Đúng như suy nghĩ của Quan lão gia, hai ngày sau đó, một bệnh viện liên hệ với gia đình ông, thông báo một tin khá dữ tợn.
Người vợ trên danh nghĩa của ông – Vô Trà được phát hiện đang nằm trên con phố ngang tòa nhà trung tâm thương mại, cả người bê bết vết máu, toàn thân chi chít vết thương.
Khi phát hiện và được đưa tới bệnh viện cấp cứu kịp thời, bà ta vẫn đang trong tình trạng bất tỉnh.
Mấy ngày sau mở mắt, việc đầu tiên Vô Trà làm là hoảng hốt, không ngừng la hét như một bệnh nhân tâm thần.
Trong vô cùng, vô cùng thê thảm!
***
– Ba, chuyện này sao có thể vô lý như vậy được.
Mẹ không thể nào vô duyên vô cớ lại bị thương nghiêm trọng như vậy.
Quan Dật Nhiên mới từ bệnh viện chạy về đã làm ầm làm ĩ với Quan lão gia, một con đàn bà không có phép tắc.
Tuy nhiên, với những lời chất vấn này của " đứa con gái ", Quab Cảnh Hiên lại không mảy may quan tâm tới.
Ngược lại, ông còn ra vẻ thờ ơ vô cảm, tiếp tục việc đọc báo của mình.
Chính thái độ này của ông đã chọc cho Quan Dật Nhiên tức điên lên, cô ta câm ghét hét lớn:
– Ba! Mẹ con bị người ta ức hiếp, ba lại không lên tiếng.
Sao con lại có một người cha vô tình như thế?
Tất nhiên, câu nói này hoàn toàn khiên tâm trạng của ông nhanh chóng thay đổi.
Nét mặt nghiêm nghị trở nên u uất, tờ báo cũng bị ông vò lại rồi quăng vào sọc rác.
Quan lão gia chậm rãi đứng dậy, lướt ngang qua cô con gái mà bước thẳng lên lầu không nói một lời.
Đợi đến vóc dáng cao lớn ấy gần khuất sau chân cầu thang, Quan Dật Nhiên mới lộ ra bộ mặt thật của mình.
Cô ta nở nụ cười chua xót, đầu cúi xuống đất, ánh mắt phảng phất một nỗi căm hận vô đáy.
***
Houston...
Những ngày gần đây, cái trường ma quái này vô cùng yên bình.
Mấy tin đồn nhảm nhí gì đó thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy học sinh đang tập trung vào thi cử, bù đầu rối tóc mãi mới hoàn thành cuộc thi khó khăn này.
Trùng hợp rằng, sau cuộc thi 3 ngày là sinh nhật của Dương Cung Triết Lãng.
Thiệp mời được phát cho tất cả học sinh ở trường, khu A lẫn B đều có vé tham dự.
Dĩ nhiên, họ trước giờ đều rất tò mò về thân phận bí bí ẩn ẩn của Triết Lãng, bữa tiệc này không đi thì bỏ mất một buổi kịch hay.
Trước mắt có thể thấy được, việc mời hơn mấy trăm học sinh của trường tới dự thì cảm thấy nó đã không bình thường rồi.
Phải có gia thế như nào mới làm linh đình hoành tráng như thế này.
Thoắt cái đã tới cái ngày bí ẩn đó, mọi người diện trang phục lịch sự đi tới buổi tiệc.
Nam mang tây trang, nữ mặc váy, khung cảnh vô cùng sang trọng.
Liếc mắt sơ qua cũng có thể thấy được khách mời hôm nay không đơn giản là học sinh.
Tứ đại tài phiệt của 18 năm trước đều có mặt, mấy chục vị CEO của những doanh nghiệp lớn cũng hiện diện, quan chức chính phủ cấp cao và một vài chủ cả ngoại quốc.
Bây giờ mới để ý, buổi tiệc không đơn giản chút nào.
Không khí nhộn nhịp, khung cảnh trang trí long trọng, xa hoa, kể cả thức ăn cũng được tính bằng tiền tỉ.
Nếu không nhầm, đếm sơ qua cũng tới 500 người khách.
Bữa tiệc sắp bắt đầu, gia đình của Triết Lãng mới có mặt.
Ông bà nội ngoại, em trai, ông cả...và ba vợ nữa.
Nhìn xem, trông họ thật sang trọng và quý phái!
Vì sinh nhật của anh được tổ chức trong một khách sạn của nhà nên Triết Lãng chẳng mấy gấp gáp.
Quan trọng là bảo bối nhỏ nhà anh, sắp đến giờ mà vẫn nằm ngủ thoải mái như vậy.
Nếu tính toán kĩ lưỡng, Lộ Khiết đã cùng Triết Lãng đến trước 1 tiếng đồng hồ để hoàn chỉnh việc sắp xếp và bài trí, tiện đường nghênh đón khách.
Nhưng ai ngờ, Lộ Khiết lại vì thiếu ngủ mà kiếm thí đại một phòng để đánh giấc, báo hại Triết Lãng tìm kiếm đến phát hỏa.
Đến khi trông thấy rồi, anh lại không nỡ đánh thức cô, cũng không nỡ la mắng cô dù là một tiếng rất nhỏ.
Khiết Khiết hôm nay diện một chiếc váy màu trắng vô cùng thuần khiết, nhìn sơ qua cũng chẳng thấy lộ liễu, phơi bày chút nào cả.
Bây giờ thì nhìn xem, vô thức nằm ngủ như thế này, lỡ có một giống đực nào vô bắt cô đi thì sao hả? Tới chừng đó chắc anh sẽ phát điên mất.
Cẩn thận cởi chiếc áo vest bên ngoài ra vắt lên chiếc ghế gần đó, anh mới từ từ tiến lại chiếc giường đang ấp ủ tâm can bảo bối của anh.
Khẽ chậc lưỡi, Triết Lãng vô thức chui vào chăn ôm Lộ Khiết, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trông cũng lạ thật, hai anh chị nhà này định không đi tiếp đãi người ta sao? Chị thì không nói đi, còn anh, hôm nay là sinh nhật của anh mà? Anh làm như sinh nhật tui vậy? Ai rảnh cung phụng, giúp đỡ anh hoài vậy trời?
Chưa thưởng thức mĩ vị ngọt ngào này được bao lâu, một nhân viên đã sớn sa sớn sác mở cửa xông vào, gọi lớn:
– Thưa thiếu gia, lão gia đang kêu cậu dưới sảnh chính.
Với người nhạy cảm với âm thanh lớn như Lộ Khiết, tên nhân viên đó đã hoàn toàn đánh thức cô.
Và đương nhiên, không ngoại lệ, Triết Lãng cũng tỉnh giấc.
Việc này ngoài với mong muốn của Triết Lãng, anh đang rất cần sự yên tĩnh cho bảo bối nhà anh, vậy mà tên đó lại chán sống như vậy sao?
Trước hết, câu mời gọi của tên nhân viên anh không để tâm, chuyện đầu tiên phải làm là hỏi han thế giới nhỏ đang rục rịch trong lồng ngực anh:
– Hắn ta đánh thức em sao? Có muốn ngủ một chút nữa không?
Lộ Khiết sớm đã cảm nhận được hơi ấm từ lúc anh bắt đầu ôm cô, chỉ có điều Khiết Khiết nhà chúng ta đang rất rất lười biếng và vô cùng buồn ngủ.
Khi tiếng nói trầm thấp, ấm áp của anh vang lên, con mèo lười này bắt đầu hiện nguyên hình.
Lộ Khiết trở người vòng tay ôm lấy thắt lưng rắn chắc của anh, vùi chiếc đầu nhỏ nhắn vào ngực thiếu niên, cọ cọ chiếc mũi lên lớp áo sơmi trắng, giở thói nũng nịu:
– Không muốn thức, muốn ngủ.
Rất phiền!
Cô đâu biết được rằng, chỉ vì một câu không cố ý nói ra của mình đã làm hại đến một sinh mạng con người.
Hai chữ " Rất phiền! " của Lộ Khiết khiến Triết Lãng trở nên đáng sợ, hai tay vẫn ôm chắc cô nhưng ánh mắt đã biến dị lạ thường.
Vì tấm lưng anh đang che chắn thân hình nhỏ bé của cô nên tên nhân viên đó không thể biết được người con gái đó là ai, nhưng hắn ta cá chắc là một người quan trọng đối với vị thiếu gia này.
Ngơ ngác một hồi lâu, hắn ta mới phát hiện mình đang giẫm lên một căn phòng ngập mùi thức ăn dành cho chó.
Hắn ta chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên, phát vỡ bầu không khí cẩu huyết này:
– Ra ngoài!
Giọng nói đã bị anh áp chế đến mức nhỏ nhất có thể, nhưng con mèo nhỏ nào đó vẫn còn nghe văng vẳng bên tai.
Lộ Khiết nhíu mày khó chịu, siết chặt thắt lưng của Triết Lãng, bắt đầu cau có:
– Không được làm ồn!
Lập tức, người nào đó liền trở lại bộ dáng ôn nhu, dịu dàng hết thảy:
– Được được, anh không làm ồn, sẽ không ồn nữa.
Ngoan!
Sau tiếng nói ôn nhu đấy, phía cửa cũng phát ra một âm thanh nhỏ của tiếng đóng.
Chắc hẳn tên nhân viên vừa rồi đã bị anh dọa cho một phen hú vía.
Chỉ có những người từng làm việc cho gia đình nhà họ Dương, mới có thể phát hiện người thiếu niên đó đáng sợ như thế nào!
Thời gian lại 5 phút trôi qua, hẳn sắp đến giờ rồi mà vẫn chưa thấy nhân vật chính xuất hiện, những doanh nhân hay quan chức thì không nói gì, nhưng đám học sinh đã bắt đầu làm loạn.
Họ tỏ ra khó chịu khi phải chờ đợi, tất cả đều đang thiếu một sự kiên nhẫn nhất định!
Gia đình cũng đang lo đứa trẻ đó xảy ra chuyện gì, thật rất may người nhân viên lúc nảy kịp thời chạy xuống báo cáo.
Tưởng chuyện gì nghiêm trọng, thì ra chỉ là con dâu họ đang ngủ.
Nói thật, bữa tiệc này không trì hoãn thêm mấy chục phút nữa e là sẽ không được.
Với tính cách của Triết Lãng, anh ta nhất định sẽ không xuống khi bảo bối của mình còn ngủ.
Hơn nữa, một bữa tiệc cũng không ăn thua gì tới con mèo nhỏ của hắn.
Dẫu sao chỉ là một hình thức, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Ba Dạ nói nhỏ với MC buổi tiệc cái gì đó, liền thấy cậu ta đi lên phía khán đài, giọng nói vang vọng khắp sảnh chính:
– Các vị, bữa tiệc có thể tiến hành chậm hơn so với dự kiến.
Thiếu gia nhà chúng ta đang bận dỗ dành vợ ngài ấy ngủ, cho nên tạm thời không có mặt ở đây.
Hãy thông cảm!.