Chương 15
Mãi rồi cô cũng ngủ say. Rick mất gần bốn tiếng đồng hồ thuyết phục Josie rằng Bennett Cummings không bao giờ làm hại anh được và rằng họ chẳng việc gì phải lo nghĩ cả.
Trước đó, Rick đã yêu cầu Teeny cùng ngồi với họ ngoài thềm. Teeny và Rick thay nhau kể đầu đuôi cho cô nghe - chính xác bản chất lời đe dọa của Cummings là gì và số nhân viên an ninh Rick thuê bảo vệ trang trại, trụ sở công ty và nhà riêng của anh ở Pacific Heights là bao nhiêu. Hai người giảng giải cho cô nghe cách vận hành của máy cảm ứng nhiệt và cảm ứng vận động, đồng thời cho cô biết địa điểm của mọi máy quay an ninh bí mật trong nhà. Rick nói thật để cô hay rằng chiếc Lexus là xe thiết kế riêng vừa chống đạn, vừa chống bom. Anh cũng tiết lộ cho cô mã số vào cửa ở cổng trang trại Samhain và nhà riêng của anh trong thành phố.
Teeny mô tả cho Josie biết lâu nay mình đã theo dõi nhất cử nhất động của Cummings như thế nào. Anh giải thích rằng người ta đã không thấy lão già này cả bốn ngày nay, và nghe nói là ông ta bị cúm nhưng Teeny không tin. Theo Teeny thì dù chiếc phản lực Cummings thuê vẫn trong nhà chứa máy bay, dù ông ta không mua vé máy bay hay xe lửa nào, nhưng Cummings vẫn đi lại được dưới tên giả hoặc tự lái xe.
Teeny còn kể cho Josie biết cô cũng từng là đối tượng được kiểm tra an ninh hết sức nghiêm ngặt trước khi Rick chấp nhận lời mời của cô.
“Còn nhớ cái ngày cô đường đột đến trụ sở công ty không, Josie?” Teeny hỏi.
Josie sụt sịt. “Em nào có tự tiện xông vào - em có đeo bảng tên dành cho khách mời mà.”
Rick tiếp lời bảo cô rằng anh đang xem báo cáo lý lịch cá nhân của cô đúng lúc cô xuất hiện trước cửa phòng làm việc của anh.
“Nhưng lúc ấy anh cầm cả xấp giấy dày cộm cơ mà,” Josie hoang mang. “Anh có thể viết hết chuyện đời em trên một mảnh giấy tin nhắn là đủ.”
Khi ấy Teeny quay sang Rick cầu cứu, và Rick bảo bạn để mình sẽ giải thích nốt cho Josie hiểu. Teeny chúc họ ngủ ngon, để lại Josie ngồi bó gối lắng nghe đoạn khó khăn nhất. Rick giải thích rằng họ phải chắc chắn cô không có liên quan gì đến bố của Margot, ông này tên Bennett Cummings, là chủ một công ty dược. Anh bảo bản kiểm tra lý lịch của cô bao gồm toàn bộ người thân, bạn bè, người yêu cũ, tình trạng tài chính, đủ cả.
Nghe Rick nói xong, Josie lẳng lặng đứng lên. Cô bước xuống thềm và thẫn thờ đi trong đêm tối. Rick để cô đi một mình chừng mười lăm phút, rồi anh tìm thấy cô đang ngồi khóc lặng lẽ trên tường đá thấp, ngay dưới tán cây sồi cổ thụ. Hai con chó của anh nằm dưới hai chân cô đung đưa, còn con Genghis nằm gác mõm lên đùi cô.
“Anh biết em bực mình,” Rick chậm rãi đến gần trước khi ngồi trên tường, bên cạnh cô.
Thấy anh, mấy con chó mừng quýnh lên, dù Josie lạnh băng.
“Đừng im lặng để trừng phạt anh như thế. Thà em chửi rủa, mắng mỏ anh, anh còn thấy nhẹ nhàng hơn.”
Nghe thế Josie quay lại nhìn anh, gương mặt cô tràn ngập ánh trăng. Nước mắt lăn dài trên má cô. “Còn chuyện gì khác nữa không?” cô hỏi khẽ.
“Nghĩa là sao hả em?”
“Anh còn có điều gì khác phải cho em biết nữa không?”
“Anh không có.”
“Thật không? Anh có tuyệt đối chắc chắn không thế?”
Rick thở dài, bụng biết rằng mình đã đi xa đến thế này, nên chẳng còn lựa chọn nào khác hợn là phải nhả ra miếng cuối cùng, dù làm thế có đau lòng đến cỡ nào đi nữa. “Thực ra là vẫn còn một chuyện nữa cơ.”
Cô xoay người lại phía anh để có thể nhìn anh trực diện, rồi bắt chéo chân. “Chắc chuyện đó phải thú vị lắm nhỉ?”
“Em đang giận. Em có quyền giận - anh đã vi phạm sự riêng tư của em. Nhưng như anh đã giải thích, rằng tụi anh rất cẩn thận, rằng sở dĩ anh không quá lo ngại Bennett Cummings là vì tụi anh chuẩn bị kỹ lưỡng, không thất bại lần nào.”
“Thiệt là trong một ngày em phải xử lý quá nhiều thông tin rồi.”
“Anh biết lắm chứ.” Rick ngập ngừng định cầm tay cô nhưng Josie đã rụt tay lại.
“Anh ngấm ngầm điều tra em và cả nhà em,” Josie vừa nói vừa lắc đầu. “Em ngạc nhiên vì anh gánh trên lưng nhiều bí mật như vậy, sao anh vẫn đứng thẳng được. Và nếu em có quan hệ với anh, em sẽ là một phần của toàn bộ chuyện này.”
“Anh hiểu.”
“Chuyện này thật quá sức của em. Bạn trai trước của em là một người bình thường - anh ấy thiết kế phần mềm máy vi tính và chơi cho liên đoàn bóng rổ không chuyên. Hượm đã - chuyện này anh cũng biết rồi chứ gì, nhở?”
“Anh vẫn là anh thôi, Josie. Cả ngày hôm nay, anh đã tìm cách nói để em hiểu điều đó - chấp nhận anh là chấp nhận hết mọi chuyện đó. Anh biết đúng là phải chấp nhận nhiều thật đấy, anh cũng biết đấy cũng không phải là ý tưởng về hoàng tử trong mơ của mọi người.”
“Trời đất ơi,” Josie quệt nước mắt trên má. “Anh Rick này, chỉ có một điều em không thể chấp nhận được. Đó là phần liên quan đến con trẻ.”
“Con nào cơ?” Rick hỏi lại. Anh không hiểu cô vừa nói gì.
“Nếu anh sắp bảo em là có người từng mang bầu với anh, hoặc anh đã không chăm sóc cho đứa con rơi ở đâu đó của mình, em sẽ lập tức...”
“Không đâu, Josie. Anh không có con. Cũng không ai có thai với anh cả. Anh cầu xin em hãy tin tưởng anh.”
Josie im lặng giây lát trước khi nói tiếp. “Anh biết không, những việc anh làm trước đây rất vô tâm, ngu xuẩn và ích kỷ. Giờ em đã hiểu hết rồi. Anh cũng đã phải trả giá đắt cho tất cả những chuyện ấy. Tuy nhiên, anh không bao giờ cố tình làm hại ai cả.”
Rick điềm tĩnh gật đầu.
“Nhưng đàn ông chối bỏ con ruột của mình là loại hạ đẳng nhất trong các loại hạ đẳng. Loại người ấy không thể tha thứ được, anh ạ.”
“Anh đồng ý.”
Josie cắn môi và khoanh tay trước ngực. Cô chăm chú quan sát gương mặt anh dưới ánh trăng, để tìm kiếm gì thì Rick không rõ, nhưng anh chịu để cho cô nhìn bao lâu tùy thích. Anh không có gì phải giấu giếm cả.
[ alobooks ]
“Em tin anh,” cuối cùng, cô nói nhỏ. “Vậy bí mật cuối cùng anh sắp nói với em là gì thế?”
Rick thở dài. “Em là người thứ sáu trên đời này biết đấy nhé.”
Josie hình như chẳng dao động. “Thế ư?”
“Anh là chủ tịch của một tổ chức phi lợi nhuận có tên là quỹ từ thiện Meadowbrook Foundation. Tổ chức này chi trả viện phí cho những bệnh nhân bị chấn thương ở đầu nhưng không có bảo hiểm y tế, Josie ạ.”
Josie nheo mắt nhìn anh. “Một quỹ từ thiện ư?”
“Anh mướn một giám đốc điều hành quản lý quỹ để mình có thể đứng đằng sau thôi. Anh không muốn ai tri ân cả.”
“Chỉ thế thôi ư? Đó là bí mật cuối cùng của anh sao?”
“Ừ.”
Josie thôi không khoanh tay mà buông thõng xuống bụng. Thật khẽ khàng, cô lên tiếng hỏi, “Đó là cách anh tưởng nhớ Margot phải không, anh Rick?”
“Ừ.”
“Vậy tại sao lại là tên ấy?”
“Tụi anh bị tai nạn trên đường Meadowbrook. Anh nghĩ tên ấy là hợp hơn cả.”
Josie vẫn săm soi nhìn kỹ anh, mặt cô từ từ giãn ra, cái chau mày của cô lặn dần. “Anh có chắc đó là điều cuối cùng chứ?”
“Anh chắc chắn.”
“Mình đi thôi.” Josie nhảy từ trên tường đá xuống và chìa tay ra. Họ cùng im lặng bước đi trên thảm cỏ về phía nhà chính, đàn chó quấn quít bên chân họ. Họ leo lên những bậc thang dẫn đến ban công trước cửa phòng của Rick. Khi đến gần cửa, Josie ngẩng lên nhìn anh, mặt cô khổ sở.
“Em cũng có bí mật này,” cô thì thầm. “Nếu chưa nói với anh, em sẽ không thể yên lòng được.”
“Dù bí mật là gì thì anh cũng đang nghe đây.”
“Em đặt hàng anh từ vũ trụ đấy.”
Rick bật cười, không chắc là mình nghe có đúng không. “Em có muốn giải thích rõ hơn tí không?”
Josie cười ngượng ngùng. “Chuyện dài lắm anh ạ. Hôm ấy, em phỏng vấn một bà lão để viết bài về cái chết của chồng bà, nhưng khi em ra về, bà bảo em hãy liệt kê những đức tính em cần ở ý trung nhân rồi gửi vào vũ trụ.”
“Thú vị thật.”
“Em vừa đánh máy xong là bước vào ngay cửa hàng Celestial Pet, buổi sáng ta gặp nhau đấy.”
“Nghe lãng mạn thật.”
Josie bật cười. “Em thấy sợ thì có.” Cô hít một hơi dài. “Bà ấy còn bảo là em cần phải có lòng can đảm mới có thể chấp nhận người mà em yêu cầu.”
Rick nhướn mày. “Em không đùa đấy chứ?”
“Và rồi hôm kia, bà ấy đến tòa soạn và cảnh báo rằng bà ấy có cảm giác là anh đang gặp nguy hiểm.”
Rick cứng người. “Bà lão ấy là ai vậy trời?”
“Bà Gloria Needleman, 84 tuổi, ở Cayuga Terrace.”
“Josie. Josie. Josie.” Rick kéo cô lại gần và ôm siết cô trong vòng tay. “Mai này mình có kể cho cháu chắt nghe mình gặp nhau như thế nào, chúng sẽ tưởng mình khùng rồi quá.”
“Chúng nghĩ vậy chưa chắc đã sai đâu, anh ạ.”
Những chuyện ấy đều xảy ra cách nay mấy tiếng rồi. Bây giờ, Rick nằm trong phòng tối, bên cạnh là Josie đang ngủ ngon lành. Chỉ còn vài phút trước khi chìm vào giấc ngủ, Rick nghĩ lại những việc xảy ra trong ngày. Anh thấy biết ơn vì anh có thể nói thật với cô. Anh thấy biết ơn vì sự chân thành cho anh cảm giác tự do. Một lần nữa, anh cảm tạ ơn trên đã ban Josie cho mình.
Từ nhỏ đến lớn, Gwen đã được dạy rằng con gái không được khóc. Người ta bảo cô rằng khóc sẽ làm hỏng làn da trắng hồng, làm mắt đỏ ké, mi mắt sưng hùm hụp, và đầu mũi sưng lên trông rất xấu. Khóc lóc chẳng làm tôn lên được dáng vẻ cho ai, kể cả với những cô gái xinh đẹp nhất, như mẹ cô thường bảo. Những người phụ nữ phi thường, bà còn nói, đều biết rằng món trang sức quan trọng nhất là sự điềm tĩnh. Một cách để tóm được đàn ông giàu có, đẹp trai và quyền lực là phải xinh đẹp, thông minh và bình thản, dù đấy chỉ là vẻ bề ngoài.
Ồ thật sao? Gwen vừa soi gương vừa tự hỏi. Mẹ ơi, biến đi cho con nhờ.
Gwen ghé sát vào tấm gương lớn trong phòng ngủ, cố gắng đánh giá những tổn hại do uống quá nhiều rượu và hai ngày tâm tính bung xung gây ra. Cô xoay mặt ra chỗ sáng. Cô trông thật tiều tụy. Bơ phờ. Xơ xác. Chẳng người đàn ông nào lại thích cô trong bộ dạng này, Rick Rousseau lại càng không. Ngay cả lúc cô ở phong độ đỉnh cao, anh còn chẳng thích cô nữa là.
Gwen lùa tay vào mớ tóc dính chùm. Nhục nhã quá, thật đấy. Phí hoài quá. Cô đã 32 tuổi, và đã quẳng đi những năm tươi đẹp nhất của đời mình để theo đuổi một bóng hình. Mẹ cô còn khuyên cô đừng bao giờ nản lòng với Rick Rousseau. Bà bảo Gwen rằng anh ta là con mồi quá hoàn hảo, không thể để rơi vào tay kẻ khác. Bà mẹ đã bày ra như thế này: đàn ông giàu có từng phạm lỗi khi còn trẻ là con mồi đáng để cô săn tìm.
Sai nữa rồi nhé mẹ.
Gwen lảo đảo đi qua mặt thảm trắng muốt đẹp sang trọng trong phòng ngủ và đi xuống hành lang. Cô loạng choạng rẽ vào phòng làm việc rồi ngồi phịch xuống ghế xoay trước bàn. Gwen lục tung mọi ngăn kéo, tàn phá môi trường văn phòng làm việc tại gia mà cô đã hết sức giữ cho ngăn nắp từ trước tới giờ.
Gwen nhớ cô giấu số di động của Bennett Cummings ở đâu đó trong phòng này. Thông tin ấy không phải là thứ cô có thể lưu vào chiếc BlackBerry hay vứt bừa bãi trong căn hộ của mình được, đúng không nào? Nếu Worrell biết Bennett Cummings từng viết cho cô năm ngoái - mà cô lại không báo cáo - thì Gwen sẽ bị tống cổ ra đường lập tức. Worrell phát cuồng lên khi chuyện có liên quan đến lòng trung thành. Hắn ta cứ phát cuồng lên khi chuyện có liên quan đến Rick.
Cô vẫn còn nhớ ngày đầu tiên làm giám đốc quỹ Meadowbrook, Worrell đã gặp riêng cô và bảo hắn sẽ luôn theo dõi cô. Hắn còn nói thêm rằng Rick tin tưởng Gwen là có điều kiện, phụ thuộc vào một và chỉ một điều kiện duy nhất - đó là ý kiến của Worrell.
Thằng cha ấy thật khó chịu. Cô ghét hắn lắm. Gwen cũng ghét luôn cả Rick nữa. Cô ghét anh vì anh không chịu thích cô.
Thôi, kệ bố anh nhé Rick, Gwen nghĩ thầm. Chúc anh may mắn tìm được con si tình nịnh hót khác về mà quản lý cái quỹ từ thiện ngu ngốc của anh đi. Ngay từ đầu, cô có nhận việc này vì muốn được thử thách trong công việc đâu - cô nhận việc này là vì Rick đấy chứ!
Một tiếng thổn thức khô khốc thoát ra từ họng Gwen, lập tức biến thành tiếng nấc tủi hổ. Tấm danh thiếp chết tiệt ấy đâu rồi nhỉ? Lúc trước, cô cất nó ở chỗ nào mới được chứ? Híc!
Bất ngờ, những ngón tay cô chạm vào tấm bìa cứng nhỏ nằm ép sát vào đáy ngăn kéo tít ở góc trong cùng. Đây rồi! Giờ thì cô đã nhớ. Mình xảo thật! Hic! Có lẽ cô nên tìm việc làm trong ngành tình báo mới hợp.
Tay Gwen rời ngăn kéo mang theo tấm danh thiếp nhỏ trắng tinh có in nổi hai chữ cái lớn kiểu trang nhã - BC. Mặt sau của tấm danh thiếp có hàng số dài viết bằng tay.
Tất nhiên cô không thể dùng điện thoại nhà riêng, điện thoại cơ quan hoặc điện thoại di động để gọi được, nghĩa là cô sẽ phải dùng điện thoại công cộng ở ngoài đường thôi. Cái ý nghĩ ấy sao mà cổ lỗ đến mức làm Gwen rùng mình. Cô chạy vào phòng ngủ và cố gắng thay đồ vừa nhanh nhưng cũng phải vừa chỉnh tề. Gwen quàng chiếc đồng hồ đeo tay hiệu David Yurman vào cổ tay, xỏ chân vào đôi giày thể thao hiệu Ed Hardy, mặc quần lụa ống rộng của Versace, và áo có mũ bằng vải cashmere hiệu Armani. Gwen bới tóc thanh gọn sau gáy, đội mũ lưỡi trai sụp xuống trán và đeo cặp kính mát hiệu Dolce & Gabbana đủ to để che hết những dấu hiệu của cơn suy sụp tinh thần hồi tối.