Chương 20
Ông Bennett cần một ly rượu mạnh. Lôi cô gái từ dưới xe lên đây, xốc nách kéo cô ngồi lên cái ghế có bánh xe, kiểu ghế văn phòng, đã làm ông mệt nhoài. Tim ông đập thình thịch. Áo ông ướt đẫm mồ hôi. Ông tự làm cho mình một ly vodka pha tonic rồi ngồi phịch xuống ghế bành êm ái.
Hai chân cô gái lại quẫy đạp liên hồi và ông mừng vì sợi dây trói không suy suyển. Vốn là người mê thuyền buồm và trong những chuyến dong thuyền ra khơi, ông luôn tự hào vì những nút thừng thắt chặt chẽ nhờ bàn tay khéo léo của ông. Tuy nhiên, trước ngày hôm nay, chưa bao giờ ông nghĩ đến việc dùng kỹ năng chơi thuyền buồm để trói một cô gái. Ông càng không thể hình dung ông trói được cô ta vào cái ghế có bánh xe chết tiệt kia.
Cô gái cố sức kêu lên nhưng trong miệng cô là khăn mặt vo tròn cố định bằng khăn lau cột quanh miệng. Lục tủ đựng quần áo, ông tìm thấy dải khăn quàng màu hồng và bèn dùng nó làm khăn bịt mắt. Kết quả từ nỗ lực của ông trông không khiếp đảm như cảnh giam giữ con tin trong phim hành động. Tuy nhiên, nó khá hiệu quả.
“Nếu ngồi yên, cô sẽ dễ chịu hơn nhiều đấy,” ông Bennett nói bằng giọng dỗ dành nhất. “Nếu cô bình tĩnh và chịu im lặng, tôi sẽ cho cô đi lại thoải mái trong phòng dành cho khách mời. Cô sẽ được ăn uống đầy đủ và còn được xem phim nữa. Cô sẽ thoải mái cho xem. Tôi vừa chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho cô rồi đấy.”
Cô gái vẫn ngọ nguậy không yên.
“Tuy nhiên, nếu cô tiếp tục chống đối, tôi buộc phải trói và nhét giẻ vào miệng cô trong những ngày tôi dự định sẽ giữ cô ở đây. Chẳng lẽ cô thích thế hơn ư?”
Cô gái càng kêu to và quẫy mạnh hơn trước, ông Bennett đứng lên rót thêm ly rượu nữa. Tay ông run bắn lên khi đong hai chung rượu vodka Pháp Ciroc vào ly pha lê.
Ông biết rằng từ nay trở đi, mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ khó chịu. Nhưng ông không thể tránh được nữa rồi.
[ alobooks ]
Josie vừa mất tích được mấy phút, Teeny đã khai triển ngay biện pháp cấp bách cho bộ phận an ninh. Mọi người đều hiểu rằng mục tiêu duy nhất của họ là đưa Josie Sheehan bình an trở về. Teeny gọi điện cho các đồng sự ở Rhode Island yêu cầu họ tận dụng hết khả năng để săn lùng tin tức - bất cứ tin gì - có khả năng tiết lộ về địa điểm của Bennett Cummings.
Hai đặc vụ FBI và hai thanh tra của phòng cảnh sát San Francisco lặng lẽ trao đổi với Rick trong nhà bếp. Căn hộ của Josie giờ thành hiện trường vụ án. FBI đã gửi toàn ngành bản nhận dạng chi tiết của Josie và Cummings cùng bản mô tả mơ hồ về chiếc xế hộp màu đen đời mới. Rick cũng khai với phía cảnh sát toàn bộ mối quan hệ giữa anh và Bennett Cummings, về lời đe dọa của ông ta, và về mối nghi ngờ rằng ông ta đang nhắm vào người yêu anh để trả thù. Cùng thời gian đó, chị Bea đã sắp xếp cho tờ Herald đăng tin Josie mất tích lên trang nhất của báo số ra buổi sáng, cảnh sát yêu cầu phương tiện truyền thông phát đi tin cô mất tích ngay trong bản tin thời sự khuya hôm đó.
Trong lúc bao nhiêu hoạt động đồng thời diễn ra như vậy, một viên thanh tra kéo Rick ra một chỗ và hỏi nhỏ, “Nếu anh quá lo lắng sẽ có chuyện xảy cho nạn nhân như vậy, sao anh còn để cô ấy ở nhà một mình?”
Rick không có câu trả lời thỏa đáng. Sẽ chẳng khi nào có. Trong ba tiếng đồng hồ vừa qua, anh tự cật vấn mình hàng trăm lần, rằng tại sao anh để cơ sự đến nông nỗi này. Mỗi phút đồng hồ trôi qua, xúc tu đen đúa của cảm giác tự căm ghét chính mình lại thít chặt hơn quanh cổ anh. Rõ ràng người nhà Josie đang ngồi ngoài phòng khách không thỏa mãn với câu giải thích rằng anh chỉ định dắt Genghis đi dạo vài phút. Họ không quan tâm đến lời khẳng định của anh, rằng anh là mục tiêu của kẻ bắt cóc chứ không phải cô. Họ chỉ biết một sự thật là, anh đã bỏ cô một mình - còn anh thì mang theo vệ sĩ! - và bây giờ cô đã mất tích rồi. Anh đã thất bại trong việc bảo đảm an toàn cho cô.
Giờ anh mới hiểu cảm giác bất an hồi đầu tuần là do trực giác anh mách bảo. Lúc anh chạy như bay về căn hộ chỉ để thấy Josie ngủ quên trong bồn tắm, đó là chính là lời cảnh báo. Vậy mà anh không thèm nghe. Khốn nạn quá, anh đã không thèm để ý đến nó!
“Cậu ra đây tớ bảo cái này.” Teeny khoác vai và kéo anh đi qua hàng chục người đang tụ tập trong phòng khách. Teeny đẩy anh vào phòng đọc sách và đóng kín cửa lại. “Đừng tính làm chuyện đó với tớ nhé Rousseau,” Teeny bảo. “Chớ có mà tính làm chuyện đó.”
Rick không nói không rằng.
“Nếu cậu muốn Josie trở về, cậu phải ở yên trong nhà. Cậu phải tiếp tục sống và hết sức tỉnh táo, nghe rõ chưa?” Teeny cúi sát xuống mặt Rick. “Cậu phải luôn giữ đầu óc minh mẫn và lạc quan. Cái thứ suy nghĩ tự hủy hoại mình đã không còn chỗ đứng trong thế giới của cậu nữa. Nó không còn thuộc về nơi này nữa. Josie xứng đáng có được nhiều điều tốt hơn từ cậu.”
“Như hồi sớm này cô ấy đã có được đấy thôi, khi tớ bỏ cô ấy ở nhà một mình ấy.”
Teeny cáu tiết nắm hai vai Rick mà lắc. “Tớ không muốn sinh sự nhưng nếu cậu cứ thế này, tớ sẽ nện cho một trận đấy. Cậu có thôi ngay không? Hả?”
Rick thở dài. “Tớ nghe rồi mà,” anh lí nhí.
“Tốt.” Teeny mỉm cười đứng thẳng dậy. “Này, giờ thì tới tin tốt đây. Một trong những nguồn tin của tớ cho hay trên đường đến đây, Cummings có lúc lái chiếc xe của bác làm vườn nhà lão. Tụi tớ đã biết biển số và đặc điểm của xe ấy rồi.”
“Tốt.”
“Tụi mình sẽ tìm được Josie thôi.”
Rick gật đầu. “Tớ cũng tin như thế.”
“Tớ đang mong cậu nói câu ấy đấy.”
Có tiếng gõ cửa. Là chị Bea. “Xin lỗi nhé, Teeny này, cậu có điện thoại đấy. Cô gái gọi vào di động của cậu có bảo chuyện quan trọng lắm.”
Rick và Teeny vội vàng trở ra phòng khách, nơi đã được Teeny tạm biến thành trung tâm chỉ huy tác chiến. Anh chộp lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn bằng kính.
“Worrell nghe đây.” Giây sau, anh cau mày rồi trao điện thoại cho Rick. “Gwen Anders gọi đấy,” Teeny thì thào. “Cô ta đang bị kích động cao độ.”
Rick cầm điện thoại. Anh chẳng muốn phí một giây với cô này. “Giờ tôi không thể nói chuyện được,” anh nạt lớn.
“Rick! Là lỗi tại em! Chính em gây ra đấy! Em vừa xem thời sự về tin Josie Sheehan bị bắt cóc!” Gwen bắt đầu khóc nức nở.
“Cái gì?” Rick ngưng cả thở. “Em bắt cóc Josie à?”
“Không! Không phải thế! Lão Cummings đến nhà, gí súng vào đầu em! Em bèn nói cho lão về Josie! Em bảo lão rằng cô ấy là người yêu của anh! Lỗi tại em tất cả!”
Rick trả điện thoại cho Teeny trong lúc Gwen vẫn khóc như mưa. “Cho người đến đón cô ấy đi. Gwen có chuyện cần khai đấy.”
Teeny nửa tin nửa ngờ. “Gwen Anders thì biết quái gì về chuyện Josie mất tích nhỉ?”
“Cô ta kể hết với lão Cummings về Josie.”
Teeny trừng mắt lên. “Mẹ nó!”
Rick hạ thấp giọng để người nhà Josie không nghe thấy. “Cậu cứ cho người đến đón Gwen về đây để cô ấy tự khai với cảnh sát.”
Nói xong, Rick quay lưng bỏ đi. Lửa giận sục sôi trong anh khiến Rick chỉ muốn vơ một vật bất kỳ ném xuống cuối phòng chỉ để nhìn nó vỡ tan thành từng mảnh. Anh cần bóp nát, giày xéo, cấu xé một vật gì đó bằng chính đôi bàn tay của mình. Anh ước vật ấy là Gwen.
Trong mấy tiếng đồng hồ qua, cô khóc nhiều đến nỗi tấm khăn bịt mắt ướt sũng cả. Miệng cô khô khốc, hai hàm đau nhức vì cục khăn nhét bên trong bắt miệng cô phải há to mãi. Hai cổ tay cô trầy trụa vì sợi dây thừng người đàn ông lạ mặt dùng trói cô. Josie mắc tiểu đến nỗi cô không tưởng tượng mình có thể nhịn thêm được nữa. Còn nữa, không hiểu ông ta tiêm thuốc gì cho cô mà bây giờ cô buồn nôn quá thể.
Josie không nghe thấy gì. Không có tiếng tivi, hay tiếng nước chảy hay tiếng bước chân người qua lại. Không tiếng người thở. Không biết cô đang ở đâu mà nghe mùi có vẻ rất sạch sẽ, như ở trong khách sạn vậy. Nhưng lại không có những âm thanh thường có ở khách sạn, chỉ có tiếng xe cộ mơ hồ vọng lại từ xa.
“Cô đã chịu hợp tác chưa nào?”
Josie giật nẩy mình. Nếu không bị trói vào ghế, chắc đầu cô đã chạm trần nhà rồi. Chắc chắn từ nãy đến giờ, ông ta ngồi ngay gần đó và không rời mắt khỏi cô! Cô ráng sức gật đầu trong lúc người bị trói chặt vào ghế.
“Ta thỏa thuận thế này nhé.” Người lạ đến gần, gần đến nỗi cô ngửi thấy mùi cồn từ hơi thở của ông ta. “Tôi bảo gì cô làm nấy. Cô không được la hét hay tìm cách trốn khỏi đây. Tôi có súng và tôi định lúc nào đó sẽ bắn chết cô, nhưng nếu cô càng biết điều, thời gian trì hoãn việc không thể không làm càng dài hơn. Cô đồng ý không nào?”
Josie gật đầu dù cô không quan tâm đến thỏa thuận ông ta vừa nhắc đến.
Cô nghe thấy ông ta ra sau cô và tay ông chạm vào phía sau đầu cô. Loáng cái, khăn bịt mắt rơi xuống và ánh sáng chói lòa làm mắt cô nhức nhối. Kế đến là cục giẻ nhét trong miệng. Rồi ông ta cắt dây trói tay cô. Ngay khi tay được tự do, Josie đã đứng bật dậy và định chạy trốn nhưng cô ngã úp mặt xuống thảm. Mắt cá chân cô vẫn bị trói vào chân ghế xoay.
“Sao cô nôn nóng thế?”
Josie vặn người nhìn cho rõ kẻ bắt cóc mình. Mới nhìn, cô đã đoán ra ngay - ông này ngoài 60 tuổi, dáng vẻ sang trọng, kiêu ngạo, đầy thù hận, và súng lục giắt ngang hông. “Chắc hẳn ông là Bennett Cummings?”
Ông ta nhếch mép cười và cắt dây trói dưới chân cô. “Vậy là cô đã nghe nói về tôi rồi.”
“Phải.” Josie lau nước miếng nhểu xuống cằm và xoa xoa hàm dưới. “Ông là lão tâm thần muốn hãm hại anh Rick mà.”
“Cô có cách diễn giải hay thật đấy,” người đàn ông vừa bảo vừa gom lại những sợi dây thừng. “Tất nhiên, cô bỏ quá khá nhiều chi tiết đáng nói rồi.”
“Tôi còn biết về Margot nữa. Đó chỉ là tai nạn. Rick là người tốt.”
Khi ông Bennett đứng thẳng dậy, ánh mắt ông nhìn cô vẻ coi thường. “Cô cả tin, khờ khạo, và ngu ngốc đến mức thảm hại.” Ông lắc đầu và cẩn thận đặt bó dây lên chiếc ghế gần đó và kéo chiếc ghế xoay ra sát tường. Xong xuôi ông rút khẩu súng từ thắt lưng ra, lên đạn, chĩa thẳng vào cô. “Đứng lên đi. Tôi sẽ cho cô xem phòng của cô.”
Josie lồm cồm định đứng dậy nhưng hai đầu gối cô mềm nhũn. Cô suýt nữa ngã kềnh ra nhưng ông ta đã nhanh tay đỡ kịp.
“Cô Sheehan này, nãy giờ phải lôi cô đi, lưng tôi đau lắm rồi. Tôi sẽ không tiếp tục lôi cô theo được đâu. Vì thế, cô làm ơn đứng lên cho.” Ông ta xoay người Josie và gí súng vào thận phải của cô. “Nhà tắm ở phía đằng kia kìa.”
Josie giải thoát cho cái bàng quang phải chịu khổ sở nãy giờ, cô nhìn thấy phía sau đùi có một vết tím đau buốt nơi Cummings đã cắm kim tiêm khi nãy - đó là cảnh cuối cùng cô còn nhớ trước khi tỉnh lại với chân tay bị trói và bị nhét giẻ vào miệng. Josie vã nước lạnh vào mặt và súc miệng thật kỹ. Kế đến, cô đưa hai cổ tay rớm máu dưới vòi nước chảy một lát trước khi dùng khăn mặt mềm xốp, trắng muốt thấm khô. Phòng tắm này không có cửa sổ, chỉ có một tủ nhỏ treo quần áo và khăn tắm và xung quanh toàn lát bằng đá hoa cương loại đắt nhất hiện nay. Josie không biết cô đang bị giam giữ ở đâu, nhưng có thể nói không có nơi nào sang trọng bằng nơi này.
Josie dành giây lát lấy lại bình tĩnh trước khi mở cửa bước ra. Cô hít một hơi sâu. Thực tế hiện thời là lão Cummings có súng. Cô thì không - mà nếu có đi nữa, cô cũng không biết cách sử dụng. Vậy nên cô phải tìm cách khác để đối phó với ông ta. Josie hiểu rằng thời gian cô mất tích càng kéo dài, mọi người càng ráo riết tìm kiếm cô. Chính vì thế cô phải kéo dài thời gian được sống càng lâu càng tốt, làm tất cả những gì cần làm cho đến khi Rick tìm được cô.
Kế hoạch của cô là thế.
Đột nhiên, Josie buồn ghê gớm. Cô biết giờ này Rick đang lo lắng đến mụ người. Chắc là anh đang tự trách mình nữa. Cô ước cô tìm được cách nào đó để an ủi anh.
“Này nhanh lên đi chứ.”
Josie mở cửa phòng tắm và thấy Cummings vẫn lăm lăm súng trong tay đứng chờ ngoài cửa. “Đương nhiên là trong nhà này không có lối thoát cho cô đâu. Tôi sẽ đưa cô đi xem một vòng cho cô thấy. Có thế cô mới không phí phạm chút thời gian quý báu ít ỏi của đời mình để tìm cách qua mặt tôi.”
“Nghe cũng vui đấy.” Cô nhận thấy lão Cummings nhìn cổ tay trầy trụa của cô một thoáng rồi vội ngoảnh mặt đi, như thể lão khó lòng chịu đựng nổi khi phải nhìn thấy cảnh ấy.
Josie quyết định gợi chuyện để lão tiếp tục nói. “Vậy ra ông đã tính toán từ trước là thế nào cũng có ngày ông bắt được tôi về đây ư?”
“Thực ra tôi định bắt người yêu của cô cơ. Nhưng sau tôi lại thấy bắt cô sẽ thú vị hơn nhiều.”
“Ông tiêm cho tôi thuốc gì vậy?” Josie chỉ vào sau đùi mình mà hỏi.
“À, chỉ là thuốc gây mê động vật loại phổ thông mà tôi mua qua mạng ấy mà. Thuốc không có tác dụng phụ kéo dài - nên cô không phải lo đâu.” Cummings mỉm cười dùng khẩu súng lùa Josie sang phòng khác. “Chắc là cô đói lắm rồi. Và tôi cũng thế.”
Rick xoa xoa sau tai con Genghis, lòng thấy dễ chịu bởi thân hình nặng nề và ấm áp của nó vắt ngang hai đùi anh. Lợi dụng giây phút hiếm hoi được ở một mình, anh cúi xuống úp mặt vào lớp lông dày dặn của Genghis, hít hà mùi hương dịu ngọt của Josie còn ám vào lông nó. Anh tự hỏi mùi thơm của cô còn lưu lại trên bộ lông xù xì của Genghis bao lâu nữa.
Rick cố gắng gom góp nghị lực còn sót lại và vận dụng ý chí cho mình không phải suy sụp trong lúc này.
Vừa lúc ấy, Teeny lặng lẽ mở cửa bước vào. “Gwen muốn nói chuyện với cậu đấy.”
“Tớ chịu không thể nhìn mặt cô ta,” Rick đáp, mặt vẫn vùi vào lông con Genghis. “Cậu đưa cô ta ra khỏi nhà này càng sớm càng tốt.”
“Gwen cung cấp cho FBI nhiều tin quan trọng lắm. Rõ ràng là khi xông vào nhà Gwen, lão Cummings có đeo ria giả, tóc giả và đội nón lưỡi trai. Cô ấy còn mô tả tỉ mỉ quần áo của lão nữa. Dựa theo lời khai của Gwen, hình như lão mang theo khẩu súng bán tự động 45 ly, cậu ạ.”
Rick nhìn lên hỏi. “Gwen có biết nơi ở của lão không?”
“Không.”
“Vậy cô ta chẳng có giá trị gì cả.” Rick ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế bọc da.
Chưa bao giờ Rick thấy Teeny buồn như vậy. “Cô ta muốn chính thức xin lỗi cậu.”
“Không cần thiết nữa rồi.”
Cửa bật mở và Gwen bước vào. Cô ta tưởng mình là ai chứ? Rick nhìn đi nơi khác.
“Em thật lòng xin lỗi anh,” Gwen nói khẽ. “Những gì em làm là ích kỷ, là phản bội, và hèn mọn. Em biết em không thể biện minh cho mình.”
“Thôi quên đi Gwen,” Teeny bảo. “Tôi nghĩ cô nên về đi.”
“Khoan đã.” Rick đứng dậy, chợt nhận ra đây là lần đầu tiên Gwen trông thê thảm đến thế. Cô gái xấu hổ đứng cúi gằm. Rick chưa bao giờ thấy một sợi tóc của cô gái bay lệch chỗ, huống hồ mái tóc rối bù của Gwen như lúc này. Với bộ dạng này cô ta có vẻ trông giống người hơn.
Rick thở dài, nhắm nghiền mắt bởi một thực tế đè nặng hai vai anh. Tất cả bọn họ suy cho cùng đều là thế mà - đều là con người cả. Mà phàm là con người, ai mà chẳng có lúc mắc sai lầm. Tất cả mọi người đều thế. Không có ngoại lệ.
“Mẹ kiếp cô, Gwen à,” anh bảo.
Cô gái gật đầu, nước mắt giàn giụa. “Em không dám mong anh tha thứ. Chính em sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.” Cô gái quay lưng dợm bước đi.
Rick rủa thầm. Hẳn anh điên rồi đây. “Lại đây nào,” anh lên tiếng. Cô gái quay ngoắt lại và anh dang rộng vòng tay đón chờ. Lúc Gwen khóc nức nở trong vòng tay anh, Rick vỗ lưng cô dỗ dành.
“Em không muốn làm hại ai cả!” Gwen kể lể. “Lạy Chúa! Em vô cùng xin lỗi anh.”
Teeny trợn mắt nhìn cảnh tượng cảm động trước mắt mà anh cho rằng không bao giờ xảy ra. Rick gượng cười rồi khẽ đẩy Gwen ra. Đột nhiên anh nghĩ đến một khả năng quá rõ ràng đến độ thật ngớ ngẩn vì anh không nghĩ tới ngay từ đầu.
“À, Gwen này, sao Cummings biết lão có thể tìm đến em khi cần thế?”
Gwen chớp mắt. “Ông ta có viết thư cho em trước khi Margot mất. Cummings bảo ông ta muốn sắp xếp một vụ làm ăn chung.” Cô liếc nhanh Teeny. “Nhưng em quyết định không cho anh hay.”
“Trời đất,” Teeny lẩm bẩm.
“Đây này.” Gwen lục túi quần len lấy tấm danh thiếp và trao cho Rick. “Sau khi nghe anh nói anh yêu Josie, em đã nhắn vào số máy này. Em muốn trả thù anh.”
Mắt anh nhìn sâu vào mắt cô gái, Rick giơ tay lên kẹp tấm danh thiếp vào giữa hai ngón tay. Teeny giật ngay lấy và chạy khỏi phòng.
Rick trừng trừng nhìn cô và chầm chậm lắc đầu.
“Chắc anh hận em lắm phải không?”
“Không,” đột nhiên, toàn thân anh rã rời. “Thù hận không mang lại điều gì tốt đẹp cả, em ạ.”