Khiến Em Gả Cho Anh

Nhượng Nhượng ủy khuất ngồi ở trên ghế, nhìn mình rồi nhìn công việc ở trong gió phiêu phiêu, cô có lý do hoài nghi Lục Phóng là cố ý, đều nói kết hôn với đồng nghiệp là không tốt, đặc biệt là anh ta và mình lại là quan hệ trên dưới.

Lục Phóng cư nhiên bày ra chiêu số hèn hạ, chẳng lẽ muốn cho mình bị cuốn gói? Không có lối thoát, người cãi nhau từng câu, Phật tranh một nén nhang, Nhượng Nhượng cô quyết không thể bị Lục Phóng dùng thủ đoạn này đuổi đi, cô mới không cần buông tha phúc lợi phòng ăn A&E. Cô đã nghĩ xong, buổi trưa hôm nay cô muốn ăn thịt bò bít tết, thịt bò bít tết A&E ngon đến vô cùng.

Nhượng Nhượng nhìn màn hình điện thoại không ngừng phát sáng hai chữ “Sao Hỏa”. Hai chữ sao hỏa này Nhượng Nhượng phải vất vả lắm mới tranh thủ được. Người quản lý kia quản lý quá rộng, ngay cả điện thoại di động của người ta mà cũng muốn trông nom.

Ví dụ như, một đêm, họ Lục kia tâm huyết dâng trào gọi điện thoại cho Nhượng Nhượng, sau đó cầm lên điện thoại của Nhượng Nhượng, phía trên cái gì cũng không viết, chẳng qua là một chuỗi số. Nhượng Nhượng căn bản không dám đem số của Lục Phóng lưu vào điện thoại, chỉ sợ loại chuyện “điện thoại hỏng đem đi sửa” phát sinh, hoặc là Hòa Đa thỉnh thoảng mượn gọi điện thoại.

Kết quả ngày đó vốn là làm lẩu, sau đó đã đổi thành ăn cháo trắng dưa muối, bởi vì tâm trạng Lục Phóng không tốt. Từ đó điện thoại di động của Nhượng Nhượng mật mã mở máy là sinh nhật của họ Lục, số điện thoại của họ Lục trên màn hình biến thành “Chồng yêu”, mỗi lần họ Lục kia gọi điện thoại thì nhạc chuông biến thành “Chồng à em yêu anh.”

Nhượng Nhượng đến nay còn nhớ rõ ngày đó Lục Phóng gọi điện thoại cho cô, chị Quả Quả cùng Hòa Đa đang ở bên cạnh, thời điểm vang lên nhạc chuông “Chồng à em yêu anh”, miếng chanh đang ngậm trong miệng Hòa Đa phun thẳng lên mặt Nhượng Nhượng, từ đó Nhượng Nhượng nghiêm nghị cấm cậu ta uống nước chanh, đổi lại cậu ta lại uống nước suối.

“Nhượng Nhượng, bé con đáng thương, Tiêu Hàng rời khỏi em đã tạo thành bao nhiêu tổn thương vậy?” Chị Quả Quả còn rất khí phách cho Nhượng Nhượng nick QQ của một đống người xa lạ, tất cả đều là của nam thanh niên chưa vợ, đều là chồng dự bị của Quả Quả, ngày thường Quả Quả tuyệt đối không chia sẻ tài nguyên này.

Cuối cùng Nhượng Nhượng lấy tên Lục Phóng là “Sao Hỏa”, cô phải liên tục giải thích với anh đây là nickname, xưng hô đặc trưng, hơn nữa buổi tối còn làm thêm mấy động tác, điện thoại di động của mới không tái xuất hiện hai chữ “Chồng yêu”.

Dĩ nhiên chuông điện thoại di động cũng thay đổi, nhưng sống chết không để Lục Phóng nghe. Nghe bài “Tăng gấp bội”, cô thở dài một tiếng, “Alo.”

“Hôm nay anh phải ra nước ngoài, tạm thời quyết định, buổi tối không cần chờ anh.”

Cái này làm cho Nhượng Nhượng sướng đến phát rồ, tin tức này ý nghĩa là cô không cần về nhà lúc tan tầm rồi, không cần từ chối yêu cầu đi chợ đêm của Tiêu Tiểu Du rồi, không cần nhìn sắc mặt của người khác để sống rồi, cũng không cần tới muộn.

Cho nên Nhượng Nhượng say mê cuồng nhiệt hẹn Tiêu Tiểu Du, đi quán bán hàng ăn đến no bụng, trữ thêm một đống áo ngủ lần nữa, sau đó rủ đi KTV ca hát.

“Cậu làm sao thế, Nhượng Nhượng, ngày mai cậu không đi làm à? Ha ha, chuyện này lớn nha, gà trống sắt như cậu hôm nay cư nhiên lại không sắt, trúng trăm vạn à?” Tiêu Tiểu Du ra dáng vẻ “cậu rất khả nghi” nhìn Nhượng Nhượng.

“Không có, nào có, tớ chưa từng mời cậu làm khách nên trong lòng thấy đau, cậu chỉ cần cảm kích là được.” Nhượng Nhượng chột dạ, trên thực tế cô hiểu, cô chỉ không nguyện ý trở về căn phòng hắc ám đó, Lục Phóng vừa đi, liền không thích ứng được giống như cả thành phố bị cúp điện.

“Ít thôi, cậu người này không tim không phải chẳng lẽ tớ lại không biết, cậu sẽ đau lòng à? Trừ phi heo mẹ biết leo cây.” Vẻ mặt Tiêu Tiểu Du thăm viếng, cuối cùng tuôn ra cái vấn đề mà Nhượng Nhượng suýt ngã nhào, “Chẳng lẽ cậu vì Tiêu Hàng mới đắm mình như vậy, nên ở bên cạnh đại gia nào đó để hưởng mật hả?” Không thể trách Tiêu Tiểu Du, công việc của cô cho phép thấy nhiều không khí không lành mạnh cho xã hội.

“Tớ nhổ vào, cậu xem tớ là loại người như vậy sao?” Nhượng Nhượng lạnh đến buồn nôn.

Tiêu Tiểu Du khinh bạc nâng cằm Nhượng Nhượng lên, “He he he, da mịn thịt mềm chính là khoản thích nhất đấy.”

“Thật?” Nhượng Nhượng nhớ tới Lục Phóng cũng coi là người giàu có một vùng. Hôm nay cô tình nguyện hồ đồ, cũng không dám sau lưng suy nghĩ nguyên nhân đích thực Lục Phóng chịu kết hôn cùng cô. Bất quá nhớ tới Lục Phóng xác thực rất quan tâm đến da của cô, có lúc còn đặc biệt chuẩn bị cho cô sữa tắm, thật ra thì không thể không nói cuộc sống vợ chồng như vậy thật thoải mái. Ánh mắt Nhượng Nhượng lộ ra ánh sáng mờ mịch.

“Này, hồi hồn rồi, tư xuân à nha?” Tiêu Tiểu Du không nhịn được giơ tay quơ múa trước mặt Nhượng Nhượng, hôm nay cô cũng không được rảnh rỗi, nếu không nhất định sẽ hỏi thăm Nhượng Nhượng một chút, cô gái này thoạt nhìn rất khả nghi. Chỉ tiếc cô phải vội vàng đi gặp bạn mới kết hôn của mình.

Nhượng Nhượng nhàm chán lại trở về nha, nén chịu căn phòng yên tĩnh, được Lục Phóng nới lỏng mấy ngày nay, phòng này của cô chẳng khác gì ổ chó, Nhượng Nhượng phảng phất như hoàn toàn đánh mất năng lực tự lo liệu cuộc sống bản thân, trước kia cô có thể nấu cơm rửa chén quét sân, công việc cũng không mặc kệ, cái này gọi là ba ngày không luyện thì ngượng tay. Bất quá cô cũng coi như kiên cường, chịu đựng như vậy cũng không gọi điện thoại cho Lục Phóng, hỏi xem anh ta đi nơi nào, cũng không hỏi khi nào anh trở về khi nào, phảng phất như anh đi liền đi, muốn tới sẽ tới, đối với cô đều không sao cả. Nhưng là người này cũng quá không sao đi, anh ta cũng không thèm gọi điện thoại cho mình, thế nhưng cô sợ vì sai giờ mà bỏ lỡ điện thoại của anh, hai mươi bốn giờ đều mở máy.

Khi Lục Phóng rời đi sau năm ngày mười hai giờ lẻ ba phút, Nhượng Nhượng đã gặp được anh trong phòng ăn A&E, anh không nhìn cô, mặc dù cô biết tại sao, nhưng trong lòng vẫn không khỏi tức giân, chuông báo động đã gõ.

Hôm nay phóng ăn tràn đầy tình huống có thể tưởng tượng, tổng giám đốc Lục rất ít khi tới nơi này dùng cơm, cho nên tất cả mọi người đều hưng phấn.

“Tổng giám đốc vừa xuống máy bay, cho nên mới tới nơi này dùng cơm.” Hòa Đa báo cáo chính xác. Nhượng Nhượng lại thầm nghĩ trong lòng, anh trở lại mà không báo với mình một tiếng, anh ta còn coi mình là vợ anh ta sao? Nhượng Nhượng căn bản cũng không phát hiện, cô đối với cái từ này đã tán thành.

Thời điểm Nhượng Nhượng mua xong cơm đang chuẩn bị ngồi xuống, Lục Phóng đã ăn xong rồi, tính toán bưng đĩa để vào trong hộp. Mặc dù Nhượng Nhượng thấy Lục Phóng hướng cửa ra vào ở cạnh mình mà đi, anh nếu còn làm bộ như không nhìn thấy mình, mình đương nhiên cũng có thể làm bộ như không nhìn thấy anh. Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, sao Hỏa sẽ đụng sao Thủy. Lục Phóng buông tay chính xác không lầm đổ vào cổ áo Nhượng Nhượng canh và thức ăn thừa, cô thét lên rồi lui về phía sau, thân là người trong cuộc, cô có thể 200% xác định, đoán chừng Lục Phóng đem thức ăn đổ lên người cô, còn sợ rớt không đủ nhiều, hận không thể úp cả đĩa lên. Chẳng qua là từ góc độ của người khác thì đến tột cùng cũng không nhìn ra là lỗi của người nào, đến tột cùng là người nào đụng người nào, nhưng lại lo nghĩ tổng giám đốc sẽ không phạm phải sai lầm loại nguyên tắc nhỏ này, mặt của tất cả mọi người đều ám chỉ “là lỗi của cô” mà nhìn Nhượng Nhượng.

“Thật xin lỗi.” Lục Phóng nhìn bảng tên ở trước ngực Nhượng Nhượng, “Khanh tiểu thư, phòng làm việc của tôi có phòng thay quần áo, cô có thể ở rửa mặt ở đó, quần áo tôi sẽ đền cho cô.”

Sau đó dưới con mắt của mọi người, Lục Phóng liền dẫn Nhượng Nhượng tới phòng làm việc của mình, lý do rất “Đúng lúc”. Mà Nhượng Nhượng vì không có cách nào nhịn được mùi dầu mỡ bầy nhầy trên người, cho nên cũng không có phản kháng.

Đây là lần đầu tiên Nhượng Nhượng lên tầng chín mươi lăm, lần đầu tiên cô đến phòng làm việc của Lục Phóng. Phóng làm việc của anh cực kỳ rộng rãi, sáng ngời, đứng ở tầng chín năm trông coi dưới chân, nhất thời cảm giác như mình đang là ngôi cửu ngũ chí tôn.

Lục Phóng đặt ngón tay lên nút áo trước ngực Nhượng Nhượng.

“Anh làm gì?” Nhượng Nhượng che chở ngực.

“Chẳng lẽ em định để bẩn như vậy mà đi xuống?” Lục Phóng khêu mi cười một tiếng. “Anh gây họa, đương nhiên anh sẽ phụ trách làm cho em sạch sẽ.” Lục Phóng đẩy Nhượng Nhượng vào gian phòng nghỉ ngơi của anh, cũng là phóng thay quần áo tạm thời của anh.

“Em tự mình làm là được rồi.” Nhượng Nhượng dùng lực muốn đóng cửa nhà vệ sinh, đáng tiếc người ta làm bẩn quần áo của cô, cũng không phải vì để cho cô chỉ tắm mà thôi.

“Chẳng lẽ anh không thể nhịn đến tối?” Nhượng Nhượng vô lực kháng nghị dưới vòi phun.

“Chúng ta còn chưa thử qua phòng làm việc đúng không?” Lục Phóng hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“Em mà không ra ngay sẽ bị người ta hoài nghi.” Nhượng Nhượng không muốn cùng nhau điên khùng với một người đàn ông t*ng trùng lên não, cô đoán chừng giờ này thư lý Linda đã bắt đầu hoài nghi, thế nào mà cô thay quần áo lại lâu như vậy.

“Em có thể lựa chọn, một là bây giờ lập tức xin nghỉ về nhà, hai là chúng ta tiếp tục.” Giọt nước theo sợi tóc của Lục Phóng nhỏ xuống xương quai xanh Nhượng Nhượng.

“Cái gì, bệnh gì?” Nhượng Nhượng bắt lấy tay Lục Phóng, không để cho anh tiếp tục trượt xuống.

“Bệnh tương tư.” Lục Phóng ngậm chặt môi Nhượng Nhượng, giễu giễu nói.

Cuối cùng Nhượng Nhượng không thể không thỏa hiệp, Lục Phóng mới quần áo làm việc mà Lynda chuẩn bị cho Nhượng Nhượng để cô mặc vào. “Ở chỗ cũ chờ anh.” Đây là nơi hai người gặp nhau sau khi tan việc, Lục Phóng ở bên tai Nhượng Nhượng nỉ non.

Mới đi công tác có năm ngày mà anh như biến thành người khác vậy, càng ngày càng dính cô, Nhượng Nhượng hít sâu một hơi, mới thoát khỏi móng vuốt của anh.

Đi ngang qua bàn Lyda, đầu cô cũng không dám ngẩng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui