Nguyệt Như tỉnh lại khá nhanh, dù sao đây cũng không phải lần đầu gặp phải tình trạng này. Cô hít sâu một hơi, thầm mừng vì phổi không còn nghẹt lại nữa, bản thân đã có thể thở lại bình thường. Cô khẽ nhíu mày, day nhẹ thái dương, xếp gối cao lên để tựa lưng và kéo chăn kín cả người. Người cô ấm lên một chút, cảm giác cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cánh cửa gỗ hé mở, một tiếng "két" khe khẽ vang lên. Nguyệt Như không để ý, cô đang lần tay theo những đường chỉ thêu thành hình hoa hồng trên chiếc chăn lụa với vẻ lơ đễnh, trong đầu vẫn còn cảm giác hơi mông lung.
- Tỷ tỷ!
Nguyệt Như giật mình, trượt tay khỏi đường chỉ, nhưng sau đó gương mặt liền có chút bừng sáng. Ngay khi cô quay mặt lại, một cánh tay nhỏ nhắn vòng qua ôm chầm lấy cô:
- Cảnh.. - Nguyệt Như nhoẻn cười, vươn tay định ôm lại cậu em trai.
- Oa oa oaaaaaaaaa!
Cảnh Minh chợt khóc ầm lên, vừa lùi lại vừa dụi dụi mắt, bộ dạng trông rất giống trẻ con ăn vạ, vừa đáng ghét vừa tội nghiệp. Nguyệt Như hoang mang cực độ, cô nàng đẩy chăn ngồi thẳng dậy, vươn tay với đến tóc tiểu tử vỗ nhẹ:
- Sao thế?
- Oaaaaa, đệ sợ lắm! Nhị tỷ đáng ghét!
- Ơ.. ơ.. - Nguyệt Như lúng túng, đưa tay đỡ cậu dựa vào lòng - Không phải tại nhị tỷ của đệ, tại tỷ tỷ sức khỏe không tốt..
Thiệt tình, nhóc con này xét ra không phải đã mười hai mười ba tuổi rồi hay sao? Tại sao lại trẻ con thế này chứ?
- Nhất định là nhị tỷ bắt nạt tỷ! Tỷ tỷ đang bị thương mà, tỷ ấy lại bắt nạt tỷ!
Cảnh Minh giãy nảy, có vẻ giận dữ lắm. Nguyệt Như bối rối vỗ về cậu, cảm thấy đệ đệ hình như có thành kiến với nhị tỷ mình dữ lắm. Chậc, biết sao được, Cao phu nhân và Đồng di nương như nước với lửa, kéo theo con cái cũng bình thường thôi.
- Đệ đệ ngoan, ta không sao, không sao.. - Nguyệt Như dỗ cậu. Dù sao thì đổ tội cho Thanh Hà chỉ vì ghét nàng ta cũng chẳng ích lợi gì, chỉ tổ tương lai nếu có chuyện, người ta lại đổ vấy tại tỷ đệ cô ghét bọn họ thì hỏng..
- Hức, không chịu, tỷ tỷ bị thương nặng thế.. - Cảnh Minh thút thít.
Tên nhóc này quan tâm đến cô thật, đến là thương.. Tại sao Cao Thanh Bình lại xa lánh đệ đệ mình cơ chứ?
- Cảnh Minh, vào đây làm gì? Đừng quấy rầy tỷ tỷ con. Mau ra ngoài chơi đi
Một giọng nữ trầm vang lên, giọng nói đã lộ dấu vết tuổi tác, trong lời nói có chút uy áp, không phải mắng mỏ nhưng cũng gần như đang khiển trách. Người này có vẻ rất nghiêm khắc, nhìn vẻ mặt e dè của Cảnh Minh là hiểu. Tiểu tử liền bám lấy cánh tay Nguyệt Như, cầu người che chở.
Nguyệt Như lờ mờ nhận ra người phụ nữ này. Là người vấn trâm ngọc tự nhận mình là mẹ cô.
- M.. Mẹ.. - Nguyệt Như ngập ngừng lên tiếng, nhất thời chưa thích ứng được với việc gọi người lạ là mẹ - Cảnh Minh chỉ tới thăm con thôi.. cứ để đệ ấy ở đây ạ..
Cao phu nhân nhìn cô vẻ nghi hoặc, có vẻ khá ngạc nhiên trước những gì cô nói. Nguyệt Như chỉ cảm thấy khó hiểu, đệ đệ đến thăm tỷ tỷ bị bệnh thì có gì là sai?
- Không phiền con nghỉ ngơi chứ?
- Không ạ.
Chân mày Cao phu nhân giãn ra đôi chút, tiến tới ngồi bên giường cạnh Nguyệt Như, đưa tay sờ trán cô vẻ ân cần. Nguyệt Như thoáng giật mình, chút nữa là giật người ra. Thật may Cao phu nhân không nhận ra điều đó, bà sờ trán cô một chút, sau đó cầm lấy hai bàn tay cô, rất mực ân cần:
- Con thấy khỏe hơn chưa?
Nguyệt Như thấy hơi sượng khi có người cầm tay mình, cô lúng túng gật đầu, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
- Lần đầu tiên ta thấy con ngất đi như vậy, nên ta rất lo lắng. - Bà nhẹ nhàng vuốt tóc cô - Lại đúng lúc con bị thương chưa hồi phục.
Nguyệt Như cúi đầu, không biết trả lời ra sao. Vì việc ngất xỉu này là lỗi của Nguyệt Như, hoàn toàn không xuất phát từ thể trạng của Thanh Bình.
Chuyện này kể ra thì dài, hãy cứ hiểu nó là một dạng bệnh quái lạ, vốn gốc là bệnh thần kinh, nhưng có thể biểu hiện ra bên ngoài là tổn thương cơ thể vật lý. Giống như việc Nguyệt Như khó thở ban nãy chẳng hạn, dù không thật sự mắc vấn đề gì về hô hấp, nhưng tình trạng khó thở có thể trở nên nghiêm trọng kiểu như vậy nếu cô thấy căng thẳng.
Chuyện này khá phiền phức, vì là bệnh tâm thần nên dù có đổi cơ thể, Nguyệt Như cũng không cách nào tránh được nó. Việc này tất nhiên không ảnh hưởng đến cơ thể gốc của nguyên chủ, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng Thanh Bình đang bị bệnh. Đằng này cô còn ngất ngay trong sân Đồng Liên viện, trước con mắt chứng kiến của cả chục con người, sau này có bị nói là sức khỏe không đảm bảo để quản lý Cao phủ thì ừ, trách được ai.
Cái tội khinh suất, cho chừa.
- À, m.. mẹ, người nữ tỳ đó..
- À, đã đưa về khu nhà dành cho hạ nhân rồi, cô ta sẽ được chăm sóc chu đáo - Cao phu nhân mỉm cười.
- Vâng ạ..
Cao phu nhân loáng cái mà đã lo chu toàn như vậy rồi. Quả nhiên, dù có được trao thực quyền hay không, thì chủ mẫu vẫn là chủ mẫu. Nguyệt Như nghĩ mình đã đúng khi lựa chọn không coi thường bà.
- Tỷ tỷ đừng lo ha, cô ấy không sao rồi! - Cảnh Minh tít mắt cười, lắc lắc cánh tay cô.
Ơ, tự nhiên nhìn lại thế này, họ đúng là một gia đình nhỏ, với ba mẹ con, nhỉ?
Chỉ thiếu mỗi người cha nữa, là đã đủ một bức tranh gia đình hạnh phúc rồi.
- Mẹ, cha.. cha đang ở đâu ạ?
Suy nghĩ ấy của Nguyệt Như đột ngột vuột ra khỏi môi, và khi nhận ra, cô không giấu được vẻ bối rối.
- Cha con đang thượng triều, đến tối sẽ về thôi - Cao phu nhân mỉm cười - Con muốn gặp cha con à? Để ta nói lại với chàng, khi cha về sẽ ghé thăm con.
- K.. Không cần đâu ạ! - Nguyệt Như vội lắc đầu, mặt mũi đỏ bừng lên. Nghe có khác gì cô là trẻ lên ba đang đòi bố đòi mẹ đâu cơ chứ..
- Tỷ tỷ, vậy tối đệ đến chơi với tỷ được chứ? - Cảnh Minh sáng cả mắt, càng ra sức lắc tay cô.
- Được được được, muốn tới lúc nào cũng được. - Nguyệt Như bất lực gật đầu. Cửa phòng Thanh Bình cản không nổi tiểu tử này đâu.
- Phu nhân, Đồng nương tử và nhị tiểu thư đang quỳ ở chính đường rồi ạ.
Một vị lão bà lớn tuổi, đoán chắc là thị nữ riêng của Cao phu nhân, bước vào bẩm báo. Bà cũng không quên mỉm cười trìu mến với tỷ đệ Nguyệt Như, hẳn giữa họ có mối quan hệ tốt.
- Được, ta sẽ tới ngay - Cao phu nhân gật đầu, thần sắc trở lại nghiêm túc. Bà nhẹ nhàng vỗ về bàn tay cô, giọng có chút tiếc nuối. - Ta phải đi rồi.
- A, mẹ! - Nguyệt Như chợt kêu lên, hơi níu tay bà lại - Mẹ.. mẹ gọi đại phu cho con được không ạ?
- Sao, con thấy không khỏe à? - Cao phu nhân liền lo lắng hỏi.
- Không ạ.. nhưng con nghĩ vẫn nên kiểm tra lại..
- Được, để ta gọi đại phu tới kiểm tra cho con - Cao phu nhân liền gật đầu vẻ ân cần, nhẹ nhàng vuốt tóc cô - Con cứ nghỉ ngơi đi.
Nguyệt Như thở phào một hơi, khẽ mỉm một nụ cười nhẹ. Cao phu nhân cũng đứng dậy, dợm bước muốn rời đi. Bước tới ngưỡng cửa, chợt, bà quay lại nhìn cô, mỉm cười, nụ cười đượm màu hạnh phúc:
- Hôm nay, được ngồi cùng con như thế này, ta thật sự rất vui.
Có vẻ, đã lâu rồi, Thanh Bình không còn gần gũi với mẹ như trước nữa.
Cũng phải, là chuyện tất yếu thôi. Con cái đến tuổi này đều sẽ nảy sinh khoảng cách với cha mẹ mà.
Chỉ có Nguyệt Như, cô còn chưa từng biết khoảng cách gần là như thế nào..
- Cảnh Cảnh, trước đệ nói khuê danh của mẹ là gì?
Nguyệt Như quay qua Cảnh Minh, hỏi cậu bé.
- Mẹ họ Trương, tên Hạnh Dung. "Hạnh" trong đức hạnh, "Dung" trong dung nhan, hạnh và dung trong công dung ngôn hạnh. - Cảnh Minh tít mắt cười, chắp tay sau lưng vẻ tâm đắc lắm.
Thằng nhóc này giải nghĩa cái gì cũng đơn giản nhỉ..
- "Công là đủ mùi xôi, thức bánh,
Nhiệm nhặt thay đường chỉ mũi kim.
Dung là nét mặt ngọc trang nghiêm,
Không tha thiết, không chiều lả tả.
Ngôn là dạy trình thưa vâng dạ,
Hạnh là đường ngay thảo kính tin."
Nguyệt Như ngâm nga một đoạn thơ đã đọc từ khi còn ở thế giới cũ, cảm thấy người phụ nữ Thanh Bình gọi là mẹ ấy quả thực là một người phụ nữ đức hạnh vẹn toàn. Có thể cô đánh giá hơi vội vàng một chút, dù sao cô và bà cũng chỉ vừa quen thân. Nhưng cô hi vọng bà thực là người như thế.
Dì Dung.. thật mừng vì người con buộc phải tạm gọi bằng mẹ là người giống như dì..
- Tỷ tỷ, bài đó là bài gì? Có phải Nữ tắc với Nữ huấn gì đó không?
Cảnh Minh chớp mắt, tò mò hỏi.
* * * Gần như vậy.
Nói chung thì cũng là để giáo dục các chuẩn mực cho nữ giới cả, mà cô chơi server Việt nên đọc bài này thôi..
* * *
- Chân của tiểu thư đang hồi phục tốt, người nghỉ ngơi đều đặn và đừng vận động quá sức là được ạ, ngoài ra không gặp vấn đề sức khỏe nào khác. Còn về ký ức của người, chỉ cần sống trong môi trường trước đây, tiếp xúc với những thứ thân thuộc là cũng sẽ dần hồi phục.
Cụ thể là tiếp xúc với Cao Cảnh Minh, nguồn cập nhật lại thông tin của cô..
- Vậy ta có cần kiêng khem gì không? - Nguyệt Như cẩn thận hỏi.
- Tiểu thư hạn chế ăn thịt bò, tôm cá, hay rau muống để tránh vết mổ sưng tấy, sẽ chậm lành và dễ để lại sẹo - Đại phu dặn cô.
- Thế làm thế nào để nhanh liền sẹo?
- Thảo dân sẽ điều chế cao liền sẹo cho tiểu thư, nhất định sẽ hạn chế được phần nào. - Đại phu cho rằng cô đang lo lắng về dung mạo, liền nhanh chóng trấn an - Cao điều chế không mất nhiều thời gian, lại có tác dụng dưỡng nhan, tiểu thư có thể yên tâm ạ.
Thành phần của những loại cao bôi ấy thường là nha đam, nghệ, chanh hoặc bưởi, đều là những thành phần lành tính và tốt cho da. Nguyệt Như tất nhiên không có phàn nàn gì về chúng, chỉ dặn đại phu hãy điều chế càng nhanh càng tốt. Đại phu nhận lời, thu dọn dụng cụ và rời đi, đồng thời hẹn sẽ thăm khám lại.
- Tỷ tỷ, cao liền sẹo quan trọng vậy sao ạ? - Cảnh Minh liền lon ton chạy tới, đôi mắt xoe tròn vẻ hóng hớt tò mò.
- Ừ, vô cùng quan trọng - Nguyệt Như xoa đầu cậu - Dung mạo rất quan trọng với nữ tử, đệ biết đó.
- Mẹ cũng hay nói vậy, vậy tức là đúng rồi - Cảnh Minh gật gù - Mà tỷ tỷ, tỷ nghe gì chưa? Mẹ đã giáo huấn nhị tỷ và Đồng di nương một trận, sau đó tạm thời cấm túc nhị tỷ và di nương rồi đó!
- Ồ. - Nguyệt Như gật gù. Quả nhiên, không có chỉ thị từ Cao lão phu nhân hoặc Cao lão gia thì không thể cứ thế đoạt lấy chìa khóa nhà được. Quyền chủ mẫu cũng chỉ đến nước quản lý thiếp thất và nhi tử, không thể làm hơn.
Có vẻ bước tiếp theo là thật sự cần thiết.
- Mà tỷ tỷ, tỷ tỷ thông minh thật đó! - Cảnh Minh tít mắt cười - Tỷ tỷ bảo đệ gọi người đến, là muốn có người làm chứng, còn gọi mẹ, là vì tỷ biết mẹ sẽ bênh vực chúng ta!
- Cũng có thể hiểu như vậy. - Nguyệt Như gật đầu, sau đó cũng im lặng không giải thích thêm. Chuyện này Cảnh Minh hiểu sao cũng được, hiểu thế cũng khá chính xác.
Thực ra, với dự tính của Nguyệt Như, không cần gọi thêm người, cũng chẳng cần đích thân dì Dung phải tới. Nguyệt Như đã để ý từ lâu đám thị nữ quét dọn ở trong sân đều mang dáng vẻ khúm núm sợ sệt, chứng tỏ đều là tính tình nhát gan, sợ phiền phức. Cô chỉ cần đem chuyện thị nữ bị dùng hình tùy tiện báo lại cho dì, sau đó gọi bọn họ tới tra hỏi, khẳng định chỉ cần mạnh tay một chút là họ sẽ đồng loạt khai thật, lúc đó có trăm cái miệng cũng khó cãi. Cô chỉ không ngờ Cao Thanh Hà lại cẩn thận như vậy, thẳng tay chặn nước đi này của cô. Khi đó, sự xuất hiện của dì Dung vốn được coi là phương án dự phòng lại phát huy tác dụng, vung tay một cái là ổn thỏa. Cũng thừa nhận, cô đã quá coi thường người của cái viện đó rồi. Đúng là nhảy vào mà không chuẩn bị kỹ càng, thất bại là lẽ đương nhiên.
Vậy nên, vốn dĩ nhờ Cảnh Minh gọi người tới chỉ là hình thức, thực ra chỉ là muốn giúp cậu không bị liên lụy. Nguyệt Như không chắc bản thân có thể làm được đến đâu, nếu làm hỏng chuyện rồi bị trách phạt, lôi theo Cảnh Minh liên đới chịu phạt thì không tốt, tốt nhất cứ bảo cậu lánh nạn. Còn nếu thằng bé mà ngốc nghếch giúp cô.. thì Cảnh Cảnh, đệ quả thực là tiểu đệ đệ ngọt ngào nhất trên đời!
- Oa, tỷ tỷ lợi hại quá! - Cảnh Minh vỗ tay cười vang, hất mặt lên vẻ tự hào. - Tỷ tỷ của đệ đệ hoàn mỹ vô cùng hoàn mỹ!
Nguyệt Như nhất thời giật mình ho khan vài tiếng, bị cái sự tự luyến của Cảnh Minh đập vào đến tỉnh cả người.
- Đệ làm người đi..
- Tỷ tỷ!