươi kỳ cọ.
- !
Đột nhiên cái mũi thật nóng Sở Lưu Hương.
Khó khăn nuốt nước bọt, hắn lắc đầu nói:
- Không, không cần.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của diễn viên, Y Lộ Thước nói:
- Vậy ngươi giúp ta kỳ cọ đi.
- !
Sở Lưu Hương.
Chỉ nghe hoa một tiếng nước vang, Y Lộ Thước chợt đứng lên.
Mái tóc dài đen như mực ươn ướt thiếp trên người, bọt nước trong suốt chậm rãi chảy xuống sống lưng ưu nhã.
Nhìn thấy đối phương trần trụi toàn thân, chỉ vây một khối khăn tắm màu trắng chỗ kia..
Sở Lưu Hương yên lặng che mũi, tỏ vẻ chính mình đã bị đôi chân thẳng tắp thon dài của đối phương lắc hoa mắt.
Y Lộ Thước đột nhiên nói:
- Chảy máu mũi.
- !
Sở Lưu Hương cúi đầu nhìn tay mình, một mảnh máu đỏ.
Một khắc này Sở hương soái ở trước mặt người trong lòng mất hết mặt mũi, phút chốc lại trấn tĩnh trở lại.
- Thời gian ngâm suối nước nóng có chút lâu, cho nên..
Yên lặng lau máu mũi, hắn bình tĩnh nói:
- Ngươi cũng biết.
Y Lộ Thước kết hợp thực tế một chút, rất lý giải gật đầu.
Cuối cùng Sở hương soái giúp người trong lòng xoa bóp lưng lại thượng hỏa chảy máu mũi, ở trong ánh mắt lo lắng của đối phương, chạy trối chết.
Xem bóng dáng, thập phần chật vật.
- !
Y Lộ Thước chậm rãi mở trừng hai mắt.
Bên ngoài đều là cô nương, Sở Lưu Hương mặc thành như vậy được sao?
Ngay sau đó bên ngoài truyền tới tiếng hét chói tai.