Khiêm Vương Sát Phi

Ngôn Khánh Phong và Cung Diệc Diệp sau khi cùng nhau trở lại Diệp phủ liền khẩn cấp đi đến thư phòng.

“Có phải ngươi biết một chút gì đó? Chẳng lẽ việc Hoàng thượng bị mất trộm có liên quan đến ngươi?” Ngôn Khánh Phong nhìn Cung Diệc Diệp đang trầm mặc không nói mà nhàn nhã uống trà, dò hỏi.

Cung Diệc Diệp sau khi nghe xong cũng không vội vã trả lời, từ từ nhấp một ngụm trà, híp đôi mắt nhỏ dài lại, liếc Ngôn Khánh Phong một cái, nhàn nhã hỏi lại lão:” Nhạc phụ cho rằng thứ mà phụ hoàng bị trộm mất cụ thể là cái gì?”

Ngôn Khánh Phong nhìn bộ dáng Cung Diệc Diệp tựa tiếu phi tiếu, nghe được vấn đề trong câu hỏi của hắn thì nhất thời rơi vào trầm tư. Lúc thượng triều còn chưa kịp phân tích thấu đáo, hiện tại mới có thới gian yên tĩnh mà ngẫm lại.

Có thể làm Hoàng thượng giận tím mặt như thế, vậy thì chứng minh thứ đó đối với Hoàng thượng mà nói phải là một vật vô cùng quan trọng. Vàng bạc châu báu, kỳ trân dị bảo, đồ chơi lạ,… với Hoàng thượng mà kể đó là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Sinh ra trong Hoàng thất, việc tiếp xúc qua vô vàn bảo vật ngay từ nhỏ còn thiếu sao? Thân là Hoàng thượng điều này càng trở thành lẽ đương nhiên. Nếu nói như vậy…..sẽ không phải là….

Ngôn Khánh Phong giống như nghĩ tới hồng thủy mãnh thú (cơn bão tố lớn, dã thú khủng khiếp), nhất thời trợn to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, nơi mà Cung Diệc Diệp đang ngồi nhàn nhã uống trà. Trong đầu còn đang suy nghĩ bấn loạn, lại nhìn thấy đôi mắt mang theo tà khí le lói ý cười đang nhìn thẳng vào mắt mình, trong lòng ông lại càng thêm hoảng sợ.

Chẳng lẽ sự thật đúng như ông suy đoán, là cái đó? Không, sẽ không phải là cái mà ông đang suy nghĩ đâu?… Dù đã từng trải qua song to gió lớn, Ngôn Khánh Phong cũng không khỏi cả kinh, âm thầm cầu nguyện, hy vọng mọi thứ không phải như những gì mà ông đang nghĩ đến.

Cung Diệc Diệp nhìn khuôn mặt già nua của Ngô Khánh Phong đang lộ ra vẻ kinh hãi, vẻ mặt ấy cho thấy ông ta hẳn đã đoán được đồ bị trộm kia rốt cuộc là thứ gì. Vì thế Cung Diệc Diệp liền nhíu mày nói: “Tin rằng nhạc phụ đại nhân hẳn đã đoán ra cái mà phụ hoàng bị trộm đêm hôm trước là thứ gì rồi chứ.” Lời nói tuy rằng là nghi vấn, nhưng giọng điệu kia thực chất lại chính là ý khẳng định.

“Là ngươi làm” Ngôn Khánh Phong cố gắng bình tĩnh, đè xuống nỗi khiếp sợ đang cuộn trào trong lòng, nhìn chăm chú vào Cung Diệc Diệp, không chớp mắt hỏi. Đây cũng không phải việc nhỏ đâu. Vạn nhất nếu xảy ra sơ suất gì thì phạm vào đại tội chu di cửu tộc là điều khó tránh khỏi!

Trộm ngọc tỷ! Tội danh này có thể nhỏ sao? Nếu bị Hoàng thượng tra ra chân tướng, cho dù có là con, tội danh này cũng phải mất đầu a! Việc đại sự như trộm ngọc tỷ thế này, hắn sao có thể nhúng tay vào chứ, đây chính là tử tội đó, vạn nhất bị phát hiện, đừng nói hắn không còn cơ hội làm thái tử, ngay cả mạng của hắn cũng khó mà giữ nổi!

“Ta có nói là ta làm sao?” Cung Diệc Diệp trợn mi hỏi ngược lại.

“Không phải ngươi làm??? Không phải là tốt rồi.” Nghe được câu hỏi của hắn, Ngôn Khánh Phong nhầm tưởng rằng Cung Diệc Diệp muốn nói ngọc tỷ không phải do hắn trộm, thần kinh đang căng như dây đàn nhất thời buông lỏng xuống không ít.

“Kỳ thực không phải ta đích thân đi, mà là ta phái người đi.” Hắn làm sao có thể tự mình đi chứ? Cung Diệc Diệp dường như cố ý cho ông ta một kinh hỷ nhất thời, ngay khi thần kinh Ngôn Khánh Phong vừa tạm thời buông lỏng, hắn lại chậm rãi dội cho ông ta một gáo nước lạnh.

“….Ngươi như thế nào, sao lại có thể làm ra việc này chứ? Nếu vạn nhất không cẩn thận bị người khác phát hiện, không phải tất cả đều xong đời rồi sao?” Nghe được câu sau của Cung Diệc Diệp, Ngôn Khánh Phong giật mình khiếp sợ, gắng phục hồi tinh thần, nhìn Cung Diệc Diệp, giọng nói tràn đầy lo lắng.

Chuyện lớn như vậy sao lại không thương lượng với ông một chút, dù gì hiện tại bọn họ cũng đang đứng trên cùng một trận tuyến, ngộ nhỡ hắn có xảy ra sơ suất gì, vị nhạc phụ đại nhân như ông không phải cũng cùng gánh hậu quả hay sao?

“Ta cũng là bất đắc dĩ, đêm qua có hai hắc y nhân đột nhập vào Diệp phủ của ta, đợi thủ hạ của ta phát hiện đuổi theo, bọn chúng đã chạy khá xa, đuổi tới hoàng cung thì mất dấu bọn chúng.” Cung Diệc Diệp nhìn Ngôn Khánh Phong, kể lại chuyện vừa xảy ra tối qua cho ông ta biết.

“Hắc y nhân? Biến mất ở hoàng cung? Chẳng lẽ là người bên phía đại hoàng tử phái tới? Liệu bọn họ có phát hiện ra điều gì không nên biết, hoặc nghe được điều gì không nên nghe không?” Ngôn Khánh Phong bắt được ý tứ trong lời của Cung Diệc Diệp, lập tức hiềm nghi cuộn lên lông mày, vẻ mặt trầm tư, ngữ khí mang vẻ trầm trọng hỏi.

Trong lòng suy tư về thân phận của hai hắc y nhân kia, có thể ở trong hoàng cung kia, không phải chỉ có Mẫn quý phi hay sao? Ở thời điểm hiện tại chỉ có con trai của nàng ta, là đối thủ lớn nhất của Cung Diệc Diệp cùng tranh đoạt ngôi vị thái tử. Chẳng lẽ là người của bọn chúng? Nếu nói như vậy chắc hẳn bọn họ sẽ phải cẩn thận phòng bị.

“Cái đó thì không có, chỉ là để ngừa vạn nhất, ta đành phải dùng đến biện pháp này.” Cung Diệc Diêp nhìn ông ta rồi đáp. Hắn cũng biết tình thế nghiêm trọng đã vượt ra ngoài dự liệu nên mới tính kế hoạch để liều mạng, nếu đi nhầm một bước, bọn họ khó có thể bảo toàn số mệnh.

“Nhưng mà thứ này, ngươi tính làm sao bây giờ?” Ngôn Khánh Phong nghe được suy nghĩ trong lời nói của hắn, vẻ mặt chậm rãi dịu đi. Nếu thực sự hai hắc y nhân kia đã nghe được bí mật của bọn họ thì có thể sẽ phiền toái lớn, cho nên hắn làm ra hành động như vậy cũng có thể lý giải được.

“Thứ đó sao… Vậy đưa đi cho hắn cũng tốt.” Cung Diệc Diệp trầm tư một hồi, khóe môi khẽ gợn lên, đôi mắt phượng dài lóe lên ánh toan tính.

“Ý ngươi là….” Ngôn Khánh Phong nhìn hắn một hồi, trong mắt chợt lóe tinh quang. Không cần tiếp tục nói ra, chỉ cần trong lòng bọn họ hiểu được là tốt rồi.

Trong Ngự thư phòng, Cung Huyền Minh lẳng lặng ngồi ở long án, cặp mắt uy nghiêm lợi hại nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, lại dường như đang trầm tư trong suy nghĩ của chính mình.

Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc ai là người đánh cắp ngọc tỷ? Tối hôm qua người vụng trộm trà trộn vào Hoàng cung hẳn sẽ không là đạo tặc bình thường, bởi vì ngoại trừ ngọc tỷ, những cái khác chúng đều không hề chạm tới. Như vậy cũng chỉ còn lại những người đó… Hẳn là trong lúc hỗn loạn đã nhân cơ hội lấy trộm ngọc tỷ.

Cung Huyền Minh híp lại ánh mắt,mâu quang chợt lóe, cẩn thận suy xét lại những chuyện vừa xảy ra, hắn cơ bản đã đoán ra những người đáng hiềm nghi trong tối đó.

Hoàng hậu và Mẫn Quý phi, hai nữ nhân này, cũng không biết là ai trong số đó. Xem ra bọn họ đã muốn bắt đầu kế hoạch rồi, muốn được ngôi vị Hoàng đế hắn đang ngồi sao? Được lắm, vậy thì cứ để cho bọn họ thoải mái đấu đá lẫn nhau, kế thừa ngôi vị Hoàng đế, người hắn chọn, tuyệt sẽ không là hai người con chi thứ nhất của các nàng.

Nghĩ đến cuối cùng, đôi mắt uy nghiêm của Cung Huyền Minh lộ ra vẻ phức tạp và không rõ ràng, đáy mắt lóe ra tia sắc bén. Chậm rãi dạo bước đến bên cửa sổ, ngẫm lại quá khứ, gương mặt anh tuấn khí phách chợt hiện lên nỗi u sầu, cả người tản ra một cỗ phiền muội tang thương, vẻ mặt ấy như đang cố nhớ kỹ cái gì trong tim, nhưng cũng như đang than thở cái gì,…

Ánh mặt trời ấm áp mà sáng lạn nương theo khung cửa sổ chiếu rọi trên người hắn, thoáng qua nét cô đơn, lại như không thể làm ấm được tâm hắn. Hóa ra hắn không sầu, hay chỉ là nỗi sầu ấy đã chai lỳ mà hắn không xóa nhòa được, nơi này chỉ có thân ảnh kéo dài dưới ánh mặt trời lẳng lặng làm bạn với hắn.

Cũng sắp đi, hắn cũng sắp muốn đi cùng nàng, gặp lại nàng, không cùng nàng gặp mặt đã bao lâu rồi? Không biết thời điểm ta đi, nàng còn ở lại phủ, nếu nàng còn ở phủ, thì nơi ấy nguyện cùng nàng gặp lại.

Nhìn vào khoảng không xa xa, Cung Huyền Min thu hồi suy nghĩ của chính mình, khẽ hạ đôi mắt đượm vẻ cô đơn, chậm rãi đi đến một góc, lần đến cái chốt vốn ở nơi mà người ta khó nhận thấy, khẽ xoay tròn, tay hơi chuyển động một chút, đột nhiên xuất hiện một cái hầm lớn mở ra, như một phiến cửa mở rộng.

Cung Huyền Minh nhẹ bước những bước chân quen thuộc đi vào, theo thông đạo uốn lượn đi tới, lúc sau tầm nhìn dần trở nên trống trải hơn, chỉ thấy trước mặt là một gian phòng được bố trí lịch sự tao nhã, không gian không nhiễm một hạt bụi, mọi thứ được lau dọn sạch sẽ, không khó để nhìn ra Cung Minh Huyền thường xuyên đến chỗ này, và thật sự cũng rất coi trọng gian phòng này.

Cung Minh Huyền lẳng lặng quan sát, tầm mắt chậm rãi quét quanh gian phòng giống như đang tìm kiếm một vật gì đó, cuối cùng dừng lại ở một bức họa được treo trên vách tường, đôi mắt tràn ra một loại xúc cảm nồng đậm tưởng niệm, nồng đậm phiền muội, còn pha thêm cả một chút cô tịch.

Trên bức họa vẽ một nữ nhân, quả thực là một đại mỹ nhân. La quần thêu phượng hoàng màu ngọc bích, trên người khoác áo choàng bằng lụa vân yên cùng màu, mái tóc vấn kiểu phong kế (một kiểu vấn tóc cổ đại) chỉ điểm một đóa hoa mẫu đơn, hàng mày cong cong vắt ngang qua đôi mắt, tóc mai như liễu rủ bờ xuân. Xiêm y một màu xanh biếc, tà váy dài được tô điểm bởi những tán hoa ngả trên mặt nước như hòa cùng màu của xiêm y, bờ vai ngọc ngà, eo nhỏ mảnh mai, cơ thể nõn nà tựa u lan, từng nét nhăn mày hay tươi cười nơi khóe miệng cũng làm cho người ta mê đắm, cứ như vậy mà câu hồn đoạt phách bất cứ ai.

Phong thái ung dung, đôi mắt như mang theo sức sống của mùa xuân, làn da nhẵn mịn như ôn hương nhuyễn ngọc, tỏa ra ánh sáng nhu hòa hiếm thấy, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không điểm gì có thể bài xích, kiều diễm như mật ngọt, eo thon nhỏ bé, mĩ miều không tỳ vết, kỳ thực không đâu có thể tìm được, vẻ đẹp ấy như mộng ảo xa rời nhân gian thế tục, một vẻ đẹp thuần khiết không nhiễm bụi trần. Cho dù chỉ là bức họa nhưng cũng đủ làm cho tâm người ta ngứa ngáy, nhịn không được, bất giác mà trầm mê trong đó. Nữ tử này quả thật rất đẹp, vô cùng đẹp, tựa như tiên giáng trần.

Nếu cẩn thận quan sát, không khó để nhận ra nữ tử này cùng hình dáng Cung Mạch Khiêm có điểm tương tự. Cung Huyền Minh nâng bàn tay chạm vào nữ tử trong bức họa, ngón tay kia mang theo nhẹ nhàng nâng niu, vỗ về dung mạo của nàng, mỗi một cử chỉ đều thật mềm nhẹ, mỗi khi bàn tay đặt xuống đều mang theo tình cảm sâu đậm, con ngươi đen mang theo mối tưởng niệm nồng đậm.

Ngữ Hề, nàng cũng biết, ta đã rất mệt mỏi, mệt chết đi được. Ta rât nhớ nàng, rất muốn, rất muốn,….

Trong Khiêm phủ, bao trùm một vẻ u tĩnh.

Cung Mạch Khiêm sau khi tra được tin tức không khỏi nhíu đôi mày kiếm. Trên khuôn mặt tuấn mị, giọng nói ôn hòa dễ nghe tràn ra từ bờ môi mỏng: “ Trong hoàng cung có trộm sao?”

“Đúng vậy, Hoàng thượng vì thế mà nổi trận lôi đình, xử trảm toàn bộ thủ vệ phụ trách canh gác đêm đó, hơn nữa một số cung nhân có liên quan cũng đều đã bị xử phạt. Không ai biết rốt cuộc đã bị mất thứ gì, chỉ biết đó là thứ được Hoàng thượng vô cùng coi trọng.” Mạc Ngữ đứng ở một bên cung kính báo cáo tin tức mà hắn tra được với Cung Mạch Khiêm.

“Ừm? Không biết là cái gì sao?” Cung Mạch Khiêm nghe Mạc Ngữ nói xong, lâm vào trầm tư, cuối cùng như là nghĩ tới một cái gì đó,… Con ngươi thâm u lóe lên một tia khác thường, chẳng lẽ cái đó là…?

Dựa theo những gì mà hắn phân tích cũng chỉ có cái đó phù hợp nhất. Đối với Hoàng thượng vô cùng quan trọng, bị mất lại không thể nói ra, càng không thể công khai truy tìm thủ phạm… vậy cũng chỉ có thể là ngọc tỷ truyền quốc.

Cung Mạch Khiêm ngẩng đầu, nhìn về khoảng không xa xa, con ngươi đen không tỏa ra ánh sáng, trong lòng lẩm bẩm nói: Đã vội vã muốn bắt đầu rồi sao… Thời thế, cũng đã đến lúc muốn thay đổi???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui