Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Sáng hôm sau tôi kiên quyết từ chối lời đề nghị tôi
mời hai cô bé ăn sáng của Cao Lộ Khiết!

Làm người không thể vô sỉ đến mức độ đó được! Ở nhà
tôi lại còn ăn của tôi nữa á? Thành quán tính hết rồi, bộ tưởng tôi là quỹ nhi
đồng chắc?

“Anh Bảo, nếu bữa này anh không mời anh sẽ hối hận cả
đời đấy.” Tiểu Thuyết nháy mắt với tôi.

Tôi bĩu môi: “Hối hận anh cũng không mời, có trách thì
chỉ trách chúng ta gặp nhau quá muộn, tạo hóa trêu ngươi mà thôi!”

“Được, được.” Tiểu Khiết gật đầu, “Anh không chặn
miệng em thì hậu quả anh tự chịu nhé, anh bất nhất thì đừng trách em bất
nghĩa.”

“Uy hiếp anh à? Hứ!” Tôi lớn tiếng cười nhạt, “Cao Lộ
Khiết, anh nói cho em biết, Lại Bảo anh sống đến hôm nay, thứ không sợ nhất
chính là uy hiếp đấy!”

… Tiêu mất hơn một trăm tệ mời Tiểu Khiết và Tu Tu ăn
một bữa pizza, cứ coi như bị mất tiền vậy, tôi rất muốn sống mấy ngày bình yên.

Nhìn hai cô bé gọi hết cái nhỏ đến cái to, thật khó
tưởng tượng bụng chúng có thể nhét nhiều thức ăn đến thế, định ăn một bữa no cả
ngày à? Tôi càng không hiểu sao bọn trẻ lại thích ăn mấy món này! Người ngoại
quốc ngốc chết đi được, làm cái bánh kẹp mà đến nhân bánh cũng không nhét vào
trong! Đồ ăn rác của nước ngoài đến Trung Quốc đều thành mốt hết!

Ngoài tiệm pizza, Cao Lộ Khiết và Tu Tu mãn nguyện vẫy
tay chào tôi, mặt cười tươi như hoa!

Còn lâu mới đến giờ đi làm, tôi định về nhà ngủ bù thì
điện thoại lại kêu, là Tiểu Văn gọi đến.

“Lại Bảo, bố mẹ em nhắn tin ba ngày nữa sẽ về nước.”

Tôi hơi sững lại: “Thế thì tiến hành theo kế hoạch
thôi. Em chuẩn bị ít đồ đạc, mai anh tới đón em.”

“Ừ, Lại Bảo.” Tiểu Văn hơi ngừng lại rồi khẽ nói, “Cảm
ơn anh.”

Có những việc tuy bạn phải làm, nhưng chưa đến bước đó
bạn không cảm thấy làm sao, chỉ khi thực sự sắp phải đối mặt mới bắt đầu căng
thẳng, hoảng sợ. Ví dụ như thi đại học, kết hôn, sinh con, và cả giả làm bố.

Tôi là một người đàn ông kiên cường, nhưng sự kiên
cường của đàn ông cũng có lúc rất mềm yếu, những lúc như thế một người đối mặt
là rất khó, cần phải tìm người nói chuyện, dù chẳng có tác dụng gì, chỉ cần nói
chuyện, an ủi, đả thông một tí thì cũng tốt hơn nhiều. Uống rượu, tôi chọn lão
Phó, buồn phiền muốn nói chuyện, tôi vẫn chọn lão Phó, lão Phó có kinh nghiệm
phong phú lại trượng nghĩa, lại còn không háo nam sắc!

Tôi gọi điện cho lão Phó, cậu ta đang ở công ty tôi
liền bắt xe qua đó.

Nói chuyện với lão Phó một lúc lâu, từ chuyện phá hoại
bữa tối của lão Đường và Tiểu Uyển, đến chuyện Tiểu Văn gọi điện thông báo vở
kịch của chúng tôi chuẩn bị lên hình… lão Phó cười khuyên tôi mấy câu chẳng đâu
vào đâu, sợ cái gì? Đến lúc đó có bọn tớ giúp cậu che giấu, chuyện đơn giản ấy
mà, không phải chỉ là gặp mặt mấy lần thôi sao!

Đang nói chuyện thì điện thoại trên bàn làm việc của
lão Phó đổ chuông. Lão Phó dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi rồi ra vẻ sếp lớn, thò
một ngón tay nhẹ nhàng, nhanh chóng ấn vào nút nghe, ngồi tựa vào ghế dành cho
boss, ngắn gọn thốt ra một tiếng: “Nói!”

Tôi thầm thán phục trong lòng, không kìm được lén giơ
lên ngón tay cái, nhìn phong cách của người ta xem! Tuy hiện nay vẫn không có
nhiều tiền, đi một con xe Santana second hand, nhưng cử chỉ vừa rồi hoàn toàn
có tư thế và khí chất của những người nằm trong top các đại gia Trung Quốc trên
tạp chí Forbes!

Trong điện thoại vang lên một tiếng cười khúc khích,
sau đó giọng nói ngọt ngào của một cô gái vọng đến: “Anh đoán xem em là ai?”

Mặt lão Phó biến sắc, đang tựa vào lưng ghế liền bật
dậy, chộp lấy ống nghe: “A lô? Yến Tử, là em hả, nghịch quá!” Vừa nói vừa giơ
một ngón tay lên môi âm thầm “suỵt” với tôi một tiếng.

“Haizz, sao em lại nghịch ngợm thế hả? Đúng! Ừ! Được!
Ờ! Ừ! Ưm… được rồi. Hả? Anh rất bận! Anh không… được được được! Vậy thì được.
Cẩn thận nhé!”

Cúp máy xong lão Phó vừa ngẩng đầu lên đã thấy tôi
đang cười gian xảo.

“Cười cái con khỉ.” Lão Phó hơi xấu hổ.

“Tớ không nhận ra đấy, cậu cũng có lúc ngọt ngào gớm
nhỉ!” Tôi cười phá lên, “Cậu có cầm ống nghe lên tớ cũng biết hai người đang
nói gì. Đang đi làm à? Đúng! Không tiện nói chuyện à? Ừ! Thế em nói anh nghe.
Được! Em nhớ anh! Ờ! Anh nhớ em không? Ừ! Thế anh hôn em một cái đi. Ưm! Thế
thì em cũng hôn anh một cái, Moahz! Anh nghe thấy chưa? Được rồi. Em muốn đến
gặp anh. Hả? Anh rất bận! Có phải anh không muốn gặp em không? Anh không… Thế
thì người ta muốn đến! Được được được…”

“Stop stop!” Lão Phó vái lạy xin tha mạng, liếc mắt
nhìn tôi cười, “Cậu đừng có mà lấy lời thoại trong phim ảnh ra đùa với tớ!”

