MC vừa bỏ mic bước xuống, phía dưới đã văng vẳng những câu nói không hay về nhân vật chính, đa số đều là những học sinh nam.
Lý do rất đơn giản, mọi người không biết thì quá là cùi bắp.
Nghĩ xem, cái đám doanh nhân, quan chức gì đó, tuy tai to mặt lớn, nhưng có dám cằn nhằn không? Còn nữ sinh thì sao? Bị sắc đẹp mê hoặc, chẳng biết đường đi lối về.
Tuy lúc đầu họ hơi hụt hẫng thật, cơ mà cũng chẳng phải lần đầu tiên họ thấy nam thần trong mắt mọi người công khai yêu đương.
Một chuyện xảy ra hằng ngày, có tức tối cỡ nào nó cũng thành như vậy rồi!
Mà mọi người cứ chú ý xem, dẫu người ta lời ra tiếng vào thế nào đi chăng nữa, gia đình hai bên vẫn cười khúc khích đấy thôi...
Khoảng hơn 20 phút nữa trôi qua, ba Dạ không muốn làm hỏng tiếng tâm của gia đình nên đã gọi người nhân viên lúc nãy lên phòng kêu họ một lần nữa.
Đương nhiên ông không bao giờ ngờ rằng, chính mình đã gây ra một mầm họa lớn cho buổi tiệc!
Tên nhân viên lúc nảy trong lòng lo lắng bất an, bàn tay lơ lửng giữa không trung, chần chừ không dám khõ.
Lí trí mách bảo anh ta rằng, nếu mày đánh thức hai người ở trong đó, chắc chắn hôm nay mày sẽ không còn nhìn thấy mặt trời!
Nhưng rồi, vì một lời dặn dò, cậu ta đã có thể tự tin mạnh tay gõ cửa.
Ba tiếng gõ trực tiếp truyền sâu vào bên trong, đánh thức Triết Lãng.
Tiếp tới tiếng gõ thứ 5, Lộ Khiết cũng mơ mơ màng màng tỉnh giấc.
Khẽ động đậy tay chân, cô bộc lộ ra một cảm giác khó chịu đến tả không nổi.
Dạo gần đây tập trung cho chuyện thi cử, thời gian ngủ nghỉ cũng ít đi rất nhiều.
Lâu lắm mới chợp mắt được một khoảng thời gian, thế mà lại phải bị tỉnh nữa!
Tuy nhiên, lần này Triết Lãng không chịu dung túng cho con mèo nhỏ nữa.
Anh nhất định phải lôi kéo cô cho bằng được, phải khiến cho cô đi theo anh xuống sảnh.
Nếu còn ở đây, không chừng ngày mai nhà họ Dương sẽ lạc mất một bảo vật vô giá.
– Bảo bối, nào, chúng ta xuống dưới có được không? Về nhà rồi ngủ tiếp, sẽ cho em ngủ đến khi nào thoải mái mới thôi.
Có chịu không?
Anh dịu dàng ôm cô, giọng nói mang hết phần sủng ái trong lòng của mình ra để thể hiện.
Triết Lãng muốn cô biết được rằng, yêu anh, Quan Lộ Khiết hoàn toàn đúng.
Tưởng rằng vị thiếu nữ kia sẽ ngoan, ngược lại còn nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh của anh một cái, hai mắt khó khăn mở lớn, ra dáng hung dữ:
– Không muốn đi nữa! Buồn ngủ chết đi được.
Cái tên chết bầm ngoài cửa, nếu anh còn kêu thì tôi lập tức cho anh ĂN Ở KHÔNG!
Vừa xong câu nói, Lộ Khiết đã quấn lấy tấm chăn không buông, rúc cả cái đầu nhỏ vào đó.
Anh tự dưng cảm thấy mắc cười với hành động của cô, thật cute hết chỗ nói!
Nhẹ nhàng xích lại gần, anh dùng sức túm cả người lần chăn vào trong lòng mình, nửa thật nửa đùa hỏi:
– Em không thích tên nhân viên đó sao?
– Phải! Rất ghét! Dám đánh thức giấc ngủ của bà, đợi khi ngủ đủ giấc, em sẽ lột da hắn cho cá mập ăn.
Lộ Khiết từ trong chăn truyền ra giọng nói tức giận.
Thật ra cô cũng không phải có ý xấu gì, chỉ là rất không thích bị quấy rầy ở những trường hợp như thế này.
Bất quá là tức quá hóa cáu, nói năng có phần kích động.
Thế mà lại có người hiểu lầm ý của cô rồi!
Triết Lãng từ khuôn mặt dịu dàng, ôn nhu chuyển sang sắc bén, lạnh lẽo.
Ánh mắt tối sầm, mang theo một sự nguy hiểm khó đoán.
Chỉ là sau chốc lát, vẻ mặt kia lại khôi phục như bình thường.
Anh cười cười bỏ tay ra, định mở miệng nói câu gì đó thì đã nghe được tiếng thở đều đều bên trong chăn.
