Rick hiểu tại sao bạn mình lại cười chế giễu mình như vậy. Bảy năm trước anh đã thiết lập chính sách không rượu chè, không hút sách, không-và-chỉ-không đàn bà, và trong suốt ngần ấy năm Rick không hề vượt ra ngoài quy chế ấy. Một lần cũng không. Dù cho sự cám dỗ có cám dỗ đến mức nào. Ngay cả Gwen Anders, cô giám đốc điều hành quỹ từ thiện cao ráo, dịu dàng, tóc vàng và thân hình bốc lửa cũng không làm anh sao lãng. Suốt những năm quen biết cô, Rick không đếm nổi số lần cô định quyến rũ anh, dù anh biết gần đây cô còn nỗ lực hơn bao giờ hết. Chỉ riêng sáng nay thôi, Gwen đã ba lần gọi điện cho Rick, về hoạt động của tổ chức từ thiện mà cô cần phải thảo luận cùng anh, và tất nhiên là thảo luận riêng.
Cơ mà chuyện gì đã xảy đến cho quyết tâm của anh vậy? Rõ ràng quyết tâm ấy phải chịu thua Josie Sheehan cùng con chó ngộ nghĩnh của cô lẫn món cà nấu phô mai. Vậy nên, khi thấy Teeny lăn lộn trên cỏ và cười đến chảy nước mắt, anh không thể trách bạn được. Toàn bộ câu chuyện này trông thật hết sức khôi hài.
Tuy nhiên câu chuyện ấy trông không có gì như trò hề cả. Nó chỉ trông hạnh phúc. Và hoàn toàn hợp lý.
“Chuyển biến của cháu ư?” Josie ngồi phịch xuống ghế trong phòng họp và chăm chăm nhìn bà Needleman. “Chuyển biến về chuyện gì cơ?”
Bà Gloria Needleman nghiêm nghị chắp tay trong lòng và ngắm nhìn những trang nhất của tờ Herald qua từng thời kỳ được lồng khung kính treo kín bốn mặt tường phòng họp - nào trận động đất năm 1906 ở San Francisco, nào sự kiện bom nguyên tử ở Hiroshima và Nagasaki, nào sự kiện Bay of Pigs, nào Watergate và sự kiện ngày 11 tháng 9.
“Đương nhiên là chuyển biến trong tình yêu - điều duy nhất có thể cứu rỗi chúng ta đấy.” Bà Needleman thôi không nhìn những mảnh lịch sử kinh hoàng nhất ấy mà quay lại nhìn sâu vào mắt Josie, khiến cô biết rằng có cố nói dối cũng chẳng ích gì. Gloria Needleman không chỉ là quái gở, không chỉ là một bà già lập dị. Người phụ nữ này có mối giao cảm mạnh mẽ với các thế lực siêu nhiên. Josie thắc mắc phải chăng đấy là do bẩm sinh hay là kết quả của những năm tháng dài với bao trải nghiệm thú vị của cuộc đời bà.
Mà dẫu là do gì đi nữa, Josie vẫn có cảm giác rằng ông Ira Needleman sở dĩ đạt được những thành tựu kia là nhờ khả năng kỳ lạ của bà vợ mình.
Denise, cô tiếp tân, mang trà vào phòng họp và nhanh chóng lui ra ngay. Josie nhận thấy bà Needleman có vẻ coi thường thứ nước uống người ta vừa mang đến cho mình.
Bà khách già dìm túi trà xuống đáy ly nước, chờ đợi câu trả lời của Josie.
“Ừm, thưa bà Needleman,” Josie đằng hắng.
“Hãy gọi ta là Gloria.”
“Còn cháu là Josie.”
“Ta biết chứ.”
“Ừm, bà Gloria này.” Josie hít vào thật sâu. “Trước đây bà có làm thế này bao giờ chưa ạ?”
Ánh mắt bà ánh lên tia tinh quái.
“Ý cháu muốn hỏi ta đã bao giờ bị ép dùng trà loại rởm trong ly nhựa xốp rẻ tiền như hôm nay chưa ấy à?”
Josie bật cười, bị câu nói mỉa mai sắc sảo của bà khách khiến cho ngạc nhiên. Hẳn chị Bea sẽ quý bà này lắm đây. “Không ạ. Ý cháu là về mấy chuyện tình duyên kia. Về bản danh sách, về vũ trụ. Về tài hướng dẫn mai mối của bà cơ. Bà có thường xuyên làm thế này không ạ?”
Bà Gloria nhún vai và ngập ngừng giây lát nhằm lôi kéo sự chú ý của Josie. “Ta cũng chỉ là học chơi chơi thôi mà,” bà đáp, đoạn nhấp một ngụm trà nhỏ. “Và đã có vài lần thành công. Nghe cháu trả lời thế này chắc là cách ấy đang có tác dụng với cháu, đúng không nào?”
“Lạy Chúa tôi!” Josie đứng phắt dậy đóng cửa phòng họp. Cô bươn bả về ghế ngồi, hạ thấp giọng, rướn người tì tay về trước. “Cháu viết ra danh sách, như lời bà bảo, rồi nửa tiếng đồng hồ sau, đùng một cái! Anh ấy đã đứng kia! Mà là cháu đang nói đến tất tần tật mọi đức tính cháu liệt kê trong danh sách đấy nhé - à ừ, những thứ mà cháu chỉ có thể tiết lộ được cho đến thời điểm này thôi - thông minh này, dí dỏm này, tốt bụng này, và, bà cũng biết ấy mà...” Cô không biết phải diễn tả cái ý niệm sexy cho một bà cụ đáng tuổi bà mình thế nào nữa.
“Một người tình đảo điên nồng cháy chứ gì?”
Josie mỉm cười. Lời câu hát ngày xưa của Elvis Presley có vẻ hơi rẻ tiền, nhưng lại khá chính xác. “Vâng, đúng đấy ạ,” cô đáp.
“Dễ thương quá đi mất,” bà Gloria vui mừng chắp hai tay vào nhau và reo lên.
“Anh ấy sẽ đến nhà cháu dùng bữa tối vào thứ Năm này đấy ạ.”
“Hay lắm.” Bà Gloria thận trọng nhấp môi chút nước trà màu nâu đậm, đoạn thè lưỡi hít hà vì vị đắng của nó. “Thế cháu định nấu món gì thế?”
“Món cà Parmesan ạ.”
Bà Gloria ngửa cả hai lòng bàn tay chìa về phía cô, như thể đang van xin. “Tại làm sao mà cháu lại định làm món ấy? Chẳng lẽ cậu ta ăn chay ư?”
“Ừm, không phải đâu ạ.” Đúng ra thì Rick đã gọi một phần bò bít tết to đùng cho bữa trưa. Nhưng Josie không rõ vì sao món tủ của cô bỗng dưng lại mất hết điểm đến thế.
“Ta không có ý chê bai gì đâu,” bà Gloria bảo. “Chắc chắn cháu muốn đãi khách món gì là tùy cháu. Thực ra là còn có chuyện khác đáng lo kìa.”
Josie nghiêng đầu tò mò hỏi. “Như là gì thế ạ?”
Bà Gloria nheo mắt, Josie nghe thấy bà lão thở dài sườn sượt. “Ta hôm nay đến đây vì ta có điều rất quan trọng muốn báo cho cháu hay.”
Josie ngồi thẳng lên.
“Ta có linh cảm hết sức mạnh mẽ và rõ ràng là chàng trai trẻ mới bước vào cuộc đời cháu đang lâm vào một tình huống có thể gọi là rất nguy hiểm.”
“Hả?” Josie vội kéo ghế sát lại và lập tức mùi nước hoa của bà khách xộc vào mũi cô khiến cô hơi choáng váng. “Hượm đã - làm sao bà lại biết cháu quen một chàng trai trẻ ạ?”
“Chuyện này có gì quan trọng lắm đâu. Quan trọng là cháu phải hiểu những gì ta sắp nói đây.”
Josie nhíu mày. Cô nhìn thẳng vào mắt bà lão và hiểu rằng bà hoàn toàn nghiêm túc. “Anh ấy có đội nhân viên an ninh rất đông quanh mình,” rốt cuộc cô cũng ngập ngừng nói. “Anh ấy giải thích với cháu là ngày nay tập đoàn lớn nào cũng thế cả. Nhưng cái gì khiến bà cho là anh ấy đang gặp nguy hiểm chứ? Thậm chí bà còn không quen anh ấy cơ mà!”
Vừa nghe đến đấy, bà Gloria nhắm mắt lại. Josie nín thở. Quy trình là như thế nào ấy nhỉ, khi một bà lão 84 tuổi ngồi im phăng phắc và ngừng cử động tay chân? Hô hấp nhân tạo chăng? Thực hiện sơ cứu chống nghẹt thở chăng? Hay là véo thật mạnh chăng?
Bà Gloria giơ một cánh tay lên, bàn tay nhợt nhạt và nhăn nheo của bà hướng về phía cô như ra hiệu cho cô tránh xa, nhưng ngoài những động tác đó ra, bà vẫn ngồi bất động như cũ. Vài giây dằng dặc trôi qua. Josie nhấp một ngụm trà. Dù chẳng muốn nhưng cô vẫn không cưỡng lại được suy nghĩ một miếng bánh baklava của ông Paulie vào đúng giây phút này thật sẽ ngon lành biết bao.
Josie lo cho Rick. Anh có đang gặp chuyện gì không? Phải chăng đội ngũ nhân viên an ninh kia còn lo chuyện gì khác ngoài công việc bảo vệ một tổng giám đốc bình thường? Còn nữa, cô biết rõ được anh đến chừng nào cơ chứ?
“Người tình của cháu là người phức tạp, Josie ạ.” Bà Gloria mở bừng mắt và để lộ ánh nhìn dữ dội hiếm thấy ở một người có tuổi như bà. “Ta tin là chàng ta sẽ phải cần đến sự tha thứ và thấu hiểu của cháu, mà sẽ sớm thôi. Ta nói cho cháu biết trước để cháu chuẩn bị tinh thần.”
Josie nhíu mày. “Anh ấy không phải người tình của cháu đâu. Chúng cháu chỉ mới quen thôi!”
Bà lão nhún vai. “Nhoáng cái là thứ Năm đến ngay ấy mà.”
Josie há hốc kinh ngạc. Chỉ trong mấy phút đồng hồ, bà Needleman đã bỉ bai món tủ của cô, vừa cho rằng bạn trai mới của cô là mờ ám, rồi còn nói trắng ra là kết tội cô đĩ thõa! Cô không chịu chấp nhận ba cái lời vớ vẩn này từ ai cả, dù cho đó là từ Beth - hay từ Bea, Ginger hay Roxie chăng nữa! Josie khịt khịt mũi và ngồi thẳng lên hơn. “Thứ lỗi cho cháu nhé, nhưng hôm trước bà vừa dặn cháu phải biết kén chọn một chút cơ mà - bà không nghĩ là cháu ít ra phải chờ đến buổi hẹn hò thứ ba rồi hẵng nhảy lên giường anh ấy sao?”
Bà Gloria bật cười, đôi vai gầy guộc nhấp nhô dưới lần độn vai bằng vải sợi tổng hợp.
Josie dựa hẳn vào lưng ghế và ngộ ra rằng cuộc trò chuyện này là một trong số những trải nghiệm kỳ lạ nhất của cuộc đời cô. Bà Gloria này, hoặc điên rồ, đang diễn trò để gây sự chú ý, hoặc bà có những khả năng tâm linh nào đó. Có thể bà là phù thủy. Hoặc thiên thần hộ mạng. Hoặc là dũng sĩ diệt ma cà rồng ở tuổi bát tuần. Josie khoanh tay trước ngực nhìn bà lão đang cười khúc khích, và nhận ra rằng điều duy nhất quan trọng lúc này là những gì bà Gloria nói về Rick.
“Thôi được, cứ cho là cháu chấp nhận bà bảo rằng người tình của cháu - ý cháu là anh Rick ấy - đang gặp nguy hiểm đi. Thế cháu có phải cảnh báo cho anh ấy không ạ?”
Ngay khi vừa nghe xong câu cô hỏi thì bà Gloria ngưng bặt tiếng cười. Bà lắc đầu buồn bã và giơ tay chạm vào cánh tay đang khoanh trước ngực của Josie. “Cậu ấy biết từ lâu rồi cơ, cháu ạ, và thực ra, đấy là món nợ đời đấy.”
Ông Bennett tìm ra vợ mình ở chỗ bà thường đến. Bà Julia mang chiếc ghế tựa kiểu cổ ra gần cửa sổ lớn nhìn ra khung cảnh đẹp như vẽ bên ngoài, rồi bà ngồi đấy nhìn trừng trừng xuống bãi đất thoai thoải chạy dài đến tận càu cảng Newport. Ngày nào vợ ông cũng mang cái ghế quỷ sứ này ra sát cửa sổ. Để rồi đêm đến, cô hầu phòng lại xách cái ghế ấy trở lại bên chiếc bàn nước cổ kính. Để làm quái gì cơ chứ? Ông Bennett không biết tại sao mọi người còn để ý đến mọi thứ trong nhà này làm gì nữa - cơm nước, quét tước, hoa cỏ. Dường như mọi thứ đều vô nghĩa cứ như là chăm sóc nhà cửa búp bê mà thôi.
[ alobooks ]
Ông Bennett nhẹ chân bước trên nền nhà lát gỗ để đến bên bà Julia, hai chân ông nặng như đeo đá. Ông tự hỏi cảm giác hãi sợ của ông bây giờ liệu có giống cảm giác của thân nhân người mắc bệnh Alzheimer chăng - ta đến bên người mình thương yêu, nhưng ta không rõ họ còn ở đấy hay không. Ta nói chuyện với họ, nhưng ta không biết họ hiểu được mấy phần của câu chuyện ta vừa kể. Julia đã không còn tỉnh táo nữa. Phải, não bộ bà còn nguyên vẹn nhưng hồn phách bà đã ra đi từ lâu. Cũng là Rick Rousseau đã đánh cắp lấy phần hồn của bà ấy.
Ông Bennett cúi xuống âu yếm hôn lên đỉnh đầu vợ mình. Nhớ lại hồi họ mới gặp nhau khi còn đi học, tóc bà Julia đẹp rực rỡ khiến ông phải say mê, những dợn sóng màu vàng nhạt phản chiếu ánh mặt trời như tấm kính. Hồi ấy bà là cô hoa hậu. Bà có sống mũi dọc dừa xinh xắn, mắt xanh nhạt, cặp môi đầy đặn và hàm răng đều tăm tắp. Bà có bàn tay tao nhã, cặp chân thon dài và bầu ngực rắn chắc. Bà là con nhà dòng dõi lâu đời của miền New England, cũng như gia thế nhà ông, và sở hữu mối quan hệ xã hội tốt xứng đáng làm vợ một nhà tư sản công nghiệp lừng danh. Rồi chuyện gì đến đã đến, bà sinh cho ông một mụn con gái. Con bé được thừa hưởng dáng vẻ xinh đẹp của mẹ và trí thông minh của cha.
Ông Bennett đã luôn tin rằng, ở cương vị làm cha làm mẹ, họ đã chăm sóc chu đáo cho con mọi bề. Julia ở nhà chăm sóc con, trong lúc ông Bennett gây dựng cơ đồ. Margot được yêu chiều hết mực. Con bé có cả sự tự do và cơ hội học hành. Margot học nhảy, học chơi dương cầm và học tiếng Pháp. Cô theo học toàn trường tư chỉ dành riêng cho giới thượng lưu và tham dự trại hè thường xuyên. Khi tròn 16 tuổi, cô đã được tặng chiếc xe BMW mui trần đời mới nhất màu đỏ chói. Đại học ở Yale. Quần áo đắt tiền chỉ có ở Đại lộ Số năm nổi tiếng xa hoa.
Tuy nhiên ông Bennett không hoàn toàn viển vông. Ngay từ khi con còn bé, ông đã biết nó không thừa hưởng mọi thứ cần phải có để thành công trong cuộc sống. Margot thiếu nghị lực. Nổi cáu khi phải vào khuôn phép. Không hề biết ý nghĩa của việc kiềm chế bản thân. Vậy nên khi con bé phải nạo thai ở tuổi 19, ông Bennett thất vọng tràn trề nhưng không hẳn ngỡ ngàng. Mãi cho đến đêm xảy ra tai nạn, cuộc đời của Margot là chuỗi ngày trác táng quá độ - quá nhiều tiệc tùng, quá nhiều ma túy và quá nhiều những gã trai hư hỏng.
Và Rick Rousseau là kẻ đốn mạt nhất trong số những kẻ đốn mạt. Thằng khốn làm Margot mang bầu năm 19 tuổi, rồi đã cướp đi sinh mạng con bé ở tuổi 28.
Mắt vẫn trân trối nhìn ra đại dương, bà Julia giơ tay lên vỗ nhẹ vào tay chồng đang đặt trên vai mình. Bà lặng thinh không nói không rằng.
“Đến lúc rồi mình à,” ông bảo, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ với bà, tìm xem thứ gì đằng xa kia đã thu hút lấy bà đến thế, hết ngày này sang ngày khác, hết tháng này sang tháng khác, hết năm này sang năm khác. “Tôi đã sắp đặt hết mọi thứ.”
Bà Julia siết nhẹ tay ông ra ý hiểu.
“Thằng ấy nhất định phải trả giá, phải không mình,” Bennett thì thầm.
Bà Julia gật đầu làm mái tóc chấm vai của bà lướt nhẹ lên bàn tay ông.
“Mình hãy nhắc lại lần nữa là mình muốn chuyện này đi.”
Thật chậm rãi, bà Julia quay lưng lại đại dương và nhìn vào chồng. Bà ngẩng mặt lên nhìn ông. Cặp mắt bà vô hồn. Những nếp nhăn hằn sâu trên khóe miệng. Thịt da bà mềm nhão trên đôi má một thời làm ông phải say đắm. “Giết nó đi,” bà bảo, nét mặt bà lạnh tanh khiến ông Bennett sợ hãi lùi lại. “Ra tay vì em đi.”
Ông Bennett nén cơn há hốc. Giờ đây người vợ xinh đẹp của ông biến thành kẻ xa lạ độc ác - bị mất mát và thù hận ăn mòn hết thể xác lẫn tâm hồn. Sao ông có thể lại để cho chuyện này xảy ra được nhỉ? Làm sao ông lại phụ lòng hai người phụ nữ trong đời ông đến mức cực cùng, thê thảm đến thế? Làm sao ông - người đàn ông trọng vọng, uy quyền, thông minh - lại để cho một thằng nhãi như Rick Rousseau hủy hoại đời vợ con mình?
“Anh sẽ bị bắt,” ông trải lòng với vợ. “Anh chắc chắn sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại trong tù đấy, mình ạ.”
Bà Julia nhún vai và cử động nho nhỏ ấy như rút hết sinh lực trong cơ thể gầy yếu của bà. Bà lại quay lưng với chồng và hướng mặt ra biển.
Bennett biết vợ không muốn mình ở lại. Ông rời khỏi phòng khách, tiếng bước chân ông vọng vang trong căn nhà trống trải, hòa với nhịp tim thình thịch trong cơ thể ông giờ chỉ như một cái xác vô hồn.
Ông sẽ thực thi chuyện phải được làm, mặc dù sự thật là trong ông chẳng còn hứng thú mà thực hiện - mà chỉ còn sự mệt mỏi và ý thức trách nhiệm sáo mòn.
