Lúc này, Rick đã nghĩ đến khả năng Josie đòi Teeny lái xe đưa cô về ngay trong đêm trước khi dặn anh đừng bao giờ tìm cách gặp cô nữa. Nếu có thế, anh cũng không thể trách cô được.
Giây lát sau, cô quay lại và ngẩng cao đầu nhìn anh. “Còn chuyện gì nữa không? Anh nói nốt đi.”
Rick im lặng vài giây và chăm chú quan sát cô, một tia hy vọng lóe lên trong anh. Có lẽ cô còn mạnh mẽ hơn những gì anh cả gan mơ đến. Tuy ánh mắt cô lóe lên nỗi đau khổ và cảm giác bị tổn thương, nhưng biết đâu cô sẽ vượt qua khoảnh khắc khó khăn này mà không hề suy suyển.
“Cái tai nạn mô tô ấy. Anh không phải người duy nhất bị thương. Hôm ấy sau xe anh còn có một cô gái nữa.”
“Ừ hử,” Josie làm ra vẻ thản nhiên, mặc dầu thông tin quá nhiều cô không thể xử lý hết.
“Chỉ có một mũ bảo hiểm và anh là người đội. Cô ấy bị chấn thương sọ não nặng và hôn mê suốt bảy năm qua. Khi anh quay về bên Bờ Đông mấy tuần trước - lúc anh không gọi để mời em đi uống cà phê ấy - là bởi vì cô ấy đã qua đời. Anh đến dự đám tang.”
“Kể cho em nghe về cô ấy đi.” Một giọt nước mắt lăn dài trên má Josie. Cô chẳng buồn chùi đi.
“Cô ấy tên là Margot Cummings, một người anh quen từ hồi anh còn bé. Bố mẹ anh và bố mẹ cô ấy đều thuộc cùng một giai tầng. Hồi còn học trường Yale, anh và cô ấy có hẹn hò trong một thời gian ngắn. Khi quay về Mỹ, anh tình cờ gặp Margot trong một buổi tiệc nên bèn rủ cô ấy dạo một vòng với anh bằng mô tô.”
Josie mím môi. “Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra?”
Rick kể hết. Anh kể cô nghe về ma túy, bia, và cơn mưa tầm tã. Anh kể anh đã chết trên bàn mổ ra sao, hồn anh bay lên cao kinh hãi nhìn xuống thân xác anh bị mổ phanh trên bàn, để rồi ngày hôm sau anh tỉnh lại, còn sống trong đau đớn. Anh kể cô nghe những ngày anh ở trung tâm phục hồi với Teeny, về những án tù được miễn và án dân sự còn treo, chưa xử. Anh kể về cái chết của cha anh và số tiền thừa kế. Anh nói cho cô biết con số chính xác.
Rick tiếp tục kể chuyện cho đến khi mặt trời lên. Mỗi câu Josie hỏi - mà suốt mấy tiếng đó cô hỏi thật lắm - anh đều trung thực trả lời. Những khi không hỏi, Josie ngồi bất động trong cái kén và lắng nghe chăm chú.
Nghe tiếng sột soạt sau lưng, Rick ngoái đầu nhìn ba con chó đứng cạnh giường vẫy đuôi hít ngửi. Con Chen dụi mõm vào lưng anh.
“Để anh thả chó ra ngoài đã nhé.”
“Ai cũng cần ra ngoài ít thở không khí một chút.” Josie leo xuống giường và biến mất vào nhà tắm. Anh nhìn theo cô di chuyển - cô tròn trịa và hồng hào, nữ tính từ đầu xuống chân. Anh muốn cô là của mình - là người đàn bà, là người yêu, là bạn đời của mình - nhưng anh không dám chắc khi nghe xong những chuyện anh vừa kể cô có cho phép điều đó xảy ra không nữa. Dù Josie rất biết lắng nghe, anh vẫn không biết cô sẽ làm gì với lượng thông tin anh vừa trút hết lên cô. Rick đã kha khá lo là cô sẽ ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi nhà tắm và xách túi ra cửa.
Một người phụ nữ phải có lòng tin vĩ đại lắm mới còn dám ở lại cùng anh sau khi nghe những gì anh vừa kể. Và phải là một phụ nữ phi thường. Nhưng Rick cũng phải thú thật là chỉ người con gái đó mới là đối tượng để anh chia sẻ những năm còn lại của đời mình mà thôi.
Josie quay trở ra, liếc nhanh về phía anh rồi đến phòng thay đồ. Lát sau, cô trở lại trong trang phục quần jean và áo len cũ của trường Stanford. Cô là sinh vật gợi cảm nhất anh từng trông thấy, và anh thấy như tim mình muốn tan nát cả ra.
Ba con chó chạy đến bên cô. Cô cúi xuống xoa đầu chúng, rồi bế con Tara lên, nâng nó ngang tầm mắt mình. “Coi kìa, mày xinh xắn quá đi mất. Nào mọi người, ra ngoài chơi nào.”
Josie mở cửa, đàn chó đã vội vã chạy ngay ra ngoài. Cô còn đứng nơi ngưỡng cửa, ánh ban mai phủ xuống người cô. Josie chầm chậm lắc đầu. “Đẹp không thể tưởng,” cô khẽ thán.
Rick tung chăn, nhảy xuống giường và đến bên cô. Đứng sau Josie, áp ngực anh vào lưng cô, Rick vòng tay ôm sát cô vào anh. “Josie...”
Cô lắc đầu ngắt lời anh. “Rick này, chúng ta đều là con người. Chúng ta không phải hoàn hảo. Chúng ta ai cũng mắc sai lầm...”
Rick vừa định tán đồng thì cô lại ngắt ngang lời anh bằng lời hét váng, “Và cũng có vài người cứ mãi phạm những sai lầm to tướng hết năm này qua tháng nọ để rồi kết thúc bằng thảm họa đấy!”
Rick đứng im phăng phắc, tim anh đập loạn xà ngầu trong lồng ngực. Anh hoảng quá. Anh hoảng sợ mình sẽ mất cô, mà anh thì chỉ mới tìm được ra cô.
“Biết sao không, Beth - em gái em - hôm bữa nó nổi điên với chồng nó,” Josie nói tiếp, giọng đã dịu dàng hơn nhiều, mắt vẫn nhìn ra ngoài trang trại. “Beth bảo miếng thịt thừa trong tủ lạnh còn sexy hơn chồng nó, bảo cậu ta là người bố tồi. Nó còn chê chồng hôi hám nữa chứ.”
Rick không rõ cô có trông chờ mình bình luận gì không, nên anh chỉ im lặng.
“Howie bèn thu dọn quần áo bỏ đi, nhưng cậu ấy sẽ quay về thôi. Khi mất phương hướng và buồn khổ, con người ta hay hành động nông nổi, anh biết không?”
“Anh biết,” Rick thì thầm bên tai cô.
“Howie sẽ tha thứ cho Beth, vì cậu ta yêu vợ. Hai đứa nó sẽ làm lành với nhau. Nhưng Beth sẽ phải cố gắng nỗ lực để được chồng tin yêu như trước.”
Rick kéo cô sát lại và anh nhắm mắt.
Josie thở dài. “Theo em thì ta chẳng làm được gì hơn ngoài việc mỗi sáng thức dậy và bắt đầu lại từ đầu.” Cô ngập ngừng. “Vậy nên, em muốn biết là... em nghĩ điều em yêu cầu là...” Rick thấy cô nấc lên nghẹn ngào.
“Mỗi ngày đấy, em yêu - em nói rất đúng.” Anh cúi xuống hôn lên má cô. “Mỗi sáng thức dậy, anh lại biết mình được hưởng đặc ân có thêm cơ hội sửa chữa lỗi lầm.”
Cô sụt sịt và khẽ gật đầu.
“Anh không thể thay đổi quá khứ. Anh chỉ có thể sống tiếp bằng sự chính trực và cân bằng mà thôi.”