Triết Lãng bất giác lắc đầu, động tác hết sức thuần thục tháo lớp chăn bao phủ thiếu nữ ra, chỉnh sửa cho cô một tư thế êm ái nhất rồi mới yên tâm đứng dậy rời khỏi chỗ đó.
Anh không phát ra bất cứ tiếng động nào, dường như sự ra đi của anh cô cũng chẳng có cảm nhận được.
" Cạch " nhẹ một tiếng, chiếc cửa hoàn toàn đóng lại.
Cánh tay Triết Lãng vắt cái áo vest lúc nãy, đứng đối diện là tên nhân viên lên gọi họ.
Sẽ không có chuyện gì nếu như cậu ta rời khỏi nơi đây nhanh hơn một chút, chứ gặp cái bản mặt băng lãnh này, cậu ta sớm sẽ cảm nhận được không khí Nam Cực mất!
Anh chưa có điểm nào khác thường, chỉ tỉ mỉ khoác lại chiếc áo vest rồi nhìn cậu ta.
Hoảng sợ! Tên nhân viên lúc này đã hoàn toàn hoảng sợ! Thâm tâm không ngừng gào thét một tiếng kêu CỨU!
Bởi vì, điều cậu ta chứng kiến hiện tại là một đôi mắt vô cùng đỏ của Triết Lãng.
Đôi mắt ấy như chứa một ngọn lửa lớn, hoặc có thể là một dòng sông máu.
Khẽ lũi lại vài bước, trán lấm tấm mồ hôi, tên nhân viên lấp bấp:
– Thiếu, thiếu gia...tôi...tôi...là lão gia kêu tôi lên gọi hai người.
Tôi...cũng chỉ làm theo mệnh lệnh thôi!
* Bộp *
Anh thẳng thừng giáng một cú tát trời đánh xuống khuôn mặt của tên nhân viên, chưa kịp để hắn tỉnh táo, Triết Lãng đã co tay bóp chặt cổ của anh ta, tức giận nhưng giọng vẫn hạ tone xuống rất thấp:
– Tốt nhất đừng có lần sau.
Nhớ kĩ, đây là cảnh cáo!
Hừ lạnh một tiếng rồi mới buông tay ra khỏi cổ của tên nhân viên.
Thoát chết trong gang tất, cậu ta vội vã tháo chạy khỏi nơi đó.
Thật lòng mà nói, nếu không phải vì ông chủ kêu gọi, cho cậu ta mười cái mạng cũng không dám bước đến đây.
Anh chưa vội rời đi, bộ dạng vẫn thong thả không mang chút gấp gáp.
Chiếc điện thoại trong túi được lấy ra, ngón tay điêu luyện lướt lướt màn hình, sau đó kề vào tai, lạnh lùng ra chỉ thị:
– Cho mày hai phút, mang người lên tầng 3 phòng 149.
Vừa dứt câu nói liền tắt máy, không thèm đếm xỉa tới đầu dây bên kia có trả lời hay không.
Có vẻ như không cần trả lời cũng biết kết quả!
Đúng 2 phút sau, hai cánh cửa thang máy cùng lúc dừng lại trước tầng 3.
Một nhóm khoảng hơn 10 người mặc vest đen ồ ạt gấp rút chạy lại phía của anh.
Triết Lãng cũng nhanh chóng làm ra dấu hiệu im lặng, yêu cầu bọn họ giữ trật tự.
Một tên ra dáng thủ lĩnh đứng trước mặt anh, mở miệng nói giọng lí nhí:
– Thiếu gia, cậu cho gọi chúng tôi?
– Ừ.
Đây là một phần nhỏ của nhóm người được điều động từ Dương Cung Huyết.
Những con người sẵn sàng bộc phát tính cách tàn ác khi thực hiện nhiệm vụ, luôn luôn tuân theo mật lệnh từ cấp trên ban xuống.
Tuy hiện tại, Dương Cung Triết Lãng chưa thật sự là chủ của Dương Cung Huyết, nhưng suy đi tính lại, trong tương lai cái ghế vàng đó cũng nằm trong tay anh.
Việc gì phải kháng lệnh của một chủ nhân tương lai?
Đó khẳng định là tìm đường xuống âm phủ!
Triết Lãng chỉ tay về phía cánh cửa, biểu thị khuôn mặt nghiêm túc, giọng nói pha lẫn sự cưng chiều kèm lạnh lẽo:
– Người nằm trong đó là thiếu phu nhân.
Nhiệm vụ hôm nay của các người là canh chừng, cấm tuyệt đối bất cứ ai đến gần khu vực này...kể các người thân.
À còn nữa, khi nào cô ấy tỉnh dậy thì gọi cho tôi.
Cố tình vỗ thật mạnh vào vai của người thủ lĩnh, anh hạ giọng chỉ có hai người họ nghe được, lạnh lùng " nhắc nhở ":
– Nếu người con gái đó của tôi xảy ra bất cứ mệnh hệ gì, chúng mày cũng đừng mơ tưởng đến việc sống sót.
Tên thủ lĩnh nhất thời rùng mình nhẹ một cái, cúi thấp đầu, tuân mệnh:
– Đã biết!.