Không biết là vô tình hay cố ý, tay người đàn ông hết lần này đến lần khác vòng qua eo cô.Lông tơ cô dựng đứng, mắt nhìn về phía cửa phòng.Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu có chuyện gì xảy ra cô sẽ bỏ chạy ngay lập tức.Bữa tối hôm nay đối với Chu Uyển Doanh mà nói, mỗi giây trải qua dài như một năm.Người đàn ông bên cạnh dường như đang dùng rượu để cố tình chạm vào cô.
Khi hắn choàng tay qua vai cô, cô suýt khóc òa, lui tới bên cạnh Trương Nguyệt xin giúp đỡ.Nhưng Trương Nguyệt dường như không nhìn thấy, vẫn đang tươi cười trò chuyện với những nhà đầu tư cấp cao khác.Cô vô thức né sang một bên, người đàn ông tiếp tục nghiêng người, một bên ôm cô không buông, một bên cười nói với những người khác có mặt.Cô không biết ở đây người đàn ông này có địa vị cao như thế nào, có thể nhìn ra mọi người đều rất kính trọng anh ta, mặc dù thấy Chu Uyển Doanh kháng cự khi bị đàn ông chạm vào, nhưng cũng không ai dám đứng ra giúp cô.Ngay khi Chu Uyển Doanh sắp tuyệt vọng, cửa phòng đột nhiên được mở ra từ bên ngoài.Đó là lần đầu tiên Chu Uyển Doanh nhìn thấy Tạ Lẫm.Anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, rất đẹp trai, dáng người cao ráo, hai tay đút túi quần từ bên ngoài đi vào, nhìn qua có chút lười biếng, như một thiếu gia được nuông chiều.Mà Chu Uyển Doanh chú ý tới Tạ Lẫm, cũng không phải bởi vì anh đẹp trai, mà là bởi thời điểm anh tiến vào, cô hiển nhiên cảm thấy bầu không khí nơi đó thay đổi.Thậm chí, một số giám đốc điều hành cấp cao cũng phải đứng lên, vẻ mặt tươi cười chào hỏi anh ấy "Tạ Tổng."Ngay cả người đàn ông bên cạnh luôn động tay động chân với cô cũng đột nhiên thành thật lại vội vàng buông tay.Chu Uyển Doanh khi đó mới biết rằng người đàn ông này là người có địa vị cao nhất ở đây.Sau đó cô nghĩ lại thời điểm cô bắt đầu yêu Tạ Lẫm, đáng lẽ phải là tại bữa tiệc này.Bữa tiệc kết thúc, cả nhóm cùng nhau rời khỏi.Là một diễn viên nhỏ trong suốt, cô không dám đi cạnh đám người Tạ Lẫm, vì vậy đã tụt lại phía sau.
Sau khi vào thang máy, cô cũng đứng ở góc sau cùng.Những người đàn ông nói chuyện ở phía trước, không ai chú ý đến cô.Cô co rúm vào một góc, theo bản năng giữ khoảng cách với người đàn ông bên cạnh.Lợi dụng trong thang máy đông người, cô lại trốn trong góc, tên đàn ông trong bữa tối vẫn luôn động tay động chân với cô bỗng nổi lên sắc tâm, hắn bất động thanh sắc cúi người, vòng tay qua eo cô.Cô sợ đến mức tóc gáy dựng đứng, lập tức trốn sang một bên.Nhưng thang máy cũng chỉ lớn như vậy, cô không có đường lui, rất nhanh đã bị người đàn ông dồn vào chân tường.Cánh tay của người đàn ông quanh eo cô càng trở nên không kiêng nể gì, hướng lên trên ngực của cô.Đôi mắt cô đỏ hoe gần như sắp khóc., cố hết sức gỡ tay người đàn ông.
Cô rất muốn kêu cứu nhưng lại sợ đắc tội người khác mà mất đi vai diễn vất vả lắm mới có được.Tạ Lẫm đứng ở phía trước, một tay đút túi quần, cúi đầu nhìn điện thoại.Khi thang máy sắp đến tầng một, anh cất điện thoại di động đi, ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào mặt kính của cửa thang máy, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng ở góc sau.Sắc mặt hắn tối sầm, thanh âm lạnh lùng nói: "Không muốn cánh tay này nữa sao?Cần tôi cho người giúp anh chặt đi hay không?"Một câu nói nhẹ nhàng lại khiến người đàn ông phía sau tái mặt vì sợ hãi.Móng heo đang phủ trên người Chu Uyển Doanh lập tức được đặt xuống, còn ngoan ngoãn bước sang bên cạnh hai bước.Khoảnh khắc người đàn ông buông cô ra, Chu Uyển Doanh cuối cùng cũng cảm thấy cảm giác sống sót sau tai nạn.Cô cố kìm nước mắt, vô thức ngẩng đầu lên nhìn Tạ Lẫm đứng ở hàng đầu.Nhưng ánh mắt Tạ Lẫm lại chưa từng rơi vào trên người cô, có lẽ anh chỉ là tùy tiện giải vây cho cô mà thôi.Khi thang máy đến tầng một, anh đút hai tay vào túi rồi đi thẳng ra ngoài.Có lẽ lời cảnh cáo của Tạ Lẫm có tính răn đe quá lớn, sau khi ra khỏi thang máy tên đàn ông dây dưa với Chu Uyển Doanh cả đêm cuối cùng cũng ngừng quấy rối cô, mặt mày xám xịt bỏ đi.Trên đường trở về ký túc xá của công ty, Chu Uyển Doanh hỏi Trương Nguyệt tên đàn ông đã quấy rối cô cả đêm là ai.Trương Nguyệt liếc nhìn cô và nói: "Đó là quản lý cấp cao của Hoàn Ảnh, em có biết có bao nhiêu nghệ sĩ nữ muốn leo lên anh ta mà không được không?"Giọng điệu nói chuyện dường như đang đang trách Chu Uyển Doanh không biết trời cao đất dày.Chu Uyển Doanh bất giác mím môi, cô nghĩ đến Tạ Lẫm, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Người ở thang máy giúp em giải vây là ai? Hình như mọi người đều rất sợ anh ta……”Không biết có phải vì cô ấy hơi đỏ mặt khi nhắc đến Tạ Lẫm hay không.
Trương Nguyệt nhìn cô, nói giọng châm chọc: "Làm sao? Em không phải muốn đặt chủ ý lên Tạ Lẫm chứ?"Chu Uyển Doanh lắc đầu nói: "Em không có.""Em tốt nhất là không có”.
Trương Nguyệt nói: "Người có Thân phận như Tạ Lẫm, không phải người như em có thể thèm muốn, cho dù muốn đi đường tắt, cũng đừng mơ mộng."Chu Uyển Doanh có chút xấu hổ cắn môi nói: "Em không muốn đi đường tắt, cũng không muốn đặt chủ ý lên Tạ Lẫm."Trương Nguyệt "ừm" một tiếng, thản nhiên nói: "Nên tự biết vị trí của mình ở đâu, đừng mơ tưởng có thể leo lên cành cao.".