“Sao em nghe như mục quảng cáo linh tinh trên tivi vậy,” Josie lại sụt sịt.
Rick tự mỉm cười, thầm nhận ra câu nói của mình có thể nghe mới ba lăng nhăng làm sao, tuy nhiên câu ấy mang ý nghĩa chính xác là thế. Nếu việc giải thích cho cô hiểu những cương lĩnh cá nhân anh đề ra có thể giúp Josie thông cảm với anh hơn - và tin tưởng anh hơn - thì anh sẵn lòng giải thích. “Dù sau này anh có gặp chuyện gì chăng nữa, anh vẫn luôn bắt đầu ngày mới với ba mục tiêu: Không làm hại ai. Sống với lòng trắc ẩn. Rèn luyện tâm trí mình. Nếu anh đeo đuổi phương châm ấy, anh biết mình đang sống trung thực và không để thói kiêu căng cũng như những suy nghĩ tiêu cực chi phối mình.”
“Em hiểu.”
“Anh đều coi mỗi ngày trôi qua là 24 giờ được ơn phước, nhưng mà quả là thế - 24 giờ cứu rỗi quá khứ của anh. Anh đề ra một quy trình giúp anh luôn đi đúng hướng.”
Josie hơi nghiêng đầu, chỉ đủ để liếc thoáng ra sau vai. “Quy trình gì vậy anh?”
“Tất nhiên anh kiêng hẳn rượu và ma túy. Mỗi ngày anh ngồi thiền từ mười phút trở lên, có khi cả tiếng đồng hồ.”
“Ồ,” Josie trầm trồ.
“Anh giữ gìn sức khỏe bằng cách nghỉ ngơi điều độ, ăn thức ăn có lợi cho sức khỏe và rèn luyện thể lực với cường độ cao. Mỗi ngày anh đều tiếp xúc với thiên nhiên, không bằng cách này cũng bằng cách khác. Anh cũng liệt kê trong đầu về mọi điều mình biết ơn mỗi sáng ngay sau khi tỉnh dậy và mỗi tối trước khi đi ngủ.”
“Được rồi,” cô thủ thỉ.
“Mà quan trọng nhất là, anh làm một việc tốt bất kỳ cho người khác - không nhất thiết phải là việc lớn, nhiều khi chỉ là trả xe đẩy hàng trong siêu thị hoặc trả tiền gửi xe hộ người lạ thôi, nhưng anh thực hiện mỗi ngày và không bao giờ mong được đền đáp.”
Josie vẫn đứng yên trong vòng tay anh.
“Cách ấy nhắc anh nhớ rằng chúng ta đều liên hệ với nhau, rằng hành động của anh sẽ ảnh hưởng đến nhiều người khác.” Rick ngưng lại. “Anh không khoe rằng anh hoàn thành xuất sắc những việc anh vừa kể nhưng anh có chú ý thực hiện, em ạ.”
“Em hiểu mà,” cô đáp dịu dàng. “Thật ư?”
“Thật mà. Đó là cách anh chuộc lại lỗi làm anh đã gây ra cho mình và cho mọi người.”
Rick mỉm cười. “Đúng là em hiểu thật.”
Josie thở dài. Rick cảm nhận được lồng ngực phồng lên trong vòng tay anh.
“Thở dài lắm nhỉ. Có muốn nói cho anh nghe em đang nghĩ gì không?”
Cô xoay người trong vòng tay anh, rồi khi mắt cô chiếu thẳng vào mắt anh, Rick lập tức như cất được gánh nặng. Câu trả lời hiển hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô. Cô sẽ cho anh cơ hội thứ hai.
“Lúc đầu em sợ mình quá hấp tấp khi đến với anh, sợ mình đi lại vết xe đổ cũ, sợ em lại si mê người mới quen trước khi kịp tìm hiểu về con người thật của họ.”
Rick gật đầu.
“Nhưng bây giờ em đã biết lần này không giống những lần trước chút nào,” Josie cười ngượng ngùng.
“Không ư?” Rick mỉm cười.
“Không - lần này tệ hơn nhiều. Anh vừa bày ra quá khứ hư hỏng của mình qua màn hình khổng lồ có âm thanh nổi chói tai, vậy mà em vẫn còn đây, yêu anh mãnh liệt hơn, cuồng nhiệt hơn tình yêu em dành cho tất cả những người đi trước cộng lại!”
“Ra vậy.” Rick cúi xuống tì trán lên trán cô và đứng yên đó, chờ cho hơi thở cô bình thường trở lại. “Ít nhất em cũng biết tình yêu em dành cho anh sẽ đi về đâu.”
“Hứ.”
Rick nâng cằm cô bằng một đầu ngón tay và cúi xuống hôn cô. Với anh nó giống nụ hôn đầu đời, vừa điềm tĩnh, ngọt ngào và tràn đầy hy vọng. Có thể là, Rick thầm nghĩ, đấy chính xác là nụ hôn - nụ hôn gắn bó, chân thành, đích thực đầu tiên giữa hai người họ.
Khi môi họ rời nhau, Rick hỏi, “Em có muốn cùng thử với anh không? Em có muốn xem tình cảm của chúng ta sẽ đi đến đâu không?”
“Em muốn.” Ánh mắt Josie nhìn anh kiên định. “Còn anh?”
“Anh không mong gì hơn thế.”
“Vậy ta sẽ làm như thế,” cô thận trọng nhìn anh mỉm cười. “Chúng ta sẽ làm theo công thức của anh - ta không xúc phạm và làm khổ nhau, ta sẽ luôn chân thành và đối xử tốt với nhau, và ta sẽ luôn suy nghĩ tích cực.”
Anh ôm ghì cô chặt hơn.
“Nhưng mà em chẳng ngồi thiền được mấy tí cả,” cô lầu bầu vào trong ngực áo anh.
“Chúng ta sẽ cùng nhau cải thiện cho em.”
Anh ôm cô rất lâu, trong đầu thầm nghĩ, Đấy là người con gái phi thường của đời mình. Trong con tim tĩnh lặng, trong nắng ban mai ngập tràn, Rick thầm cảm tạ ơn trên đã ban Josie Sheehan và cơ hội làm lại cuộc đời cho anh.
Chỉ trong một thời gian ngắn ông đi được khá nhiều. Những bang New York, Sylvania, Ohio, và Indiana đã nằm lại sau lưng, ông Bennett quyết định rời đường cao tốc tại ngoại ô một thị trấn tên là Peru, thuộc bang Illinois để ăn trưa và tìm một tiệm giặt tự động, ông muốn cho mấy món đồ ông mua ở Wal-Mart qua một lần giặt.
Ông ăn bánh mì với salad cá ngừ mua từ một quán ăn ngay góc đường, trong lúc quần áo của ông đang quay vòng trong máy sấy. Ông Bennett không thể không chú ý đến một cô gái trẻ ngồi ở đầu kia hiệu giặt. Cô ta xem phim truyền hình Quan Tòa Judy trên vô tuyến, nhưng chốc chốc lại đảo mắt về phía ông. Cô bé chắc chỉ mới tốt nghiệp trung học. Quá gầy. Mái tóc vàng hoe cáu bẩn rẽ ngôi chính giữa. Áo thun chỉ che nổi đến chân bộ ngực nhỏ xíu, còn chiếc quần jean lưng trễ không che hết được khe mông. Con gái ngày nay ăn mặc trông chướng mắt quá thể. Hồi ông còn trẻ ấy à, người phô nhiều da thịt như cô gái này chỉ thấy ngoài bãi tắm, trên tạp chí Playboy hoặc nếu ai may mắn thì được thấy trên giường ngủ nữa là hết.
“Nhìn xong rồi thì có thích không? Tôi ra xe của ông cũng được mà.”
Ông Bennett chớp mắt lia lịa, miệng còn ứ miếng xa lát cá ngừ. Cô gái trẻ thủng thẳng tiến lại gần ông. Cô ta tì tay lên lưng ghế nhựa màu cam ông đang ngồi, ông Bennett cố nuốt xuống và lau miệng bằng miếng khăn giấy mỏng dính.
“Ta không quan tâm,” dứt lời, ông ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Tiếng cười của cô gái khản đặc, cũng dễ hiểu thôi vì da dẻ và áo quần cô nhỏ - mấy miếng giẻ tí hin mà cô ta đang mặc đấy - bốc mùi thuốc lá Malboro như chàng cao bồi sau một tháng không tắm.
“Sao ông biết ông không quan tâm khi chưa nhìn thấy thứ mình sắp bỏ lỡ chứ?” Cô ta luồn tay xuống gấu áo ngắn ngủn và đe dọa sẽ phô hết ra cho bàn dân thiên hạ thấy.
Ông Bennett nhảy dựng khỏi ghế, vứt miếng bánh đang ăn dở vào sọt rác, và nhìn đồng hồ đeo tay. Phải mười phút nữa quần áo ông mới khô hẳn, nhưng nếu cần, ông sẽ phơi chúng ở hàng ghế sau vậy. Ông đi nhanh đến bên dãy máy sấy.
“Kìa bố già, không dựng nổi lên được à? Chắc là ông chưa được ở với đúng người đấy thôi...”
Đúng lúc tay cô ta chạm vai ông, ông giật mở cửa máy sấy, làm cô ta văng ra xa.
“Coi chừng chứ lão khốn.”
Ông Bennett nhét vội quần áo còn ẩm vào túi có in chữ Wal-Mart và đi ra cửa. Thời buổi này thiên hạ loạn rồi hay sao vậy? Từ khi nào mà phái yếu trở nên thù nghịch đến vậy? Hung hăng đến vậy? Ăn nói tục tĩu đến vậy? Từ khi nào mà các con bé loai choai là trở thành kẻ săn tình dục thế nhỉ?
“Tôi sẽ làm cho ông với giá hai mươi lăm đô thôi,” cô gái nói với sau lưng ông.
Ông Bennett quay phắt lại và mất thăng bằng suýt ngã. Ông bắt đầu thở đứt quãng.
“Sao, bố già đổi ý rồi phải không?” Kiểu cười xấc xược của con nhỏ thật khó ưa.
“Ta từng có con gái bằng tuổi cháu,” ông nói, cảm thấy mặt mày xây xẩm mặt mày, giọng nói run run. “Thằng bạn trai vô tích sự của nó làm nó có bầu rồi giết luôn con bé.”
Cô gái nheo cặp mắt nâu và lùi xa ông một bước. “Này ngoại ơi, đừng có dọa tôi sợ nhé.”
“Chẳng lẽ cháu cũng muốn kết cục ấy ư?”
Cô gái trẻ cười gượng. “Tôi chỉ cần hai mươi lăm đô la thôi mà.”
“Cháu đã lấy bằng tốt nghiệp trung học chưa thế?”
Cô gái thổi phì phì. “Ông là ai thế, giám thị theo dõi học trò trốn học chắc?”
“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô gái lại cười khinh khỉnh, “Ông muốn tôi bao nhiêu tuổi nào?”
Nỗi buồn ông Bennett cảm thương thay cho cô gái nặng nề đến nỗi ông sợ nó sẽ làm ông quỵ ngay xuống đất. Chẳng lẽ ai cũng như cô gái này sao? Điều gì đã xảy ra cho tất cả bọn họ thế? Chẳng lẽ trên khắp đất nước này không còn cái gọi là đứng đắn nữa ư?
“Bố mẹ cháu ở đâu?” ông hỏi.
“Cút mẹ ông đi.”
Ông Bennett quay lưng, đẩy mạnh cánh cửa tiệm giặt tự động Laundromat và mở cửa vào xe hơi.
Ông dự định đến Des Moines trước khi trời tối. Nếu ông đến đó với tâm hồn nguyên vẹn, ông sẽ cho thế là vớ bở lắm rồi.
[ alobooks ]