Khiết Phích Thiếu Gia

Vân Tả Ý nhìn không chuyển mắt vật nhỏ trong tay Phương Tuyết. Chính là cháu của hắn sao? Thật nhỏ bé a……

Vân Tả Ý tò mò vươn ngón trỏ nhẹ nhàng huých huých. Vật nhỏ thản nhiên lông mi nhíu xuống, không để ý đến, tiếp tục ngủ. Vân Tả Ý không ngừng cố gắng, tiếp tục huých, bé rụt vào ngực Phương Tuyết một chút. Vân Tả Ý huých nghiện, ngón tay vươn ra tính tiếp tục hành hung thì một bàn tay nho nhỏ mềm nộn đột nhiên bắt được ngón tay hắn.

Tay trẻ con rất nhỏ. Toàn bộ bàn tay chỉ có thể miễn cưỡng bắt lấy một ngón tay hắn, nhưng nắm thực nhanh, làm cho Vân Tả Ý rõ ràng cảm giác được lúc này bé dùng đến toàn lực. Vân Tả Ý cũng để yên cho vật nhỏ cầm lấy ngón tay dừng trò đùa dai . Nhìn năm ngón nhỏ xinh nhanh nắm lấy mình, Vân Tả Ý đột nhiên nhịn không được cười to…… Oa, trẻ con, thật là hảo thú vị a……

Ôm bé, Phương Tuyết vẻ mặt như gặp quỷ nhìn bộ dáng tươi cười đầy mặt của Vân Tả Ý .

Bé cảm thấy trên mặt mình có gì đó đáng ghét đang không ngừng tác quái, nhiễu hắn không thể ngủ say, như thế nào chán ghét gì đó vẫn còn đang quậy. Hừ, ta trốn. Hướng vào trong ngực quen thuộc, co rụt lại…… A a a, như trước khi vào lại giấc ngủ,bé cảm giác được nguy hiểm tới gần, trực giác nói cho bé biết vẫn là đồ vật kia. Bé ra tay, chuẩn xác bắt được đồ vật kia. Hắc hắc, bị ta bắt được rồi. Khuôn mặt phấn nộn đáng yêu cười thực ngu ngốc, còn có một giọt nước khả nghi chảy xuống……

Vân Tả Ý hăm hở bừng bừng nhìn vật nhỏ, muốn biết hắn kế tiếp còn có động tác gì. Sau đó hắn liền…… hoàn toàn mông……

Hắc tuyến. Này, vẻ mặt ngu ngốc cười cười chảy nước miếng, cầm ngón tay người khác hướng về miệng mình. Thật sự là người nhà hắn sao?

Vân Tả Ý vội vàng cứu ngón tay đang bị gặm từ trong miệng bé ra. Nhìn ngón tay dính nước miếng trong suốt, Vân Tả Ý không nói gì.

” Tả Ý ca ca……” Phương Tuyết vẻ mặt kinh hách nhìn nước miếng trên tay Vân Tả Ý, lập tức tức giận mắng bé :” Ngươi sao dám cắn Tả Ý ca ca chứ……”

” Không sao, cho ta đi.” Vân Tả Ý lau khô nước miếng trên tay , nói với Phương Tuyết .

“A…… Cho huynh, Tả Ý ca ca……” Phương Tuyết do dự một chút vẫn là bắt tay giao bé cho Vân Tả Ý .

Vân Tả Ý nhìn vật nhỏ vẫn như cũ ngủ an ổn trong tay không hề có cảm giác nguy cơ, đột nhiên quỷ dị cười, nhẹ giọng nói với vật nhỏ: ” Vân Tụ, trẻ con trong nhà của chúng ta không thể rất ngốc nha……”

Phương Tuyết nghi hoặc nhìn Vân Tả Ý : ” Vân Tụ?”

” Đó là tên phụ thân cấp cho cục cưng.” Vân Tả Ý như trước nhìn bé.

” Ô, là Tú gì?” Phương Tuyết thuận miệng hỏi.

” Tụ của lãnh tụ?”

” Ừ, tên đẹp lắm.” Phương Tuyết như trước nhìn không chuyển mắt vào Vân Tả Ý đang cười hiếm thấy.

” Ta cũng cảm thấy thế.” Vân Tả Ý đột nhiên phát giác không thấy tiểu Vũ, đang định hỏi thì lại nghĩ tới sự kiện kia, vì thế đem vấn đề đến miệng nuốt đi xuống. Tiểu Vũ hẳn là không ở nhà đi, bữa tối dùng cơm nhất định có thể gặp được.

……

” Tả Ý ca ca, mấy ngày này muội thật lo cho huynh…… Huynh, huynh phải rời đi vì sao không nói một tiếng với muội chứ……” Không biết khi nào thì Phương Tuyết đã cọ đến bên người Vân Tả Ý, nói xong lại bắt đầu lã chã chực khóc.

Ách, này, sẽ không lại khóc một lần nữa chứ. Không lâu trước đã bị ôm chầm một màn, Vân Tả Ý vội vàng nói:” Phương Tuyết, cái kia, ta còn có việc, ta đi trước nhé.”

” Không cần đi, kỳ thật, kỳ thật muội biết……huynh, huynh chỉ nghĩ đến xem cục cưng, căn bản không muốn nhìn thấy muội……” Phương Tuyết ủy khuất thấp giọng nói, thanh âm có chút run rẩy, điềm đạm đáng yêu như một nữ nhân bị chồng ruồng bỏ.

Vân Tả Ý đau đầu, hắn thật sự không am hiểu ứng phó loại trường hợp này.

” Tả Ý ca ca…… Huynh thật sự không thể…… vì muội lưu lại một hồi sao? Chỉ vì muội……”

Dưới loại năn nỉ này, Vân Tả Ý còn có thể làm gì được, đương nhiên chỉ phải đồng ý bồi Phương Tuyết một lúc, ngay cả vật nhỏ cũng bị Phương Tuyết lấy lý do chỉ bồi một mình nàng mà bị ôm đặt trên giường. Phương Tuyết thì như chú chim nhỏ nép vào người Vân Tả Ý, thủ thỉ về chuyện vợ chồng tân hôn, nhất là vợ chồng tân hôn có đứa nhỏ sẽ ở cùng nhau như thế nào, sẽ giáo dục chăm sóc con cái ra sao .v..v…Những lời này đối với Vân Tả Ý mà nói vẫn có lực hấp dẫn nhất định , bởi vậy hắn còn thật sự cùng Phương Tuyết nói chuyện phiếm. Giờ khắc này, bọn họ giống như đôi vợ chồng tân hôn chân chính ngọt ngào ……

Có thể bởi vì mất đi Tả Ý ôm ấp, bé kia vẫn vù vù ngủ đã lặng yên mở mắt trong lúc hai người nói chuyện phiếm. Đôi mắt màu lam tinh thuần nghi hoặc nhìn chằm chằm nam nhân chưa từng gặp trước mặt. Một bên chảy nước miếng, một bên tự hỏi vấn đề khá có vẻ thâm ảo so với tuổi bé, bộ dáng tự hỏi ngây ngốc phi thường đáng yêu.

Vân Tả Ý tuy cùng Phương Tuyết trò chuyện phiếm, nhưng ánh mắt mỗi vài phút sẽ bí ẩn liếc bé trên giường một cái. Không nghĩ tới, lần này tầm mắt vừa mới di động đến trên giường liền rơi vào một mảnh màu lam tinh thuần. Ý!! Vật nhỏ tỉnh ?

Động tác lớn lộ liễu như vậy Phương Tuyết như thế nào có thể không nhận thấy chứ. Thầm oán than, Phương Tuyết biết thời gian được ở riêng với Vân Tả Ý hôm nay đã dừng ở đây. Nở ra tươi cười không chê vào đâu được, Phương Tuyết kinh hỉ nhìn về hướng giường : ” Tả Ý ca ca, cục cưng tỉnh rồi kìa.”

” Ừ, đúng vậy.” Vân Tả Ý đứng lên đi tới bên giường ôm lấy vật nhỏ.

Phương Tuyết cũng đi theo.

” Phương Tuyết, nếu cục cưng tỉnh ta nghĩ ẵm bé đi gặp phụ thân. Phụ thân đến bây giờ còn chưa nhìn thấy bé đâu.” Vân Tả Ý cẩn thận nâng cục cưng trên tay, nói với Phương Tuyết.

” A, muội đều đã quên, phụ thân còn chưa gặp qua cục cưng. Vậy, Tả Ý ca ca vất vả cho huynh nha.”

“Ừ, ta đi trước.” Cúi đầu nhìn thoáng vật nhỏ, Vân Tả Ý ngẩng đầu dò hỏi:” Cục cưng hôm nay buổi tối có thể ngủ ở phòng ta được không ?”

“Vâng, đương nhiên không thành vấn đề. Muội biết Tả Ý ca ca nhất định sẽ chiếu cố tốt cục cưng của chúng ta.” Phương Tuyết mặt tươi cười như hoa đáp. Một nửa là giả bộ, một nửa là thật tâm vì cuối cùng tối hôm nay có thể ngủ yên một giấc.

“Vậy ta đây đi nhé?” Vân Tả Ý gật đầu nói.

” Tả Ý ca ca, muội đưa huynh……”

“……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui