Lưu Dũng cười hắc hắc ngẩng đầu nhìn nhóm kỵ binh Đột Quyết cách đó không xa.
Thần sắc không sợ hãi, giống như hắn thật sự là người thắng.
“Ta thắng!”
Thủ lĩnh không nói gì.
Con đại bàng trên vai vỗ hai cánh bay lên bầu trời sa mạc.
“Thắng? Đây chẳng qua chỉ là một trò chơi."
Thủ lĩnh thản nhiên nói:
“Ngươi thắng chỉ vì ta thiết lập quy tắc trò chơi cho ngươi thắng mà thôi.
Cho ngươi thắng cho ngươi thua chung quy chỉ là một ý niệm trong đầu của ta.
Thế giới này chính là như vậy cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua.
Người Trung Nguyên các ngươi rất thích chơi dế, ta cảm thấy trò chơi này rất thú vị.
Rõ ràng những con côn trùng có thể bị một ngón tay người nghiền chết nhưng hết lần này tới lần khác để cho chúng nó truy đuổi, chiến đấu, phân thắng bại với nhau.
Nghe nói một con dế thượng hạng có thể bằng với mấy căn nhà ở kinh thành.
Nhưng con dế cuối cùng vẫn chỉ là con dế, cho dù là con dế mạnh nhất cũng vẫn có thể bị một đầu ngón tay nghiền chết.”
Lưu Dũng đột nhiên nở nụ cười trong tiếng cười có cảm giác cô đơn và thê lương nói không nên lời.
Giống như một con sư tử đực sắp chết phát ra một tiếng gầm thét không sợ hãi.
Đây chính là nỗi bi ai của tiểu nhân vật.
Bọn họ vừa không có thiên thời địa lợi của đại nhân vật, lại không cam lòng sống như người bình thường yên phận không tranh quyền thế.
Có người nói bi ai lớn nhất của tiểu nhân vật là bọn họ không biết mình là tiểu nhân vật.
Bọn họ vẫn đấu tranh với vận mệnh, nhưng kết cục phần lớn đều là tồi tệ.
Thủ lĩnh cũng cười dùng tiếng Đột Quyết nói:
"Giết bọn chúng.”
Binh lính Đột Quyết ở hàng đầu chỉ huy chiến mã từng bước tiến lên.
Hơn năm mươi kỵ binh tạo thế trận hình quạt xông về phía trước, hoàn toàn phong kín đường lui của bọn họ.
Tốc độ của bọn hắn từ chậm thành nhanh, từ chậm đến gấp.
Tiếng vó ngựa phát ra âm thanh dồn dập trên cát giống như tiếng bùa đòi mạng của Diêm Vương.
Không có tiếng la hét, không có kèn lệnh.
Chỉ có tiếng huýt sáo như chết chóc cuốn bụi đất khắp nơi.
Lưu Dũng hít sâu một hơi tay nắm chặt bội kiếm.
Mở hai mắt ra lần nữa trong ánh mắt tràn ngập chiến ý và sát ý.
Vô số cảm xúc ở trong thân thể hắn quay cuồng dâng trào.
Cuối cùng chuyển hóa thành một tiếng gầm rống giận.
“Phốc!!”
Chiến mã giống như bị một sợi xích sắt vô hình quất trúng, một con lại một con ngã xuống đất.
Bụi đất tung bay, tầm nhìn của mọi người đều trở nên mơ hồ.
...!A...!A…
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng ngựa hí.
m thanh ồn ào nhấn chìm mọi thứ, không còn nghe được âm thanh nào khác.
“Hả?”
Lưu Dũng sửng sốt không biết tại sao.
Tô Vân đang định quay đầu bỏ chạy, nghe thấy động tĩnh thì tò mò quay đầu nhìn xung quanh.
Cái này…
Chẳng lẽ Lưu Dũng là một cao thủ ẩn giấu thực lực?
Một ý niệm tự nhiên xuất hiện ở trong đầu Tô Vân, bản thân đã đọc mấy trăm bộ tiểu thuyết.
Gần như ngay lập tức đã thông tình tiết câu chuyện.
Trong cơ thể Lưu Dũng ẩn chứa sức mạnh thần bí, vào thời khắc sinh tử tồn vong mới bộc phát ra.
Nhưng mà, cát bụi dần dần tiêu tán, một bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Lý Bình An cầm gậy trúc trong tay đưa ngang trước người.
Khí thế lạnh lẽo tản ra thần uy như địa ngục như biển rộng khiến mọi người cảm giác hít thở không thông.
Chiến mã cảm nhận được uy hiếp, kêu lên bất an, chậm rãi lùi về phía sau.
“Là...!Là ngươi!”
Lưu Dũng giật mình nhận ra người mù mấy ngày trước bị các huynh đệ trong nhóm đánh cướp.
Thủ lĩnh nhướng mày nhìn người thần bí đột nhiên xuất hiện trước mắt, mở miệng nói.
“Các hạ là thần thánh phương nào?”
Lý Bình An trầm giọng:
"Tại hạ chỉ là khách qua đường xem náo nhiệt.
Tại hạ đã định rời đi nhưng không ngờ tướng quân không giữ chữ tín, bất đắc dĩ đành phải ra tay.
Nếu có mạo phạm mong rằng các hạ lượng thứ bỏ qua.”
