Chiếc Cadillac dừng trước cổng một căn biệt thự khá lớn.
Đây chắc hẳn là ngôi nhà riêng của Quan lão gia ở bên nước M.
Xế hộp chạy thẳng vào bãi đổ xe ở bên trong.
Hai cha con chưa bước xuống xe thì đã có một tiếng nói chua ngoa, khá lớn vọng lên:
— Cha.
Cha về rồi sao?
Người vừa nói là Quan Dật Nhiên.
Cô ta vẻ ngoài nhìn khá xinh đẹp, nhưng ăn mặc lại quá hở hang.
Nếu cô ta nhận mình là đanh đá thứ hai, tôi thề không ai nhận thứ nhất!
Quan Cảnh Hiên kẽ nhíu mày chán ghét.
Chả buồn quan tâm đến câu hỏi của Quan Dật Nhiên mà ân cần nói với Lộ Khiết:
– Khiết Khiết! Tầng 3 chỉ có một căn phòng lớn, nó sẽ là của con.
Chu quản gia đã giúp con dọn dẹp rồi!
Cô nhẹ gật đầu sau đó thẳng người đi vào nhà.
Thậm chí không thèm chào hỏi hai mẹ con Quan Dật Nhiên một câu.
Hai người họ liền tức tối mày tối mặt.
Vô Trà hậm hực chất vấn ông:
– Ông xem.
Con gái cưng của ông càng lớn càng hỗn hào, chẳng coi ai ra gì.
Sớm muộn cũng hư hỏng!
– Cô câm miệng!__ Quan lão gia lớn giọng quát.
Chẳng để ý đến cảm xúc của Vô Trà, ông tiếp tục lạnh giọng:
– Tốt nhất các người nên yên ổn sống ở cái nhà này.
Bằng không thì biến cho khuất mắt tôi!
Mang vẻ mặt tức giận, Quan Cảnh Hiên cầm tập tài liệu bước nhanh vào nhà, bỏ lại cho hai mẹ con họ một cản giác bất an và tức giận.
Quan Dật Nhiên nghiến răng ken két, hai tay cong thành nắm đấm, mặt đỏ bừng vì tức tối.
Dựa vào đâu mà cô ta lại không có được tình thương của ba chứ?
Từ khi sinh ra cho tới nay, ba cô ta chưa từng một lần ngọt ngào với cô ta, chỉ toàn là sự lạnh nhạt.
Quan Dật Nhiên muốn tiêu tiền cũng phải thông qua mẹ mới có được, mọi món đồ của cô ta còn không bằng một cái áo khoác của cô.
Còn Quan Lộ Khiết thì sao? Chưa mở miệng xin xỏ thì ba cô đã tận tình mua sắm giúp.
Chưa nói câu nào đã vô thẳng Houston.
Đây đúng là một sự thiên vị quá lớn!
Cùng mẹ mình, Quan Dật Nhiên dậm chân rầm rầm đi vào nhà.
Càng nhớ tới căn phòng ở tầng 3, cô ta lại càng tức!
**
Quan Lộ Khiết xách túi đồ của mình lên căn phòng chỉ định.
Vừa mới bước vào cô chỉ muốn thốt lên một chữ: Rộng! Nói không chừng nói còn rộng hơn phòng khách dưới tầng trệt nữa.
Hai chiếc vai li của cô đã được đặt gọn gàng tại một góc.
Lộ Khiết lấy tay lướt nhẹ qua vách tường và bàn trang điểm.
Đúng là không có một hạt bụi nào!
Cô bắt đầu việc sắp xếp hành lí, chất đống đồ hiệu này vào tủ quần áo.
Ôi thật sự đống đồ của cô có thể đè chết người ấy!
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng số quần áo cũng đã nằm ngay ngắn trong tủ.
Chuẩn bị một chút rồi bước vào phòng tắm!
Nhớ tới chuyện lúc nãy của hai mẹ con bọn họ, suýt chốc nữa làm cô cười ra tiếng.
Trước giờ thiện cảm của Khiết Khiết đôi với người đàn bà tên Vô Trà ấy vô cùng kém, nó đã tuột xuống mức âm! Con gái của cô ta lại càng không!
Vô Trà xuất thân thấp kém lại không ngừng mơ mộng hảo huyền.
Vớ được mỏ vàng như ba con, không đeo theo mới là lạ.
Bà ta sống ở Quan gia không biết thân biết phận, không ngừng nói xấu cô trước mặt Quan lão gia.
Còn bắt cô phải kêu bà ta một tiếng " mẹ ".
Vừa nghe thôi đã thấy buồn nôn, huống chi bảo cô kêu.
Nằm mơ đi!
Cô mặt chiếc áo choàng tắm bước ra.
Mái tóc dài ướt át, thân hình cách một lớp áo trở nên nóng bỏng.
Nói khônh phải khen chứ, Khiết Khiết nhà chúng ta càng lớn càng xinh đẹp, càng quyến rũ!
Lộ Khiết sấy tóc được phân nửa thì có tiếng gõ cửa và giọng nói của một người phụ nữ:
– Đại tiểu thư, ông chủ bảo cô xuống ăn cơm.
– Tôi biết rồi.
10 phút sau...
Cô ăn mặc chỉnh tề bước xuống nhà.
Mái tóc lúc nãy cũng được buột lên cao.
Chiếc áo thun màu đen cổ hơi thấp, lộ ra xương quai xanh quyến rũ.
Phối hợp với quần jean ống rộng.
Phong cách Lộ Khiết bây giờ không khác gì một badgirl!
Trong phòng ăn đã có ba người ngồi đợi sẵn.
Vẻ mặt hai mẹ con Vô Trà vô cũng xấu.
Quan lão gia thì điềm tĩnh đọc báo kinh tế, chờ đợi cô xuống rồi cùng ăn.
– Ba!
– Tới rồi à.
Qua đây ngồi chỗ xuống ăn cơm.
Con đinhn đi đâu sao?
Quan Cảnh Hiên bỏ tờ báo sang một bên hỏi hang cô.
Lộ Khiết bước từ từ tới vị trí gần chỗ ông ngồi xuống, trả lời:
– Vâng.
Bạn con qua đây du học hơn một năm, cậu ấy cũng ở gần đây.
Con tính ra ngoài gặp mặt một chút.
– Ồ.
Con có tiền không?
– Có rồi ạ.
Đợt trước ba đưa cho con, giờ còn rất nhiều.
Lộ Khiết cố ý nói nhấn nhá cho hai mẹ con Vô Trà nghe rõ.
Đũa cơm vừa đưa đến miệng đã dừng lại, Quan Dật Nhiên mặt tối sầm.
– Nếu thiếu thì cứ nói ba.
Chưa ăn được miếng cơm nào, Quan nhị tiểu thư đã buông đũa mạnh xuống, đứng lên uất ức:
– Ba không cảm thấy mình thiên vị sao?
Bữa cơm bởi câu nói này của cô ta mà trở nên căng thẳng.
Cô và Quan vẫn ăn uống bình thường, coi cô ta như vô hình.
Chốc lát, cô ta lại lớn tiếng:
– Chị ta muốn gì cũng có, còm con thì sao hả? Ba yêu thương chị ta, ghẻ lạnh đứa con này.
Ba không cảm thấy một chút đau lòng nào sao?
– Ngồi xuống! __ Ônh vẫn cầm chén cơm trên tay, đũa vẫn hoạt động.
Nhưng giọng nói đã trở nên lạnh lẽo.
Quan Dật Nhiên ương bướng:
— Cha rõ ràng đ...
– Tao kêu mày ngồi xuống!__ Quan lão gia gằn giọng.
Vô Trà lập tức kéo tay áo con gái mình, ý muốn nó ngồi xuống.
Cô ta cũng biết điều mà ngồi trở lại ngay ngắn.
Nếu thật sự để ông ấy tức giận, hậu quả không thể lường trước được!
Tâm trạng của Quan Cảnh Hiên đã tồi tệ đến mức đáng sợ, cả cơm cũng không muốm dùng nữa.
Ông ấy bỏ đũa xuống, nhỏ nhẹ nói với cô:
– Khiết Khiết, con ăn nhiều vào.
Ba còn vài văn kiện chưa xử lí xong, ba đi trước!
Lộ Khiết liền vâng một tiếng rồi tiếp tục bữa cơm của mình.
Nhưng làm sao cô có thể ăn yên ổn khi có mặt của hai mẹ con họ đây:
– Quan Lộ Khiết, mày là đứa con gái không ra gì.
Em mày mà cũng ganh tị, còn có phải con người không?
Động tác gắp thức ăn của cô chợt dừng lại.
Bàn tay buông thỏng đôi đũa xuống dĩa thức ăn, gương mặt xinh đẹp ấy lộ ra một đường cong trên khóe miệng.
– Dì à, chắc dì đã quên những lời tôi nói rồi.
Quan Lộ Khiết tôi trước giờ không có em gái!
– Mày ....__ Vô Trà cứng họng.
Quan Dật Nhiên liền bày ra bộ mặt đáng thương cho người làm xem, giọng nói nghẹn ngào như thể cô ta là người bị ăn hiếp vậy:
– Chị à, em biết ba thương chị nhất.
Nhưng em cũng là đứa em cũng cha khác mẹ với chị.
Chị không thể chia sẻ tình cảm của mình sao?
Mấy cô nữ hầu nghe xong liền lập tức đánh giá cô.
Nói cô này nọ, nói chung không có gì tốt đẹp cả.
Lộ Khiết không chút lo lắng, ngược lại còn cảm thấy kinh bỉ trước con mắt nhìn người của bọn họ.
Cô rời khỏi vị trí, để lại cho hai mẹ con cô ta một câu.
Không chột dạ mới là lạ!
– Đừng quên thân phận của mình như thế nào, Vô tiểu thư!.