Vô Trà theo phản xạ ngước lên phía phát ra âm thanh giận dữ đó, bỗng dưng bà ta cảm thấy một bầu trời lo lắng đang bao phủ lấy tâm can của mình.
Trong con ngươi của bà ta, " chồng " mình lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, hơn nữa còn tỏ ra vô cùng chán ghét với tình cảnh trước mắt.
Dương Lãnh Hoàng Dạ lúc này đã nhanh chân chạy xuống chỗ của mẹ Tuyết, hai tay đặt lên bả vai bà xoay qua xoay lại, đôi mắt không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.
Chẳng hạn như là một vết thương nhỏ?
Sau khi xác định vợ mình không bị gì, ông mới lo lắng ôm bà vào lòng, nhưng ánh nhìn giá buốt luôn hướng về phía mẹ con bà ta.
Thẳm sâu trong đôi mắt ấy, có thể thấy rõ một luồn đỏ của máu đọng lại, trông vô cùng đáng sợ.
– Chúng ta trở về thôi.
Thật bẩn thỉu!
Giọng nói nửa dịu dàng, nửa châm biến của ông vang lên, ý tứ của ông rất rõ ràng trong câu nói.
Có lẽ một kẻ não ngắn như hai mẹ con nhà họ không hiểu được nó sâu xa như thế nào.
Rất rõ ràng, tôi không muốn ở đây nữa hoặc là tôi cảm thấy nơi đây đang chứa chất những loại người vô cùng thối rữa.
Quan lão gia nghe vậy cũng từ trên lầu chậm rãi di chuyển xuống.
Lịch thiệp chào hỏi rồi tiễn hai vợ chồng nhà họ lên xe, không quên bỏ lại câu xin lỗi.
Tiếc là, thái độ của ba Hàn lại vô cùng không hài lòng với tình huống đó nên câu " xin lỗi " của Quan Cảnh Hiên cũng chẳng giúp ông dịu đi được phần nào.
Chiếc xe sang trọng rời khỏi dinh thự, Quan lão gí cũng cùng đám giai nhân bước vào nhà.
Trước mắt đã nhìn thấy sắc mặt bà ta trắng bệch, còn Quan Dật Nhiên sớm ý thức được nên chuồn mất rồi.
Khẽ hừ một tiếng, ông không thèm liếc mắt tới bà ta mà tiến thẳng trở về thư phòng.
Phải ha, ông còn gì đáng để nói không? Với một loại phụ nữ không xem ai ra gì như bà ta, sớm muộn cũng có ngày chết thê chết thảm.
Là một người quen biết, thân thích với gia đình đó, Quan lão gia sớm nhận thức được Dương gia ghê gớm, kinh tởm đến mức nào.
Không cần ông phải uổng công phí sức, e là một hai ngày nữa cũng có tin cấp cứu gửi đến Quan gia.
***
Phòng ngủ của Lộ Khiết...
Từ khi lên phòng đến giờ, cô cũng không còn khóc hay thẩn thờ nữa, mà trông vô cùng ngoan ngoãn nằm trên đùi anh.
Y như một con mèo làm nũng, Lộ Khiết úp cả khuôn mặt xinh xắn của mình vào bụng người thiếu niên, hai tay cũng chủ động ôm lấy thắt lưng anh siết chặt.
Triết Lãng lại vô cùng hài lòng với một Lộ Khiết như thế này.
Yếu đuối mỏng manh, hoàn toàn dựa dẫm vào anh, để cho anh che chở, bảo vệ và an ủi cô.
Anh đang ngồi với một tư thế khá thoải mái.
Lưng tựa vào đầu giường, hai chân duỗi thẳng và đang chứa chấp một cái đầu của con mèo nhỏ.
Đôi thay thon dài không ngừng vuốt ve mái tóc thơm tho, óng ả của thiếu nữ, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang úp mặt vào bụng anh.
Chắc đâu ai trong thấy được, ánh mắt đó chứa chất bao nhiêu sự cưng sủng mà anh dành cho cô và còn...chiếm hữu.
Phải! Triết Lãng cho rằng Lộ Khiết không cần phải nương tựa bất kì một ai khác ngoài anh, kể cả ba ruột của cô cũng vậy.
Anh sẵn sàng làm mọi thứ cho cô, trao cho Khiết Khiết tất cả những gì quý giá nhất, những thứ mà trên đời này không ai có được.
Đó là tình cảm của Dương Cung Triết Lãng!
Mọi thứ, mọi vật, mọi người đều phải thuận theo ý cô mà sống.
Tất cả, vĩnh viễn là cô luôn đúng.
Trong mắt Triết Lãng, Quan Lộ Khiết không bao giờ sai.
Kể cả sự việc năm đó xảy ra với mẹ của cô, cũng vậy!
Nghe thấy tiếng thở đều đều của con mèo nhỏ, Triết Lãng khẽ mỉm cười dịu dàng, nụ cười mang đầy ẩn ý.
Anh khẽ đặt Lộ Khiết nằm ngay ngắn lại, phủ chăn đắp lên cơ thế ngọc ngà của cô, lấy remote điều chỉnh nhiệt độ của máy lạnh trở nên thích hợp rồi mới an tâm.
Trước khi rời khỏi căn phòng, Triết Lãng đã nhẹ nhàng đặt lên môi của Lộ Khiết một nụ hôn, khẽ hôn lên tay cô , cất chất giọng ấm áp thì thầm bên tai thiếu nữ:
– Bảo bối, ngủ ngon.
**
Động tác hết sức thuần thục đóng cáng cửa để cho nó không phát ra tiếng động, Triết Lãng mới chỉnh chu lại bộ tây trang của mình.
Bây giờ, mọi sự dịu dàng, ấm áp đã không còn tồn tại trong cá thể của anh ta, chỉ có sự lạnh lẽo u tối.
Ánh mắt không mang theo ôn nhu như ở bên cạnh Lộ Khiết, thay vào đó là nỗi giận dữ của một con quỷ khát máu.
Lúc bước chân sắp rơi xuống trên bậc cầu thang, đột nhiên Triết Lãng nhìn thấy bóng dáng của Quan lão gí ẩn ẩn hiện hiện sau lớp cửa gỗ chưa được đóng chặt.
Chiếc môi mỏng kéo một đường cong tuyệt hảo, anh đặt tay lên nắm cửa tiến vào trong thư phòng.
Dĩ nhiên tiếng động đó Quan Cảnh Hiên có thể nghe rõ được, và ông cũng biết người đó là ai.
Không vội vàng, ông cẩn thận gắp tệp tài liệu đang đọc dang dở lại, tỏ ra phấn khích gọi " khách ":
– Tới rồi sao tiểu Lãng? Nào, mau ngồi xuống đó.
Tiểu Lãng? Từ lúc nào anh lại nhỏ bé như vậy chứ? Cặp chân mày của Triết Lãng không tự chủ được mà nhíu chặt, khuôn mặt đen kịt tỏ thái độ vô cungg bài xích đối với cách xưng hô đó.
Nhưng rồi cũng chả nói gì, tiến bước đến bộ ghế gỗ gần đó, an nhàn ngồi xuống.
Tất nhiên biểu hiện vừa rồi không qua được đôi mắt tinh tế của Quan lão gia, nhưng ông cũng chẳng thèm để ý làm gì.
Đứa trẻ này sớm muộn gì cũng là con rể của ông, trước mắt nên đối đãi đàng hoàng với nó, kẻo sau này người chịu khổ lại là cô con gái cưng của ông.
Nhưng có vẻ ông đã nghĩ quá xa rồi thì phải.
Triết Lãng sẽ không nỡ lòng nào để cho Khiết Khiết chịu khổ, không những không như vậy mà cô còn sung sướng như tiên nữa.
Aiz, nói chung chuyện sau này thì để sau này tính, tương lai còn dài, hãy để thời gian quyết định!
– Được rồi, không đùa với con nữa.
Nói đi, tìm ta có chuyện gì? Không phải, chỉ thông thường là hỏi thăm chứ?
Quan lão gia cũng không phải người ngốc, nhìn sơ qua cũng biết thằng nhóc này không dễ trêu chọc như ba nó.
Đôi lúc ông còn cảm thấy, Triết Lãng thật sự rất nguy hiểm.
Với lại, bản tánh trước giờ của Quan Cảnh Hiên không thích vòng vo tam đảo, trực tiếp đi thẳng vấn đề cho nhanh gọn lẹ.
Cũng chính vì tình cách này, Triết Lãng lại cảm thấy vô cùng hài lòng.
Người ba vợ này, không đến nỗi tệ!
Lưng anh dựa thẳng vào ghế, hai chân bắt chéo, tay phải gác lên thành ghế, tay trái đặt lên đầu gối.
Tướng ngồi muốn bao nhiêu uy nghiêm liền có bấy nhiêu uy nghiêm.
Không thật sự giống một học sinh đang học cấp ba chút nào cả.
Anh không ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện, chỉ lạnh giọng " nhờ vả ":
– Tôi muốn bác giúp tôi một chuyện.
****
Cảm ơn vì tất cả!❤❤.