Rick dễ dàng tìm thấy nhà Josie và không gặp bất cứ trở ngại nào. Cô ở trên tầng hai một tòa nhà chung cư trát vữa sơn trắng tọa lạc ở quận Mission, bên con phố nhỏ một chiều từ đại lộ Mười bảy rẽ sang. Rick vẫy tay từ biệt Teeny khi bạn anh vừa lắc đầu vừa lái chiếc Lexus rời khỏi lề đường. Anh tự hỏi không biết đến bao giờ Tenny mới hết thấy buồn cười với chuyện anh đã đánh đổi cuộc sống cô quạnh lấy tình bạn tri kỷ của Josie Sheehan. Rick nghĩ cũng phải mất ít lâu đấy.
Rick dừng bước trên vỉa hè và ngước nhìn lên, bụng trầm trồ thán phục dàn hoa tươi và cây cối xanh um trồng trong chậu treo đầy ban công nhỏ xinh có lan can bằng sắt uốn hình hoa trang nhã trên căn hộ của Josie. Anh liếc xuống bó hoa tươi trên tay, hy vọng rằng so với hoa nhà cô, hoa anh mang đến không đến nỗi quá nhợt nhạt.
“Gừ... rừ... rừ... ẳng!”
m thanh ấy phát ra từ ban công. Rick lại ngẩng đầu ngó lên và thấy một cái mõm tròn tròn thò ra giữa hai chấn song sắt của ban công. Hai con mắt tròn xoe, đen láy dán vào anh đứng dưới này.
“Chào anh bạn Genghis!” Rick nhận thấy con chó vẫn chưa được xén tỉa lông, dù là miễn phí hay có phí.
Chiếc lưỡi chú chó dòng Labradoodle thè ra qua cả môi dưới và đuôi nó bắt đầu xoay tít như chiếc quạt trần lông lá. “Gâu... gâu... gâu!” chú chó sủa nhặng.
Josie xuất hiện ở ngưỡng cửa ra ban công, miệng chụt chụt như tiếng hôn kêu gọi con chó vào nhà. Rick nhận thấy cô bới tóc cao và cặp gọn sau gáy, tuy nhiên vẫn còn vài lọn tóc lọt khỏi kẹp và xõa quanh gương mặt cô. Cô thật xinh đẹp, không theo cách người đời thường đánh giá. Josie không hề giống những cô gái mà anh từng theo đuổi trong quá khứ, càng không giống những mỹ nhân vẫn tiếp tục theo đuổi anh bây giờ. Cô dễ thương, vui tính và chân thành. Ở Josie có một điều gần giống với sự ngây thơ. Rick biết mình đã nói đúng tối hôm ấy lúc còn ở đồn điền, khi anh bảo Teeny rằng Josie gợi lên trong anh một thứ tình cảm lành mạnh.
“Vào nhà ngay, thằng quỷ,” Josie bực mình gắt Genghis.
“Anh vào ngay bây giờ đây,” Rick đáp lời, bật cười khi thấy Josie phát hoảng và đỏ bừng mặt vì ngượng ngùng.
“Lạy Chúa tôi! Em không nói anh đâu! Anh đâu phải đồ quỷ... phải không thế?” Trông Josie bối rối như giọng nói của cô. “Anh đến sớm rồi! Anh đã đứng dưới đó bao lâu rồi thế?”
“Đủ lâu để hối hận vì đã không lên với em sớm hơn.”
Josie mím môi, rõ là để kiềm chế một nụ cười rạng rỡ và sung sướng. Cô cố ra đến ban công trước khi vỡ òa cười hết cỡ.
“Có chuyện gì thế hỡi cô Juliet?” Rick hỏi.
Josie nắm chặt ban công bằng sắt và nhìn rạng rỡ xuống anh. Cặp má tròn của cô hồng rực và đôi mắt cô lấp la lấp lánh.
“Gâu!” Con Genghis lên tiếng, đứng trên hai chân sau và gác móng vuốt chân trước lên thành lan can.
“Cửa mở sẵn rồi đấy,” Josie bảo và vụt chạy vào trong.