Thủ lĩnh cười lạnh:
"Ồ, nói như vậy ngươi là tới bênh vực kẻ yếu?”
“Không dám, mong rằng tướng quân có thể giữ lời hứa, lui binh rời đi.”
Đôi mắt thủ lĩnh hung ác như dã thú nhìn chằm chằm Lý Bình An, cười nhạo:
"Nếu ta không làm thì sao?"
Nói xong, hắn liếc nhìn mấy binh sĩ bị Lý Bình An đánh ngã trên mặt đất.
Hắn thừa nhận người này đúng là có chút thực lực, nhưng phía sau hắn là một đoàn thiết kỵ tinh nhuệ.
“Thật sự là buồn cười, ngươi cho rằng bằng vào lực một người có thể ngăn cản ba trăm thiết kỵ của ta!”
Lưu Dũng dùng kiếm chống đỡ thân thể, không vì Lý Bình An xuất hiện mà trong lòng dâng lên hy vọng nào.
Tuy rằng vừa rồi thực lực Lý Bình An thể hiện ra khiến Lưu Dũng phải giật mình kinh ngạc.
Nhưng trước ba trăm thiết kỵ tinh nhuệ, lại ở loại địa hình sa mạc này.
Ngay cả là người tu hành trong truyền thuyết cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Trừ phi hắn là thần tiên.
Lý Bình An trầm ngâm chốc lát:
"Tại hạ tất nhiên không đủ thực lực ứng đối với ba trăm thiết kỵ, chỉ là..."
Lời còn chưa dứt, gió nổi lên.
Thân hình Lý Bình An chợt lóe, không ai có thể hình dung cảnh tượng quỷ dị này.
Hắn giống như một tia chớp xuyên qua đám mây đen.
Cổ họng thủ lĩnh siết chặt, một cây gậy trúc đang đè vào yết hầu hắn.
“Chỉ là giữa trăm quân lấy đầu tướng địch vẫn dễ dàng.”
Thanh âm lại không nhanh không chậm vang lên.
Binh lính Đột Quyết xung quanh kịp phản ứng, phản xạ muốn xông tới.
“Dừng tay!”
Thủ lĩnh hung dữ trừng mắt nhìn những binh sĩ đang muốn nhào tới.
Mấy người này cảm thấy sống lưng phát lạnh như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, không dám tiến lên vượt qua giới hạn.
Thủ lĩnh hoàn toàn rõ ràng, với khoảng cách này là Lý Bình An có thể lấy mạng của hắn bất cứ lúc nào.
Toàn trường nhất thời lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Ban đầu, cảnh tiếp theo nên là binh sĩ Đột Quyết tàn sát thảm khốc thôn trang và thêm một nhóm người chết thảm cùng mà thôi.
Nhưng mà không ai đoán được tình cảnh trong lúc này đột ngột chuyển biến.
“Thân thủ tốt!"
Thủ lĩnh trầm giọng.
“Xin tướng quân hãy giữ lời hứa.”
Lý Bình An thu hồi gậy trúc, đường hoàng đứng giữa đám thiết kỵ.
Thủ lĩnh trầm mặc một lát, đưa tay vung lên nói một câu bằng tiếng Đột Quyết.
Hơn ba trăm binh sĩ Đột Quyết ngay ngắn trật tự điều chuyển đầu ngựa, quay đầu.
“Hôm nay thụ giáo rồi!"
Thủ lĩnh liếc nhìn Lý Bình An lần cuối, giơ roi ngựa lên.
“Giá!”
Binh lính Đột Quyết giống như thủy triều, nhanh chóng thối lui, không bao lâu sau đã biến mất trong sa mạc.
Mọi chuyện qua đi, Lý Bình An cũng không ở lại nữa.
Dắt theo Lão Ngưu, mang theo phạm nhân Bùi Trúc Hiên chuẩn bị tiếp tục lên đường.
“...!Các hạ xin dừng bước...”
Phía sau lưng, Lưu Dũng lấy hết dũng khí để lên tiếng.
Lý Bình An quay đầu trêu chọc:
"Huynh đài, còn có chuyện gì? Trên thân tại hạ cũng không có bao nhiêu bạc cho ngươi đoạt.”
Lưu Dũng lúng túng xấu hổ vô cùng, vài ngày trước mình còn không biết sống chết đánh cướp người ta.
"Lưu mỗ có mắt không tròng lúc trước mạo phạm tiên sinh, tiên sinh khoan hồng độ lượng không so đo tính toán.
Lại ra tay cứu chúng ta, ân cứu mạng không thể báo đáp.
Chỉ là không biết tên họ tiên sinh, ngày sau cũng để cho các huynh đệ báo đáp tiên sinh.”
Lý Bình An cười nói:
"Bèo nước gặp nhau chính là duyên, các hạ hiệp nghĩa can đảm.
Lấy yếu đánh mạnh, gan dạ kiên cường khiến tại hạ rất bội phục.”
Lưu Dũng vội chắp lại:
"Lời này của tiên sinh thật sự khiến Lưu mỗ xấu hổ không thôi, tại hạ ở trong quân bị người hãm hại.
Tình nguyện cam chịu đọa lạc trở thành giặc cỏ, làm mấy chuyện cường đạo, tại hạ thật sự không đảm đương nổi lời khen của tiên sinh.”