“Tớ đoán không đúng à?” Tôi cười đểu.

“Đúng đúng đúng, cậu là bán tiên được chưa!” Lão Phó
lắc đầu, “Này… ờ, lát nữa có người đến thật đấy, nếu cậu không có việc gì thì
về trước đi nhé?”

“Cậu trượng nghĩa chút được không?” Tôi trợn mắt, “Tớ
có tranh với cậu đâu! Cậu để tớ xem xem dạo này cậu đang tán em nào bộ chết
được chắc?”

Lão Phó do dự một lúc rồi bất lực thở dài: “Cậu nhớ
cho kĩ đấy! Lát nữa đừng có mà nói linh tinh!”

Tôi hơi ngạc nhiên: “Ôi chao! Nói thế nghe chẳng giống
cậu tí nào! Sao, chuyến này là thật đấy à?”

Lão Phó gào vào mặt tôi: “Có lần nào tớ không thật
đâu!” Dứt lời liền vứt cho tôi điếu thuốc, “Co bé này tên Yến Tử, một cô bé
ngây thơ lắm, lần này nếu được… tớ muốn duy trì mối quan hệ này lâu dài một
chút, một mình mãi cũng chán rồi, tớ muốn có một người bên cạnh.”

“Nói nghe sao già nua vậy?” Tôi cười, “Phó tổng, cậu
còn thiếu đàn bà sao?”

Lão Phó không cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Không
thiếu! Nhưng thiếu một người có thể nói chuyện, ở bên nhau có thể vui vẻ chuyện
trò ấy, chẳng lẽ cậu tìm đàn bà chỉ để lên giường? Thế thì cậu đi mua con búp
bê hơi còn tốt hơn!”

Lần này nhìn vẻ nghiêm túc và hi vọng trên mặt lão
Phó, tôi cảnh cáo cậu ta, cẩn tắc vô ưu, con gái bây giờ… cậu phải luôn luôn
nhắc nhở mình rằng, khi cậu trêu mèo, cậu không biết rằng mèo cũng đang trêu
cậu; khi cậu chơi gái, cậu không biết rằng gái cũng đang chơi cậu.

“Cậu muốn nhìn thì cứ nhìn đi, làm quen cũng tốt.” Lão
Phó bật cười, “Nhưng đừng có làm hỏng chuyện của tớ như làm hỏng chuyện của lão
Đường tối qua đấy!”

Khoảng nửa tiếng sau, có tiếng đóng cửa bên ngoài,
thấp thoáng còn nghe thấy tiếng chào hỏi. Xem ra đây không phải lần đầu cô bé
này đến đây, quen cả mấy nhân viên trong công ty lão Phó, ha ha, cậu này giấu
cũng kĩ ghê.

Lão Phó cũng nghe thấy động tĩnh, liền đứng dậy giơ
hai tay quạt quạt cho khói thuốc lá trong phòng tan hết, có thể thấy cậu ta rất
coi trọng cô gái này. Tiếng bước chân tiến lại gần, tôi cũng điều chỉnh nét
mặt, lão Phó lớn hơn tôi mấy tháng nên tôi cũng đặc biệt trông đợi vào người
chị dâu bên ngoài cánh cửa này, không biết chị dâu đẹp đến mức hoa nhường
nguyệt thẹn hay là xấu đến mức chim sa cá lặn đây.

Tiếng gõ cửa vang lên. Lão Phó đứng dậy chỉnh cà vạt,
vuốt vuốt tóc rồi nói: “Mời vào.” Giọng nghe như MC trong chương trình thời sự
buổi tối trên đài truyền hình trung ương ấy.


Cửa mở ra, tôi phối hợp với lão Phó bày ra một vẻ hết
sức ga lăng đứng dậy khỏi sofa mỉm cười nhìn ra cửa. Nhưng khi một bóng hình
nhỏ nhắn xuất hiện ở cửa, nụ cười của tôi liền đông cứng trên mặt.

“Là em?” Tôi kinh ngạc thốt ra.

“Là anh à, Lại Bảo?” Cô bé cũng kêu lên vô cùng ngạc
nhiên, đơ ra tại chỗ.

Tôi ngớ người: “Sao lại… Tu Tu, sao em lại đến đây?”

Lão Phó đứng bên cạnh càng đớ người ra: “Hả, Yến Tử,
hai người… hai người quen nhau à?”

Vẻ mặt Tu Tu đầy mừng rỡ: “Vâng, tối qua em mới quen
anh Lại Bảo.”

“Tối qua á?” Lão Phó trợn mắt.

“Vâng, tối qua em ở nhà anh Lại Bảo. Tắm xong bọn em
còn uống rượu nữa!” Tu Tu sung sướng lắc lắc đầu.

Chắc do bị xúc động mạnh, lão Phó đã hóa đá.

Giải thích ra cũng chẳng có gì phức tạp, nói mấy câu
là xong. Nhưng tôi vẫn toát mồ hôi hột, con nhỏ Tu Tu này ăn nói thiếu suy
nghĩ, mấy câu vừa rồi nghe mờ ám quá!

“Tiểu Khiết chính là cô bé ở nhà cậu tối hôm nọ à? Cô
em đòi tiền cậu ấy?” Lão Phó hỏi.

Tôi gật đầu.

“Chuyện này hay thật.” Lão Phó bật cười, “Yến Tử và
Tiểu Khiết là bạn bè, Tiểu Khiết là em gái Mạt Mạt, Yến Tử phải gọi Mạt Mạt là
chị, nếu cậu yêu Mạt Mạt, Yến Tử phải gọi cậu là anh rể, nếu tớ với Yến Tử mà
thành đôi cũng phải gọi cậu là anh rể, nhưng nếu xét từ phía tớ thì cậu phải
gọi Yến Tử là chị dâu, vậy Mạt Mạt không phải cũng phải gọi là chị dâu sao? Nói
vậy Tiểu Khiết là thiệt nhất, ha ha…”

Tu Tu đỏ mặt quay sang đánh lão Phó một cái: “Chị dâu
cái gì!”

Nói xong ba chúng tôi cùng ngồi xuống, lão Phó bắt đầu
hỏi Yến Tử và Cao Lộ Khiết quen nhau thế nào.

Tốt quá, tôi cũng tóm được ít tin tức. Theo như Yến Tử
nói thì cô bé và Tiểu Khiết là bạn chơi từ nhỏ tới lớn, hồi nhỏ là hàng xóm,
cùng lớn lên ở Thẩm Dương, không ngờ hai cô nhóc này lại là đồng hương của tôi.
Sau đó Yến Tử đến Trùng Khánh học, Tiểu Khiết đột nhiên từ Thẩm Dương chạy đến
Trùng Khánh, tất nhiên là đã liên lạc với Yến Tử. Theo Yến Tử nói thì hình như
Tiểu Khiết chạy đến Trùng Khánh là để trốn tránh ai đó, nhưng chuyện cụ thể thế
nào thì Tiểu Khiết cũng không muốn nói nhiều.



Tòa soạn vẫn nhộn nhịp bận rộn như mọi khi, tôi đến
ban văn nghệ chào hỏi đồng nghiệp.

Một nữ đồng nghiệp xinh đẹp từ cửa xộc thẳng vào vỗ
vai tôi: “Lại Bảo! Cậu chưa biết à? Tin tức mới nhất, Trương Bá Chi có bầu rồi!
Lần này cậu chết chắc rồi!”

… Nói vậy dễ làm người khác hiểu lầm quá! Người ta có
bầu liên quan khỉ gì đến tôi?

Thấy tôi trợn mắt, nữ đồng nghiệp xinh đẹp lại nói:
“Nhìn cái gì? Vụ này chỉ có cậu đi được thôi! Bọn tôi không có mối bên Hồng
Kông, không đi được!”

Đây đúng là một tin hot, xem ra chắc tôi phải đích
thân đến Hồng Kông một chuyến rồi, tin Trương Bá Chi có bầu trong phạm vi tin
tức giải trí rõ ràng là một quả bom hạng nặng! Có điều vụ này phải nói với tổng
biên tập trước đã, tôi vừa nghĩ cách nói vừa bước về phòng tổng biên tập.

Không may là tôi gặp Nghê Tiểu Uyển trên hành lang,
sau lưng là đặc công bóng ma của cô ấy, Đường Đôn.

Tiểu Uyển tươi cười rạng rỡ với tôi, lão Đường nhìn
tôi với ánh mắt hình viên đạn.

“Ôi chao, lại còn có đôi có cặp nữa cơ à?” Tôi cười
trêu chọc.

Lão Đường bước lên chộp mạnh cánh tay tôi: “Cậu khai
thật cho tôi! Giải thích rõ ràng vào!”

“Giải thích cái gì?” Tôi giả ngây.

“Cậu còn giả vờ nữa hả? Cái cô Mỹ Na đó là sao?” Lão
Đường nhảy lên.

Tôi ngạc nhiên: “Mỹ Na á? Mỹ Na không phải là cô gái
si tình đã cố theo đuổi cậu mấy năm, đến bây giờ vẫn đang tiếp tục theo đuổi
sao?”

Nghê Tiểu Uyển đứng cạnh cười hồng cả má.

Lão Đường tức đến nỗi mặt tối sầm, nếu cậu ta mà râu
ria lông lá đầy mặt chắc chắn sẽ giậm chân vỗ ngực, miệng la “oác oác” rồi.

“Bảo gia, cậu không thể hủy hoại tớ như vậy được! Mỹ
Na gì! Tớ không quen!” Lão Đường nhăn nhó mặt mày áp sát lại gần ghé tai tôi
thì thào những lời độc địa: “Bảo, lần này mà cậu dám chơi tôi đến cùng, hại tôi
mất mối nhân duyên, tôi có làm quỷ… không! Tôi có chuyển giới cũng không tha
cho cậu!”

Độc mồm quá.

Thực ra chuyện này giải thích chẳng có gì khó, tối qua
lão Đường đã tự biện hộ ở nhà hàng rồi, lại còn đưa danh sách cuộc gọi cho Tiểu
Uyển xem nữa, vật chứng đã có, chỉ thiếu nhân chứng là tôi. May mà có câu “Đã
quá” của Tiểu Khiết trước khi cúp máy tối qua khiến cho màn kịch này đã bị Tiểu
Uyển nhận ra từ lâu, nên trong quá trình tôi giải thích Tiểu Uyển chỉ khoanh
tay mỉm cười, không nói năng gì.

Giải thích xong, lão Đường liền xấn tới trước mặt Tiểu
Uyển: “Rõ chưa? Hiểu chưa? Biết chưa? Anh trong sạch mà!”

Tiểu Uyển vừa cười vừa khẽ gật đầu, liếc lão Đường một
cái: “Không sao, anh vội vàng giải thích với em thế làm gì? Sao nhất định phải
bắt em tin anh trong sạch?” Nói xong liền gật đầu với tôi, uyển chuyển duyên
dáng bước đi.

Lão Đường trợn mắt đơ người tại chỗ, tôi tưởng cậu ta
sẽ nổi giận chửi tôi một trận, nhưng bất ngờ là lão Đường chỉ vô cùng ai oán
nhìn tôi một cái rồi gục đầu như một cái bao cao su đã sử dụng, hoàn toàn mềm
oặt.

Nhìn lão Đường như thế, lòng tôi cũng không thoải mái
gì, cảm thấy mình có lỗi với cậu ta, tôi khẽ thở dài bước lên kéo tay lão
Đường, khẽ khàng an ủi: “Lão Đường à, lão Đường… cậu cũng có ngày hôm nay!”

Đúng lúc này tiếng giày cao gót vốn đang dần xa bỗng
tiến lại gần.

Tôi quay phắt lại, lão Đường ngẩng phắt lên.

“Đường Đôn, Đường Đường nhà anh không phải đã khỏe rồi
sao? Cho em đến thăm nó đi!” Là Nghê Tiểu Uyển quay lại.

Lão Đường vẫn đang ở trong trạng thái ngây dại, chỉ
biết vô thức chầm chậm gật đầu.

“Thế thì hết giờ liên lạc nhé!” Tiểu Uyển nheo mắt
cười, vỗ tay rồi đi mất.

Tôi bật cười, vỗ vai cậu ta: “Lần này yên tâm chưa?
Người ta đã ám chỉ rõ ràng thế cơ mà! Cậu nhìn thấy ánh sáng lúc hoàng hôn rồi
chứ?”

Gương mặt lão Đường từ từ nở ra thành một nụ cười toe
toét: “Ánh sáng lúc hoàng hôn á? Bây giờ trong lòng tớ đang rực rỡ chết đi được
đây!”


Nói xong lão Đường không thèm để ý đến tôi nữa, giơ
tay ra trang nhã xoay người, bắt đầu nhảy valse về phía đầu kia hành lang…

Tổng biên tập không có trong phòng, tôi về ban văn
nghệ, bị mấy nữ đồng nghiệp tóm lấy hỏi thăm về cửa hàng trên mạng của Tiểu
Văn. Mấy cô gái đều chọn được mấy món đồ trang sức trong cửa hàng, vây xung
quanh tôi hỏi thăm, cuối cùng có một nữ đồng nghiệp tinh mắt nhìn thấy chiếc
dây chuyền tôi đeo trên cổ trông giống hệt trên mạng, thế là từ hỏi thăm biến
thành thẩm vấn, các nữ đồng nghiệp thi nhau dò hỏi mối gian tình giữa tôi và
chủ cửa hàng.

Tôi đang định mở miệng phủ nhận thì lại bị mấy cô nàng
này tóm được chứng cớ quan trọng hơn, đây cũng là điều tôi hoàn toàn không ngờ
tới, trợn tròn mắt nhìn màn hình hiển thị, ở trang chủ trong cửa hàng của Tiểu
Văn đột nhiên xuất hiện hai chữ “Lại Bảo”.

Giữa thanh thiên bạch nhật thế này chẳng phải là muốn
giết tôi sao?

Người nhanh tay đã click vào mở ra, ha ha, quả nhiên
là hiện ra bức ảnh chiếc dây chuyền mặt ba chiếc lông vũ, nhưng bên cạnh còn có
một bức ảnh nhẫn ngọc. Cô ấy làm nhanh vậy sao?

Lúc đó tôi chỉ nói đùa, khi tôi tới căn phòng nhỏ Tiểu
Văn thuê, thấy trang sức phụ kiện bày kín phòng, trong lúc chuyện phiếm mới kể
chuyện hồi trung học tôi cũng thiết kế mấy thứ này, hồi đó là thời kỳ toàn dân
yêu sớm, thịnh hành nhất là con gái tết vòng tay, vòng đeo cổ tặng bạn trai
mình. Lúc đó tôi bày cho bọn con gái trong lớp tết hai chiếc nhẫn, để chừa ra
một sợi dây đỏ, sau đó chỗ nối của hai sợi dây có thể nối lại được với nhau,
như vậy hai người cùng đeo nhẫn, hai bàn tay cũng được nối lại với nhau, nắm
tay nhau đi dạo phố sẽ rất lãng mạn kiểu một mối tơ hồng, dù hai người thả tay
ra thì sợi dây đỏ vẫn nối liền, đáng ngưỡng mộ chết đi được!

Bọn con gái trong lớp tết xong, không ngờ một đồn
mười, mười đồn trăm, trở thành bí mật công khai của cả trường, thậm chí còn
truyền ra trường ngoài, có thời gian trở nên rất hot.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, không ngờ Tiểu
Văn chỉ qua lời kể của tôi đã làm xong nhẫn, bày lên cửa hàng, ghi rất rõ bản
quyền Lại Bảo.

Có điều thế này lại gây rắc rối cho tôi rồi, các nữ
đồng nghiệp phát nổ tập thể, thề quyết hỏi cho ra gian tình mới chịu buông tha.

Bị họ tra hỏi đến phát đau đầu, tôi chỉ vào màn hình
hiển thị, nói muốn mua gì thì mua đi, khi liên lạc với chủ cửa hàng thì bảo là
bạn hoặc đồng nghiệp của Lại Bảo, hay nói là mẹ tôi cũng được, chắc chắn sẽ
được giảm giá.

Vô cùng bất lực là tuy đồ giảm giá có một sức hấp dẫn
vô cùng to lớn đối với phái nữ, nhưng họ còn cảm thấy hứng thú với quan hệ giữa
tôi và chủ cửa hàng hơn.

Bà xã? Bà xã tương lai? Vợ? Vị hôn thê? Tình nhân?
Tình phụ? Bạn gái? Bạn gái ngoài bạn gái? Chủ nợ? Chủ nợ kiêm tình nhân?...

Đủ các dự đoán liên tiếp ụp xuống đầu tôi.

Sau một hồi giãy giụa tôi chạy trốn khỏi ban văn nghệ,
nhưng cũng vì vụ này mà trong lòng tôi thêm phần lo lắng.

Theo như Tiểu Văn nói thì bố mẹ cô ấy sắp về rồi,
nhưng nếu chuyến này tôi phải tới Hồng Kông, chưa biết ngày về, nếu vậy không
phải sẽ làm hỏng việc của Tiểu Văn sao? Phóng viên giải trí vốn không hòa thuận
với các ngôi sao cho lắm, hơn nữa lần này còn đi phỏng vấn các ngôi sao lớn cỡ
thiên vương thiên hậu như Tạ Đình Phong, Trương Bá Chi, chắc chắn sẽ gặp rất
nhiều trở ngại, lành ít dữ nhiều.

Thế là trước mắt tôi xuất hiện hai con đường, một là ở
lại giả làm bố, hai là đi Hông Kông giả làm cháu.

Sau một hồi cân nhắc suy tính, tôi quyết định giữ lời
hứa, giúp Tiểu Văn qua cửa ải lần này, chuyện phỏng vấn sau này còn nhiều cơ
hội.

Tôi đến gặp tổng biên tập, khéo léo xin phép không đi,
tổng biên tập nhanh chóng đồng ý cử người đi Hồng Kông phỏng vấn, lại nghe nói
tôi bị bệnh, không tiện đi xa, tàu xe vất vả, liền ủy thác tôi liên hệ với
người quen ở Hồng Kông, đồng thời chọn người đi Hồng Kông chuyến này. Trước khi
ra về, tổng biên tập còn khen ngợi tôi một hồi, bảo dù tôi bệnh thật hay bệnh
giả, nhưng thông thường các phóng viên có thâm niên đều sẽ không bỏ qua cơ hội
tốt như thế này, người có phẩm chất cao quý như tôi quả là tấm gương đạo đức
của giới phóng viên giải trí.

Vừa đi làm không có việc gì, khó khăn lắm mới tóm được
một quả bom thì lại vì việc của Tiểu Văn không thể đích thân ra trận, tôi nghĩ
chắc đó là bánh xe vận mệnh đang xoay vần.

Hết giờ làm tôi định rủ lão Đường đi ăn, coi như là
xin lỗi chuyện tối qua, nhưng chợt nhớ ra lão Đường và Tiểu Uyển cùng đi thăm
chó rồi, xem ra hôm nay lão Đường đã nhận con Đường Đường ở trại chó của Thịt
Chó về nhà rồi.

Chết rồi! Lão Đường và Tiểu Uyển đã có mối “kì duyên
thú cưng”, lão Phó và Yến Tử cũng đang “bò già gặm cỏ non”, Thịt Chó và Tiểu
Phấn thì khỏi nói, đã “cẩu nam hổ nữ” với nhau mấy năm rồi, chỉ còn lại mình
tôi là độc thân, chẳng có chút hương vị tình yêu nào đã phải làm bố…

Nếu không thì sao người ta lại nói, bánh xe số mệnh
không có việc gì làm chỉ thích quay lung tung! Nói Tào Tháo Mạt Mạt đến rồi!

Tôi định rời khỏi tòa soạn là về nhà luôn, nghĩ cách
cho Tiểu Khiết ra ngoài mấy ngày, sau đó dọn dẹp sắp xếp lại nhà cửa một tí,
ngày mai Tiểu Văn dọn đến rồi.

Vừa ra khỏi cổng, đang châm thuốc hút thì di động đổ
chuông, tôi vừa bắt máy, giọng nói của Mạt Mạt đã cuống quýt vang lên: “Bảo,
anh đang ở đâu?”

“Hả? Anh… anh chuẩn bị về nhà.” Tôi sững người, xảy ra
chuyên rồi sao?

“Về nhà à? Tốt quá, em đang ở nhà, anh về mau đi!”
Không thể không thừa nhận, giọng nói của Mạt Mạt rất hay, có lúc giọng nói
quyến rũ của một cô gái đã đủ làm cho đàn ông có suy nghĩ thiếu trong sáng rồi,
nếu không, nhân viên trực điện thoại của mấy tổng đài nói chuyện sex đó sao chỉ
nũng nịu nhõng nhẽo với bạn, nhưng có ép buộc dụ dỗ thế nào cũng không dám đến
gặp cho bạn biết mặt thật? Giọng nói chỉ là một trong những vũ khí để họ chinh
phục đàn ông, nếu gặp mặt chưa chắc con họ đã nhỏ tuổi hơn bạn.

Nhưng giọng nói có hay hay không, có hấp dẫn hay không
lại không có tiêu chuẩn rõ ràng, tùy từng người, õng ẹo? Tinh nghịch? Dịu dàng?
Lười biếng? U buồn? Thế nào cũng có một loại phù hợp với bạn!

Giọng nói của Mạt Mạt rất phù hợp với tần số của tôi.

Nên thời gian qua tôi càng ngày càng phát hiện, Mạt
Mạt nắm chắc tôi rồi.

Ví dụ như lúc này lòng tôi loạn như cào cào! Mạt Mạt ở
nhà tôi? Cô ấy quay lại rồi? Thế chẳng phải làm loạn hết kế hoạch của tôi.

Tại sao càng những chuyện đơn giản đến cuối cùng lại
càng phức tạp thế nhỉ?

Chả lẽ đây chính là chuyện trời trước khi trao trọng
trách gì cho ai phải thử thách người đó sao? Làm ơn đi! Đừng giao cho tôi trách
nhiệm gì lớn cả, cho tôi một em ngực lớn được không?

Tôi ra khỏi thang máy, vừa đứng trước cửa còn chưa kịp
rút chìa khóa ra thì cửa đã bật mở. Mạt Mạt thò tay ra kéo tôi vào trong!

Tôi loạng choạng suýt ngã mới đứng vững được, trợn mắt
nhìn Mạt Mạt như nhìn thấy ma.

Nói thật, dù lúc cô ấy sống ở nhà tôi, tôi cũng chưa
từng thấy cô ấy không chú ý đến vẻ ngoài như vậy, trước khi đi ngủ, sau khi ngủ

dậy đều xinh đẹp rạng rỡ như phù dung trên mặt nước xuất hiện trước mặt tôi.

Nhưng bây giờ rõ ràng cả đêm qua Mạt Mạt không ngủ,
hoặc sau khi thức dậy không hề chải đầu rửa mặt, trang điểm, mái tóc dài buộc
vội sau đầu, mặt hoàn toàn không trang điểm, thậm chí kem dưỡng da cũng không
bôi, trên người mặc một chiếc váy dài, quai áo lót trễ xuống cánh tay cũng
không biết.

Xem ra là đã xảy ra chuyện lớn rồi.

“Sao thế? Lẽ nào…” Tôi hơi kinh ngạc, định đùa một câu
nhưng lại bị ánh mắt của Mạt Mạt chặn họng.

Mạt Mạt xoa tay bước mấy bước về phía phòng khách rồi
lại quay lại, kéo tay tôi chạy thẳng vào ghế sofa trong phòng khách. Cả hai vừa
ngồi xuống xong, Mạt Mạt gần như vừa chạm mông xuống ghế liền quay phắt lại
nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi không hiểu mô tê gì cũng trợn mắt nhìn lại, dùng
ánh mắt dò hỏi, cổ vũ cô ấy – có gì thì em nói đi!

Mấy giây sau, tôi không chịu được nữa, thế này bối rối
quá, khó chịu quá! Thông thường, khi đàn ông và đàn bà nhìn nhau lâu như vậy,
động tác tiếp theo không phải là hôn nhau thì sẽ là tát nhau, chỉ nhìn nhau thì
ai mà chịu được!

Khả năng tát nhau không lớn lắm, tôi không đắc tội với
Mạt Mạt, trừ phi… nhưng ánh mắt Mạt Mạt không có ý trêu chọc hay tình ý gì cả,
mặc kệ, liều thôi!

Tôi đang do dự không biết có nên áp miệng vào không
thì Mạt Mạt mở miệng nói: “Bảo, lần này anh phải giúp em.”

“Chuyện gì vậy?” Tan vỡ giấc mộng đẹp trong lòng tôi
cũng có tí hẫng hụt, tôi còn tưởng đò đưa với nhau lâu như vậy cuối cùng hôm
nay tình cảm của Mạt Mạt với tôi đã bùng nổ kia.

“Em thật sự không thể tìm ra người nào có thể tin
tưởng nữa”, Mạt Mạt nhìn đăm đăm vào mắt tôi, và chỉ một giây sau mắt cô ấy
bỗng rơm rớm, “Bảo, em có thể tin anh, đúng không?”

Đợi đã! Câu này sao nghe quen thế nhỉ? Đã từng có một
cô gái hỏi tôi câu này, sau khi tôi đưa ra câu trả lời khẳng định thì đã trở
thành ông bố danh dự của đứa con chưa ra đời của cô ấy rồi, lẽ nào lần này… lại
nữa sao?

“Tất nhiên em có thể tin anh.” Tôi khẽ hàm hồ đáp, sao
đó vội vàng truy hỏi, “Em có bầu rồi hả?”

Thế gọi là một lần bị gái lừa, mười năm sợ chân tình.

Mạt Mạt ngẩn ra rồi mắng tôi: “Nói nhăng nói cuội gì
thế!” Vừa nói vừa véo cánh tay tôi một cái.

Đau. Nhưng lại không dám đau, lần này Mạt Mạt không
cười tí nào, chuyện này quá không bình thường.

“Bảo, nếu anh giúp em chuyện này em sẽ cảm ơn anh cả
đời, thật sự cảm ơn anh cả đời…” Mạt Mạt càng nói giọng càng nhỏ, đầu cũng cúi
gằm xuống.

Đây là yêu nghiệt phương nào? Chẳng giống Mạt Mạt chút
nào!

“Em nói đi, chỉ cần không phải là phóng hỏa giết
người.” Tôi thở dài, lắc đầu rồi khẽ xoa vai Mạt Mạt.

Mạt Mạt ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh nước mắt
và cả sự trông chờ.

“Nói đi, có chuyện gì.” Tôi bắt đầu chuẩn bị tâm lí.

“Em nói ra anh nhất định sẽ đồng ý đúng không?” Mạt
Mạt nhích lại gần tôi, gần đến mức tôi có thể cảm thấy hơi thở của cô ấy.

… Mạt Mạt do dự, ấp úng, ngập ngừng như thế làm tôi
bắt đầu căng thẳng, sao tôi cảm thấy rất có vấn đề thế nhỉ?

Không khí ngột ngạt, tôi tránh ánh mắt của Mạt Mạt,
không nhìn thẳng vào mắt cô ấy nữa. Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện Mạt Mạt
cần giúp chắc chắn không phải là chuyện nhỏ. Mượn tiền? Mượn nhà? Giúp tìm
việc?... Chắc chắn là mượn tiền! Bây giờ giữa người với người chẳng có chuyện
gì khó mở miệng hơn chuyện này cả.

“Mạt Mạt, em… nói đi.” Tôi hạ giọng, nhìn đi chỗ khác,
“Nhưng em biết đấy, căn nhà này anh mua trả góp, tiền trả hàng tháng không nhỏ
đâu, hơn nữa anh vừa đổi việc…”

“Anh… anh biết em muốn nhờ anh giúp việc gì rồi à?”
Mạt Mạt kinh ngạc.

Tôi cười khan: “Đoán cũng ra.”

“Anh thông minh thật đấy!” Mạt Mạt tròn mắt, trông có
vẻ giống cô ấy hơn rồi đấy, cô ấy khẽ xua tay như an ủi tôi, “Nhưng anh nói với
em những chuyện này làm gì? Không ảnh hưởng gì đâu. Anh yên tâm, đến khi li hôn
em sẽ không lấy của anh một đồng nào đâu!”

“Hả?” Tôi có nghe nhầm không?

“Hả?” Mạt Mạt cũng ngớ ra, “Sao thế? Em nói thật mà!”

“Không phải không phải…” Tôi xua tay rồi lại vỗ trán,
“Anh nghe em bảo… li hôn á? Nghĩa là sao?”

Mạt Mạt trợn mắt: “Anh! Em tưởng anh đoán được…”

Tôi vô thức lùi người lại, trái tim nhỏ bé đập tưng
tưng loạn nhịp, một dự cảm rất không lành chụp lên đỉnh đầu tôi, tôi run rẩy
thăm dò: “Mạt Mạt… tóm lại em… muốn anh giúp làm gì?”

Mạt Mạt nhìn tôi đánh giá từ trên xuống dưới một lượt,
hai vai rủ xuống, thở dài: “Haizz… còn tưởng anh thông minh thế thật chứ!” Dứt
lời liền nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn tôi một cái, vẻ thành khẩn vừa rồi đã hoàn
toàn bị sự hiểu nhầm của tôi đánh tan.

“Việc em muốn anh giúp em là em muốn anh cưới em!” Mạt
Mạt nói câu đó rất thản nhiên. Hơn nữa giọng điệu có vẻ bất lực. vẻ e dè thận
trọng ban nãy đã mất tăm mất tích, thay vào đó là một giọng điệu khác – em nói
rồi đấy, anh có đồng ý không thì tùy.

“Kết hôn á?”

“Ừ, kết hôn.” Mạt Mạt gật đầu, “Anh và em, càng nhanh
càng tốt.”

“Tại… tại sao?”

“Bảo, thực sự chỉ là giúp đỡ thôi, anh đừng hiểu lầm
em có ý đồ gì.” Mạt Mạt lắc đầu vẻ hết sức vô tội, “chỉ cần một thời gian là
được, qua thời gian này chúng ta có thể li hôn bất cứ lúc nào, được không?”

… Không phải chứ? Lại nữa à? Lại là mấy chuyện này?
Còn quá đáng hơn Tiểu Văn nữa. Chuyện… chuyện này là sao?

“Này… anh ở tòa soạn không có việc gì làm mới về nhà
chuẩn bị đi ngủ, em đột nhiên nói muốn kết hôn, anh còn chưa kịp đánh răng
nữa…” Tôi biết rõ ràng rằng, cái gọi là kết hôn này chắc chắn có trò mèo gì
khác, Mạt Mạt luôn giấu giếm tôi chuyện gì đó. Nhưng yêu cầu cô ấy vừa đưa ra
khiến tôi có thể lờ mờ đoán ra rất nhiều khả năng, tôi đang giúp cô ấy sao?
Giúp bằng việc trọng đại cả đời sao? Nhìn Mạt Mạt tôi thấy hơi hoảng.

“Bảo, chỉ kết hôn thôi, anh có thể sống cuộc sống của
anh như cũ, em sẽ không can thiệp đâu, chúng ta vẫn là chúng ta, bất kì việc gì
anh yêu cầu em đều có thể thực hiện,” Mạt Mạt rất nghiêm nghị, “Chúng ta không
có bất cứ quan hệ gì, chỉ kết hôn mà thôi.”

“Mạt Mạt, em cho anh một lí do được không?” Tôi cảm
thấy câu này tôi hỏi rất lí trí, kết hôn ư? Lí do? Dù cô ấy nói một câu em yêu
anh cũng được, tôi nhận!

Mạt Mạt cúi đầu trầm lặng, có lẽ cô ấy đang suy nghĩ.

“Bảo, có lí do nhưng bây giờ anh đừng hỏi, em không
biết nói với anh thế nào, tóm lại anh cứ nhận lời với em là được!” Mạt Mạt vừa
nói vừa cúi xuống cầm một tờ giấy trắng và một cây bút, “Bảo, coi như là em xin
anh, anh còn gì lo lắng chúng ta có thể viết hiệp định kết hôn, anh nói đi em
viết!”

Nói thực nếu Mạt Mạt nói một câu đại loại như “Em yêu
anh”, dù chỉ hơi ám chỉ một chút thôi tôi cũng sẽ bất chấp tất cả mà đồng ý.

Nhưng bây giờ rõ ràng cô ấy chỉ muốn tôi giúp đỡ, lại
không chịu cho tôi biết lí do.

Vậy mà lại đưa ra một yêu cầu quá đáng, hoàn toàn theo
chủ nghĩa bá quyền như vậy, cô ấy coi tôi là gì! Lại Bảo tôi là người tùy tiện
như vậy ư? Nực cười!

Tôi đè lên bàn tay cầm bút của cô ấy, sao đó vò nát tờ
giấy trắng trên bàn, lạnh lùng nhìn cô ấy, khinh miệt hỏi: “Vậy… bao giờ đi
đăng kí?”

Mạt Mạt ngẩn người ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt đầy
mừng rỡ: “Anh đồng ý rồi?”

Tôi đồng ý rồi sao? Ừ, tôi đồng ý, có thể kết hôn với
Mạt Mạt chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Có câu: Kim cương là vĩnh hằng, một
viên lưu truyền mãi, tình đầu đẹp vô cùng chỉ là không kết quả, trời nếu có
tình trời cũng già, con đường tình cảm rất chơi vơi…


Có thể tôi là người quá coi trọng mối tình đầu, dù sao
tôi cũng khó mà từ chối được yêu cầu của Mạt Mạt, dù là chuyện kết hôn. Hơn nữa
tôi cảm thấy Mạt Mạt có thể nhờ tôi chuyện này, có thể đưa ra hạ sách này chắc
chắn cô ấy đã gặp phải một chuyện cực kì rắc rối.

Tôi gật đầu: “Em không đùa chứ? Chuyện này cũng được
coi là chuyện lớn rồi, không thể qua loa được, em phải mai mối cưới hỏi anh
đàng hoàng, còn nữa chúng ta chỉ là loại mang danh kết hôn hay là mọi việc làm
như kết hôn thật?” Tôi tiếp tục đưa điều kiện, “Nói trước tuy bây giờ anh rất
hòa nhã nhưng em không được cưỡng ép anh, hơn nữa một khi có thai, phải thương
thảo giải quyết hậu quả…”

Mạt Mạt phì cười, giơ tay ra vẻ định đánh tôi: “Anh
nằm đó mà mơ đi!”

Mạt Mạt vẫn rất nghiêm túc in văn bản hiệp định kết
hôn đàng hoàng, tôi không phản đối, kí xong tôi cảm thấy như vậy có thể bớt đi
rất nhiều phiền phức. Nhưng sự hẫng hụt trong lòng là tất nhiên, rõ ràng hành
động này của Mạt Mạt đã dự định sẽ li hôn, cô ấy quả thực chỉ cần giúp đỡ chứ
không muốn kết hôn với tôi.

Thời hạn kết hôn theo hiệp định là sáu mươi ngày, có
nghĩa là tôi và Mạt Mạt sẽ làm vợ chồng hai tháng, hơn nữa chỉ là vợ chồng trên
danh nghĩa. Đôi bên không được phép can dự vào cuộc sống của nhau, không thể ép
buộc đối phương quan hệ xác thịt với mình. Khi Mạt Mạt gõ mấy chữ “không thể ép
buộc” lòng tôi khẽ run lên, cảm thấy mấy chữ này quá quan trọng! Mạt Mạt tốt
bụng vẫn cho tôi một tia hy vọng, ép buộc không được nhưng tự nguyện thì không
coi là vi phạm hiệp định rồi, tôi đắc ý cười, cười đắc ý trong lòng.

Trong quá trình thương lượng gõ ra văn bản hiệp định
kết hôn này, tôi không kìm được hỏi Mạt Mạt mấy lần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì, tại sao phải kết hôn giả.

Nhưng Mạt Mạt miệng kín như bưng.

Được rồi, dù là nguyên nhân gì, nếu Mạt Mạt không có ý
gì với tôi, thì cuộc hôn nhân này chỉ có hai tháng, sáu mươi ngày sau khổng
tước đông nam phi, cũng coi là hoàn thành một tâm nguyện của tôi, cũng xứng với
mối tình đầu. Dù gì lúc đầu hình như là sau khi tốt nghiệp tôi bỏ rơi cô ấy.
Nếu đã chỉ có sáu mươi ngày thì cũng không cần thông báo cho bố mẹ và những
người khác. Nhiều lắm thì trong lí lịch bản thân sẽ có một cuộc hôn nhân ngắn
ngủi, đó không phải là chuyện xấu, có phải những năm tám mươi đâu, bây giờ còn
ai coi chuyện kết hôn, li hôn ra gì đâu! Hơn nữa bây giờ nhiều cô gái trẻ còn
chuyên tìm những người đàn ông từng li hôn kia, cảm thấy đàn ông như vậy chín
chắn, nhân ái, hiểu hôn nhân, hiểu cuộc sống.

Tuy đã kí hiệp định kết hôn nhưng tôi và Mạt Mạt vẫn
chưa đăng kí, như vậy tôi vẫn còn thời gian suy nghĩ hoặc hối hận.

Được rồi, cứ vậy đi.

Theo ý Mạt Mạt mấy ngày tới sắp xếp thời gian cầm
chứng minh thư, hộ khẩu đi đăng kí. Tốt nhất là ngày mai, bây giờ kết hôn rất
rẻ, chỉ cần mất mấy chục tệ tiền chụp ảnh và phí làm thủ tục, tiền không nhiều,
tôi lại là đàn ông, tôi chủ động yêu cầu ngày mai kết hôn tôi mời. Không phải
chỉ có mấy chục tệ thôi sao?

Sắp xếp xong mọi việc, tâm trạng Mạt Mạt vui vẻ hẳn
lên, có thể thấy cô ấy vẫn còn đầy tâm sự nhưng đang cố kìm nén.

“Đăng kí xong em sẽ ở đây, được không?” Mạt Mạt bàn
bạc với tôi, “Trừ phi có việc gì khác, tối nào em cũng ở đây, cho tới khi… cuộc
hôn nhân của chúng ta hết hạn.”

Nghe sao mà kì quá.

Để chúc mừng cuộc đính hôn trên ý nghĩa truyền thống
của tôi và Mạt Mạt, khi trời tối Mạt Mạt mời tôi ra ngoài ăn cơm. Cô ấy hỏi tôi
ở đâu có quán đồ Tây ngon, tôi lập tức phủ quyết, kéo Mạt Mạt phi thẳng vào một
quán nướng quen, vừa ngồi xuống liền hét lên: “Ông chủ! Mười xiên thịt! Một
bình Jack Daniels!”

Ông chủ quán thò đầu ra: “Ấy, chỉ có mình cậu thôi à?
Ồ, còn dẫn mỹ nữ theo hả, gọi cái gì? Đến đập quán à?”

Tôi vẫy tay với Mạt Mạt: “Em gọi thoải mái! Thích ăn
gì thì ăn, anh mời!”

Mạt Mạt bĩu môi, gương mặt tươi cười nhưng ánh mắt vẫn
luôn buồn bã.

Nướng xong mấy món, khi ông chủ bê tới bàn còn tranh
thủ trêu tôi: “Thằng nhóc này! Mời con gái ăn cơm cũng không chọn chỗ nào cao
cấp, keo kiệt như thế còn đòi tìm vợ à?”

Tôi cười hi hi: “Ông chủ nhìn kĩ nhé, vị này sắp thành
bà xã của cháu rồi! Hơn nữa còn vừa gào vừa khóc đòi cưới cháu đấy! Có muốn
ngăn cũng không được!”

Mạt Mạt ném một chiếc đũa về phía tôi.

“Nhìn đây, đây mới là những món chúng ta nên ăn.” Tôi
nhai nhồm nhoàm, “Sau này đừng đến mấy chỗ đó nữa, có miếng thịt cũng làm sống,
lại còn ăn kem trộn rau sống, uống nước nho quá hạn, chẳng ra sao cả!”

Mạt Mạt cầm một xiên thịt chó nướng lên giơ trước mắt,
không ăn mà chỉ ngắm nghía: “Này, em nhớ anh Nhục từng nói chó chỉ cương trong,
anh ăn mấy thứ này có bổ chỗ đó của anh không?”

Tôi sặc một ngụm bia, bọt bia bắn đầy mặt.

Có điều đây mới là phong cách của Mạt Mạt, nhìn nụ
cười nghịch ngợm trong mắt Mạt Mạt tôi thấy yên tâm rồi.

Dù là vì lí do gì, tôi chỉ phụ trách làm chồng trên
danh nghĩa là được, những chuyện khác cứ để Mạt Mạt tự giải quyết đi, cô ấy
không nói tôi cũng không hỏi nữa, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Haizz, em không chuyển cả nhà đến chứ? Cô em gái Tiểu
Khiết của em cũng ở nhà anh luôn hả?” Tôi bỗng nhớ ra, lo lắng hỏi.

Mạt Mạt lắc đầu cười: “Không đâu, chỉ có em ở thôi,
ông xã của Tiểu Hy lại đi rồi, em để Tiểu Khiết ở nhà cô ấy.”

Tôi yên tâm nhưng lại nghi hoặc hỏi: “Thế sao em không
đến nhà Tiểu Hy, chuyển đến nhà anh làm gì?”

Vừa hỏi tôi cũng vừa hết sức khôn ngoan và trí tuệ
thầm suy nghĩ trong lòng, lẽ nào cô ấy đang ám thị điều gì? Cho tôi tín hiệu
gì? Hoặc là tạo cơ hội gì?

Tôi nuốt nước bọt, dán mắt vào cái miệng của Mạt Mạt
chờ câu trả lời.

Mạt Mạt nhìn cốc bia trước mặt, khẽ cười: “Chuyển vào
sống cùng anh là để đóng kịch.”

… Lòng tôi lạnh giá, giá lạnh.

“Đóng kịch cho ai xem cơ?” Cố chịu đựng nỗi đau đớn,
tôi bắt đầu nghiến răng.

“Đến lúc đó em cho anh biết.”

“Bây giờ không nói được sao?”

“Không.”

“Tại sao?”

“Vì bây giờ chúng ta chưa kết hôn.”

… Tôi biết mà, Mạt Mạt ăn chắc tôi rồi. Hơn nữa tôi
cũng biết vở kịch này chắc chắn là diễn cho một tên đàn ông nào đó xem, chắc
chắn là thế!

Mẹ nó, hóa ra tôi chỉ là nam phụ.

Đúng lúc tôi đang đau đớn đến độ không có nước mắt, âm
thầm nhặt nhạnh tâm hồn vỡ nát của mình thì điện thoại đổ chuông, chuông báo có
tin nhắn.

“Em thu dọn xong rồi, ngày mai lúc nào cũng có thể
chuyển qua.”

Là Tiểu Văn.

Thôi chết rồi… có phải tôi đã hoàn toàn chìm đắm trong
niềm vui sướng tân hôn chết tiệt đó mà quên hết tất cả không? Sao tôi lại quên
mất Tiểu Văn nhỉ? Thôi chết rồi, phiền phức rồi, tôi chỉ có một cái nhà, bây
giờ lại có một vị hôn thê, một mẹ thằng cu…




Nếu cuộc sống giống như thi ca

Danh lợi chỉ là phù vân

Đau khổ giống như sao trời

Vậy thì đời tôi thật sự không một gợn
mây

Một trời sao rực rỡ…

Ngày 10 tháng 5. Mưa
có sét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận