Anh nói đúng! Họ chỉ mới 17 tuổi, một tuổi thanh xuân thuần khiết như vậy, anh không muốn cô phải phí lỡ nó.
Biết rằng tương lai sau này sẽ có rất nhiều chuyện rắc rối sẽ đến với họ, nhưng anh quyết sẽ không buông tay.
Hơn nữa, tiểu yêu tinh này khó lắm mới bắt được, Triết Lãng không muốn dọa cô chạy mất đâu.
Chí ít thời gian còn dài, khi nào cô muốn tiến tới hôn nhân, chỉ cần nói với anh một tiếng, chắc chắn một lễ cưới hoành tráng đang chào đón cô.
Lộ Khiết cảm động trước lời nói của anh, cô không ngần ngại mà đặt lên môi anh một nụ hôn.
Choàng tay qua ôm anh, cô dịu dàng:
— Cảm ơn anh!
Đúng lúc này, pháo hoa đột ngột bắn lên làm đỏ chói cả một bầu trời xuân ấm áp.
Năm mới đến rồi!
Một năm cũ không mấy tốt đẹp sẽ qua đi, nhường đường cho sự hân hoan của năm mới.
Không biết sẽ thuận lợi hay không, cũng không chắc rằng sẽ xảy ra chuyện gì? Hãy để cho tương lai trả lời câu hỏi đó!
***
Ba ngày ngắn ngủi trôi qua, học sinh của trường Houston lại phải cắp sách đến trường trong sự nuối tiếc.
Chưa kể đến, khi vào học rồi, học sẽ phải đối diện với những cực hình của sự học tập.
Khối 12 phải vùi đầu vào ôn thi, chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn sinh viên sắp diễn ra vào 3 tháng tới.
Họ bắt buộc phải đạt thành tích tốt, phải vinh dự nhận được vé ứng tuyển vào đại học Havesrd.
Khối 11 chắc khỏe hơn, họ đã trải qua sự phân chia giữa ban tự nhiên và xã hội.
Đám con trai chắc chắn sẽ chọn ban tự nhiên, còn con gái, đương nhiên phần lớn sẽ hướng về ban xã hội.
Dẫu sao cũng là con gái mà, va vào ban tự nhiên sẽ chịu khổ cực không ít.
Nhưng chuyện rồi cũng tốt đẹp thôi, chẳng biết Niết Tiêu Hoa nghĩ thế nào lại chọn vào ban tự nhiên, chẳng những thế còn rủ rê cô đi theo nữa.
Tất nhiên Lộ Khiết đồng ý rồi! Cô có bạn trai là con gia đình tài phiệt đấy, đừng hòng mà bóc lột được cô! Hứ.
Mọi chuyện tiến triển rất tốt đẹp, Niết Tiêu Hoa lại được chuyển qua lớp cô lại càng vui hơn.
Tiếc một cái, Khương Giai Giai bị ba mẹ ép buộc phải chuyển qua ban xã hội để học.
Cũng đúng thôi, cô ấy là con gái, ba mẹ của Giai Giai sợ cô ấy khổ cực nên mới chọn như vậy.
Dù bị chia cách nhưng cô vẫn giữ liên lạc thường xuyên với Giai Giai.
Bọn cô thường hay ra ngoài mua sắm, ăn uống.
Cũng vì chuyện này mà cô bị anh trách móc cả mấy tiếng đồng hồ.
Nói cái gì mà nắng noi, rồi mệt mỏi, khuyên cô nên ở nhà.
Tất cả toàn là những câu lo lắng!
Nhắc tới quan hệ của hai người họ, tôi lại càng cảm thấy tức tối.
Triết Lãng muốn công khai, cô thì lại muốn giữ kín.
Kể từ khi Niết Tiêu Hoa chuyển vào lớp cô, hầu như thời gian của Lộ Khiết đều dành cho cô ấy.
Hắt hủi anh qua một xó, chẳng khác gì con cún bị chủ ghẻ lạnh!
Trôi nhanh trôi mãi cũng tới kì thi cuối cùng, chính vì thế bọn họ lại bận rộn nhiều hơn.
Đám Quyết Hạng, Thẩm Quốc Thuấn quyết định sau này đi theo con đường nghiên cứu sinh, tính toán vật lí học, nên trong đám, bọn họ là khổ cực nhất.
Houston lại dựa vào kì thi này quyết định chia lại lớp theo nề nếp.
Dựa vào số điểm, để chia thành 7 lớp.
Tất cả có 6 môn chính, mỗi môn giới hạn 100 điểm.
Thể lệ chia như sau:
# Mỗi lớp có tổng cộng 30 học sinh.
Số điểm sẽ quyết định họ vào được lớp nào.
# Những học sinh thi dưới 565/600 điểm sẽ bị loại khỏi trường Houston.
# Khối 12 năm nay sẽ lấy 210 học sinh ưu tú.
Theo danh sách điểm mà xếp lớp!
Vd: Những người có thứ hạng từ 1–30 sẽ xếp vào lớp 12/1.
31–60 xếp vào lớp 12/2, cứ tiếp tục cho hết lớp 7.
