– Quan Dật Nhiên! Nếu cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy, cả đời này tôi sẽ khiến cô hối hận!
Khốn kiếp thật!
Anh quá lơ là với cô ta, cho rằng cô ta đã chạy khỏi biệt thự rồi.
Ngờ đâu, con ả này lại chạy vào phòng của Lộ Khiết ẩn nấp.
Còn cả gan lấy cô ấy ra uy hiếp anh, đúng là khốn nạn thật mà!
Nếu muốn thừa nhận thì phải nói Quan Dật Nhiên quá hiểm ác.
Cô ta sử dụng trí thông minh của mình vào những chuyện ác độc như thế này chứng tỏ con người của ả đã thâm hiểm từ trong trứng nước rồi!
Con dao bén nhọn cách cổ của Lộ Khiết một khoảng rất gần, nếu sơ sẩy thì đó sẽ là một đòn chí mạng lấy đi mạng sống của Lộ Khiết.
Quá nguy hiểm!
– Dương đại thiếu gia, tôi tin chắc anh không muốn người phụ nữ mình nâng niu cưng nựng bị tổn thương đâu.
Đúng không?
Quan Dật Nhiên nở một nụ cười đắc ý hướng về phía Triết Lãng, làm ra hành động nhướng mày khiêu khích.
Nhưng mà, đây không phải là lúc lí luận với ả ta.
Mạng sống của bảo bối nhà anh đang nằm trong tay ả, bây giờ khinh suất thì chiếc cổ trắng nõn đó liền tuôn ra máu tươi.
Tình huống anh không mong mỏi nhất chính là nó!
Trong lòng Triết Lãng dấy lên hàng ngàn sự tức giận cùng những tính toán tàn nhẫn, cũng may nó đã bị anh đè nén lại để không trực tiếp bộc lộ ra bên ngoài.
Anh cố gắng bày biện gương mặt hòa hoãn, ý muốn đàm phàn với cô ta.
Thành ý trong sự đàm phán này là khẩu súng!
Anh thậm chí còn gỡ băng đạn, quăng nó sang một bên, phất tay yêu cầu tất cả thuộc hạ của mình lui lại, ánh mắt nhìn vào con dao trên cổ Lộ Khiết, nói:
— Quan Dật Nhiên, chỉ cần cô không tổn hại đến cô ấy, tôi sẽ đồng ý mọi điều kiện của cô.
Lời nói này càng dậy lên sự đắc thắng của cô ta.
Ả cười lớn, di chuyển lưỡi dao gần cổ Lộ Khiết rồi cứa nhẹ.
Máu thật sự tuôn rồi!
Tâm trí của Triết Lãng cũng bởi những giọt máu ấy mà cuốn theo phân nửa.
Trái tim anh như bị ai đâm một nhát, khiến nó không ngừng rỉ rỉ những giọt lệ đỏ thương tâm!
Sự hoảng loạn bao phủ quanh con ngươi lạnh lẽo, Triết Lãng tức giận đến trán nổi đầy gân xanh, tay cong thành nắm đấm, anh gằn giọng:
– Quan Dật Nhiên! Những giọt máu đó còn quý hơn của mạng sống của cô.
Hành động ngu xuẩn này, tôi sẽ khiến cô trả giá thật đắt!
Dù có chiếm lĩnh thế thượng phong nhưng đối diện với người đàn ông này, cô ta cảm thấy bản thân mình thật sự còn quá nhỏ bé.
Mỗi câu nói, hay biểu hiện của anh đều khiến cô ta run rẩy vì sợ hãi!
– Tránh...tránh ra.
Dương Cung Triết Lãng! Tôi bảo anh tránh ta.
Nếu không, tôi chắc chắn không nương tay với cô ta.
Đúng như dự đoán, anh ta không ngần ngại tránh ra một khoảng rất xa, đám thuộc hạ cũng không mạo hiểm mà tiến lên cứu người.
Cứ thế mà Quan Dật Nhiên dẫn theo Lộ Khiết đang hoảng sợ ra tới cổng biệt thự, máu trên cổ của cô vẫn không ngừng nhỏ giọt.
Nhìn thấy cảnh này, Triết Lãng rất rất muốn thay cô bị như vậy!
Anh trân quý mạng sống của cô hơn bản thân mình, đem cô bao bọc nâng niu như sợ vỡ, vậy mà chỉ vì một lần sơ sót đã khiến cô lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
Đáng giận!
– Tôi sẽ thỏa thuận mọi điều kiện của cô, miễn sao đừng làm tổn thương cô ấy.
Cuộc đời tôi chưa từng thất hứa, vậy nên mau thả cô ấy ra!
Đến giờ phút này, Triết Lãng vẫn chịu hạ thấp mình mà nhận nhượng với cô ta.
Nếu sớm biết Quan Dật Nhiên là mối nguy hại đối với cuộc sông của anh và Lộ Khiết, chắc chắn cô ta sẽ không tồn tại đến thời điểm này!
– Dương đại thiếu gia ơi Dương đại thiếu gia...anh nghĩ tôi là con ngốc sao? Mặc cho anh đưa điều kiện.
Nên nhớ, tôi mới là người quyết định!
Cô ta đã hao tâm tổn sức đến mức này, sao lại chịu được bản thân mình thua thiệt người khác? Đương nhiên, mọi tính toán của cô ta đều không sai lệch.
Chỉ có điều...
* Pằng *
" Aaaaaa "
Một viên đạn từ hướng sau lưng ghim thẳng vào ngực trái của cô ta làm cho cô ta hét lên một tiếng, con dao trong tay mất trọng lực mà rơi xuống đất, hoàn toàn giải thoát Lộ Khiết.
Triết Lãng chớp thời cơ nhào tới ôm Lộ Khiết kéo sang một bên, định bắt lấy khẩu súng của thuộc hạ giải quyết luôn cô ta.
Ngờ đâu, một chiếc BWM màu đen đột ngột lao tới, mở cửa rồi nhanh nhẹn lái đi trước sự tức giận của Triết Lãng.
– Con mẹ nó! Mau đuổi theo.
Quyết Hạng, cho người phong tỏa thành phố.
Truy lùng bằng được tung tích của cô ta!
– Được.
Nhìn lại Lộ Khiết đang yếu ớt đôi môi trở nên tái nhợt, Triết Lãng mới gầm lên như một con thú dữ:
– Chuẩn bị xe đến bệnh viện.
Nhanh!
– Khiết Khiết, em không sao mà.
Nhất định không sao, nhất định, nhất định!
***
Bệnh viện quốc tế Dương thị...
– Tránh ra, tránh ra.
Mau mau, làm ơn tránh đường!
Đội ngũ y tế gấp gáp đẩy Lộ Khiết vào phòng phẫu thuật, miệng không ngừng mở đường.
Đến khi đến nơi cấp cứu rồi, Triết Lãng vẫn muốn vào bên trong nhưng rất may đã được nhân viên y tế ngăn cản.
Điều đáng nói ở đây là máu ở ngực cô.
Rõ ràng con dao đặt ở cổ, nhưng cuối cùng...
Đúng rồi! Là viên đạn.
Nó...nó thậm chí xuyên luôn qua thân thể của Quan Dật Nhiên.
Tức là hiện tại, người hứng lấy viên đạn đó là Lộ Khiết!
Lộ Khiết!
Khiết Khiết của anh...cô ấy đang gặp nguy hiểm!
Triết Lãng như gặp một cú sốc tinh thần nên cả người đều mất thăng bằng dựa vào tường rồi trượt xuống ngồi trên nền gạch lạnh lẽo của bệnh viện.
Anh với đôi bàn tay dính máu vò mái tóc sớm rối tung của mình, miệng không ngừng lẩm nhẩm cái gì đó...
Cùng thời điểm này, một y tá hốt hoảng chạy ra từ phòng cấp cứu, hô lớn:
– Ai là người nhà bệnh nhân?
– Là tôi! Cô ấy thế nào?
Triết Lãng loạng choạng đứng dậy, run rẩy hỏi người y tá.
Tiếc rằng hiện giờ, người y tá còn gấp hơn chữ gấp.
Cô ta hối hả nói:
– Hiện tại bệnh nhân đang mang thai 3 tháng, nếu gắp viên đạn sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Không cẩn thận thì mẹ và con đều tử nạn.
Xin hỏi anh lấy mẹ hay lấy con?.