# Đặt trường hợp trùng hạng của những lớp cuối, giáo viên sẽ dựa vào những cống hiến của học sinh đó mà chọn.
Nếu không, hạnh kiểm sẽ quyết định cho tương lai của họ.
Theo như quan sát của nhóm Lộ Khiết, những người bị loại sẽ vô cùng vô cùng thê thảm.
Thử nghĩ, Houston là một trường danh giá, nếu họ đuổi người, hiếm khi những học sinh đó có thể vào mấy trường cấp ba khác.
Trừ khi có tiền! Chậc...nghĩ tới số tiền họ phải đóng, chắc tầm cỡ chín, mười con số!
**
Kết quả thi đã được dán ở bảng thông báo của trường bên khu A.
Chỉ có điều, tình hình khá rắc rối rồi đây.
Lớp 12/1 có rất nhiều người có " tiếng tăm " ở Houston.
Điểm sơ qua là nhóm của Triết Lãng và Lộ Khiêt đều có mặt, Châu Lệ Hân, Quan Dật Nhiên, còn có mặt của học bá Lâm Phong.
Ôi, lớp này sẽ hóng Drama dài dài!
Nếu ai không nhớ thì tôi nhắc lại cho xem.
Ở chương 14, nam sinh chủ động bắt tay chào hỏi Lộ Khiết là Lâm Phong.
Cậu ta học lớp 11/6, có vẻ rất thích Khiết Khiết của chúng ta!
**
Lớp chín đang trong tình trạng ủ rũ khi biết tin mình phải chia tay cả lớp.
Thầy Hạ cũng buồn vì không thể dạy lớp này nữa, ông lên tiếng buồn rầu.
– Các em, rất vui vì cùng các em trải qua một chặng đường 2 năm đầy vất vả.
Sự cố gắng, cũng như thành tích mà mọi người mang lại cho lớp chín, thật sự khiến lớp chúng ta trở thành niềm kiêu hãnh của Houston.
Thầy rơi nước mắt, nói tiếp:
– Không thể cùng mọi người đi hết khoảng thời gian còn lại, thầy xin lấy làm nuối tiếc.
Rất mong rằng, mọi người hãy học thật tốt, đừng quậy phá như mấy năm trước nữa.
Ai rồi cũng phải trưởng thành, các em hãy tự tin hơn trên con đường sắp tới mà mình chuẩn bị đi.
Trong tương lai không xa, tất cả sẽ mang lại vinh quang cho đất nước.
Cố lên!
* Bộp *
* Bộp *
* Bộp *
Tiếng vỗ tay vang lên rần rần sau câu nói của thầy Hạ.
Những học sinh không kiềm được nên rơi nước mắt, giọt nước mắt của sự chia ly.
Con người mà, ai cũng phải có tình cảm.
Với lại, lớp chín đã đồng hành cùng nhau đi trên chặng đường 2 năm ngắn ngủi, có vui, có buồn, có khóc, có cười.
Tất cả đều mang lại một khung bậc cảm xúc khó tưởng!
Niết Tiêu Hoa vì quá cảm động nên cứ khóc mãi.
Dù chưa đồng hành với lớp chín lâu, nhưng cô cũng được tính là một thành viên của lớp.
Hơn nữa, ai trong tình trạng này lại không cảm động!
Ngồi kế bên là Thẩm Quốc Thuấn, cậu ấy không nhịn được liền ôm Tiêu Hoa vào lòng an ủi.
Nói đến việc họ ngồi chung, có thể suy tưởng đến chuyện duyên số!
Bên Triết Lãng và Lộ Khiết...
Không vỡ òa cảm xúc như mấy nữ sinh khác, cô vô cùng yên tĩnh.
Chỉ âm thầm rơi vài giọt nước mắt rồi lại thôi.
Cũng chính vài giọt đó mà có người lại đau đến thấu ruột gan.
Triết Lãng dùng ngón tay thon dài của mình quẹt đi giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn của cô, anh dịu dàng an ủi:
– Ngoan, đừng khóc nữa có được không em? Chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại họ mà.
Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của anh, cô cười cười nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt ấy, đan tay hai người lại với nhau, sau đó vui vẻ nói:
— Kì nghỉ hè kết thúc, chúng ta công khai quan hệ, anh thấy sao?
Ban đầu anh không tin vào lời nói đó, lúc sao mới lấy được bình tĩnh mà phấn khởi vui vẻ.
Anh nắm lấy bàn tay trắng trẻo, thon dài của cô, đặt lên đó một nụ hôn thật lâu, giọng trầm ấm nói:
– Được.
Mùa hè năm đó, kể cả con ve cũng buồn bã cho sự chia ly này.
Nhưng không sao, rồi họ sẽ gặp được những người bạn mới của mình.
Thầy Hạ cũng sẽ gặp được những học sinh đáng yêu khác.
Họ có thể giao hòa với bạn mới, cũng có thể tiếp thu được nhiều kiến thức từ họ người khác hơn.
Không phải cứ chia cách là sẽ kết thúc đâu, bắt đầu một cuộc sống mới dưới mái trường, tôi nghĩ điều này không đến nỗi tệ nhỉ?.