Khiết Phích Thiếu Gia

” Không cần mang theo.” Trong giọng nói thuần hậu ẩn ẩn có hờn giận.

” Nhưng mà……”

” Trong nhà sẽ có người chiếu cố bé, không tất yếu ôm bé đến công ty.” chủ nhân giọng nói như trước ôn hòa khuyên bảo, có điều ánh mắt lại ở góc độ khó nhận thấy nhìn trừng vật nhỏ.

” Ta lo lắng bọn họ sẽ chiếu cố không tốt.”

” Không cần lo lắng, người chiếu cố đều là tối chuyên nghiệp, có lẽ so với ngươi chiếu cố còn tốt hơn nhiều.”

” Nhưng mà…… Bé hy vọng ta mang theo?”

Vân Hàm Phong nghe nói như thế lập tức ánh mắt mang uy hiếp nhìn kỹ trẻ con trong ngực Vân Tả Ý.

” Y……” Vân Tụ bị ánh mắt Vân Hàm Phong dọa, rụt trốn trong lòng Vân Tả Ý. Cái đầu nhỏ chôn trong ngực Vân Tả Ý không chịu nâng lên, do đó càng thêm khẳng định lí do Vân Tả Ý thoái thác.

” Ngươi xem.” Vân Tả Ý nhướng mày.

Đáng chết, lại quấy rầy thế giới ta và Ý nhi. Nếu ánh mắt có thể giết người, Vân Tụ đã sớm không biết chết bao nhiêu lần.

” Tốt lắm, chúng ta đi nhanh đi, đã vì vấn đề này chậm trễ không ít thời gian.” Vân Tả Ý ôm Vân Tụ đi ra ngoài. Vân Hàm Phong chỉ hầm hực đuổi theo, áp suất thấp trên người làm cho Diệp Đàn quyết định sẽ đi thông tri tất cả người hầu: hôm nay làm việc phải cẩn thận hơn.

……

Trong văn phòng.

” Ý nhi , ngươi xem qua văn kiện này chưa?”

” Ta xem xem. À, ngày hôm qua đã nhìn qua, có chuyện gì sao?” Vân Tả Ý buông bút xuống, rất nhanh xem sơ qua rồi hỏi.

” Không có gì. Muốn hỏi một chút ý kiến Ý nhi?” Chậm rãi tới gần……

” Rất tốt, nhưng phần dự toán hơi quá lớn, có thể không đạt được tiêu chuẩn lợi nhuận của chúng ta.”

Vân Hàm Phong một tay nhẹ nhàng khoát lên vai Vân Tả Ý. Một tay chống trên bàn, cúi người tới bên tai Vân Tả Ý nhẹ giọng hỏi:” Ừ. Vậy ngươi ý kiến là……”

” Nếu bọn họ……” Hoàn toàn không biết hắn cùng Vân Hàm Phong đã muốn hình thành tư thế thân mật , Vân Tả Ý vẫn thật sự nói xong quan điểm của mình về phần văn kiện……

Trong phòng ngủ kế bên, nằm giữa giường lớn là bé nào đó không biết đã tỉnh ngủ lúc nào, đang dùng cặp mắt màu lam xinh đẹp tò mò nhìn xung quanh. Sau đó bé nhanh nhẹn đánh một vòng, từ nằm ngửa biến thành nằm sấp, lúc sau nữa thì bắt đầu dùng tứ chi phấn nộn trắng béo cố gắng đứng lên…..

Vừa mới bắt đầu thực thuận lợi, nhưng tới rồi mép giường thì bé nao núng nhìn thoáng qua phía dưới, liền không dám đi tiếp nữa. Dù sao giường đối với bé mà nói vẫn là rất cao, nghĩ muốn xuống lại không dám xuống, cảm giác mâu thuẫn làm cho bé phiền táo ở trên giường lăn lộn. Sau đó một tiếng ‘bịch’ vang lên……

Oa, ngã xuống. Di? Không đau nha. Vân Tụ vuốt tấm thảm dầy phủ kín sàn phòng ngủ mà ngây ngô cười, trở thân mình tiếp tục đi……

A, cánh cửa không đóng, đi qua luôn……

Nhìn thấy ba ba…… Úy, ba ba cùng gia gia đang làm gì thế ?…… Muốn ba ba ôm một cái quá…… nhưng mà ông nội rất dữ nha……

Tránh ở sau một chân bàn, Vân Tả Ý đáng thương hề hề xem xét một lúc lâu, lại phát hiện ba ba bé thích nhất vẫn không phát hiện ra bé. Không khỏi chu chu cặp môi nhỏ xinh hờn dỗi. Chán ghét, ba ba chưa phát hiện Vân Tụ, chỉ thích cùng gia gia ngoạn ngoạn, không để ý Vân Tụ…… Hứ, Vân Tụ chính mình đi ra ngoài ngoạn, không để ý tới ba ba……

Nhờ thân hình nhỏ khéo léo, tiểu tử bị tức giận kia thần không biết quỷ không hay theo khe cửa văn phòng lén đi ra ngoài……

Ta đi, ta đi, ta đi đi đi…… Mệt mỏi quá a, vì sao cũng chưa thấy người chứ ? A, cái cổng kia là, ba ba mang Vân Tụ đi chơi, có thể lập tức đi ra nhiều địa phương khác nhau da……

Tóc lam mắt lam, đáng yêu giống tiểu thiên sứ, bé con ngẩng đầu nhìn cửa thang máy. Mắt to càng không ngừng sáng lấp lánh, cái đầu nhỏ đáng yêu cũng đụng đụng một chút. Hệ thống tự động cảm ứng của thang máy cảm ứng trước cửa có người, lập tức lặng yên mở rộng ra hai bên, tiểu tử kia tự nhiên lại lò dò đi vào.” Y…… Nha, kha kha……” Hưng phấn, tiểu tử kia cao hứng cười khanh khách không ngừng, thuận tiện lầm bầm lầu bầu mấy chữ. Thực xảo chính là thang máy có chứa công năng nhận dạng tiếng người, tiểu tử kia nói chuyện bì bõm chỉ có Vân Tả Ý nghe hiểu, không ngờ bị thang máy tự động phiên dịch thành mười hai.

…….

” Một chút nữa có hội nghị, cùng đi đi.”

” Vân Tụ còn đang ngủ.” Vân Tả Ý nhăn mi lại, hắn lo lắng Vân Tụ một người ở trong này.

Lại là cái kia tên, Vân Hàm Phong âm thầm cắn răng,” Không sao đâu, ngươi chẳng phải nói bé đang ngủ sao?”

” Ta đây đi trước nhìn kỹ rồi nói.”

” Vậy được rồi……” Vân Hàm Phong đối với Vân Tả Ý cố chấp thật sự không có cách nào.

…….

Từng tầng trong tòa cao ốc không giống nhau. Tầng 12 này chuyên kinh doanh buôn bán chủ đạo về các loại trang phục…… Xôn xao, ồn ào, thiệt nhiều người……

” Hi..hi…….. Y…nha…” Vân Tụ vui vẻ nở nụ cười hai tiếng, sau lại tiếp tục đi về phía trước……

“Ý……”

” Đứa nhỏ nhà ai……”

” Sẽ không là bị lạc chứ, sao không thấy cha mẹ bé a……”

Vân Tụ với diện mạo đáng yêu rất nhanh liền giành được yêu thích của tất cả nữ nhân chung quanh cùng một bộ phận nam nhân chú ý.

” Anh bạn nhỏ, người lớn nhà bé đâu?” Tình huống bên này đương nhiên cũng kinh động nhân viên buôn bán. Một nữ nhân viên cúi xuống hòa ái hỏi.

“……” Cho tới bây giờ chưa thấy qua nhiều người vây quanh mình như vậy, hơn nữa còn không có một người quen bên cạnh, Vân Tụ không khỏi sợ hãi.

” Đến, không phải sợ, nói cho dì được không, ba ba ma ma đi đâu rồi ?” Nữ nhân viên nhìn tiểu bảo bảo đáng yêu, thần sắc càng phát ra thân thiết.

Vân Tụ lại cảm thấy người trước mặt phi thường đáng sợ, rụt bả vai sợ hãi, sau đó thừa dịp nữ bán hàng không chú ý, nhanh chóng chui qua phía dưới một loạt quần áo……

Tầng mười hai chuyên kinh doanh phục sức, nơi này đại sảnh phi thường rộng lớn, bên trong toàn bộ đều là hàng loạt hàng loạt quần áo. Vân Tụ còn nhỏ, có thể thoải mái đi dưới các dãy treo quần ao, mà nữ nhân viên phải gạt qua một loạt quần áo đuổi theo. Cho nên ngươi truy ta đuổi, tuy rằng hai người thân hình cực không cân xứng, nhưng tốc độ vẫn tám lạng nửa cân. Vân Tụ rất nhanh đi qua dãy treo quần áo, không nghĩ tới đụng phải vật cản ngoài ý muốn. Thân hình nhỏ xíu tròn vo bị lộn ngược ra sau một vòng. Vân Tụ gian nan xoay người ngồi dậy, ủy khuất ngẩng đầu nhìn xem vật ngoài ý muốn — hai chân thật dài. Đồng thời cảm giác choáng váng trôi qua, bắt đầu biết đau, Vân Tụ nhanh chóng trào ra nước mắt……

Trùng hợp nữ nhân viên lúc này cũng chạy tới:” Phù..phù.., anh bạn nhỏ, ngươi làm gì bỏ chạy thế, dì không phải nói đừng chạy sao?…..”

Nhìn đến người mà bé muốn tránh né vẫn đuổi theo, đồng thời còn đang chậm rãi tới gần, hơn nữa trên trán chưa hết đau đớn, cho tới bây giờ không chịu quá lớn ủy khuất như vậy, Vân Tụ cứ như thế khóc lớn hơn, đồng thời trên tay còn gắt gao túm đầu sỏ chặn đường mình.

” Ô ô…… Ô ô…… Ba…… Ba…… Ô…… Ba…… Ba…… Ô ô ô ô……” Ô ô, Vân Tụ muốn ba ba, ô ô…… Bọn họ khi dễ ta…… Ba ba……

Nhưng thực hiển nhiên nữ nhân viên liền hiểu lầm, nàng bị Vân Tụ đột nhiên khóc làm hoảng sợ, sau đó nhìn Vân Tụ gắt gao túm ống quần nam nhân bên cạnh, nháy mắt tỉnh ngộ, ngữ khí cung kính cùng mang điểm bất mãn nói:” Tiên sinh, về sau thỉnh người xem tốt con của mình, làm cho bé một mình chạy loạn rất nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ….. Thôi, tốt rồi, tiên sinh, chúc ngài mua sắm vui vẻ.”

Nhìn nữ nhân viên đi xa, nam nhân sửng sốt rất lâu mới phản ứng lại, nhận thấy ống quần bị giựt, nam nhân cúi đầu nhìn xuống, trên khuôn mặt đầy mị lực xả ra tươi cười bất đắc dĩ:

” Trời ạ, ai có thể nói cho ta biết đây là chuyện gì……”

…………….

Trong phòng ngủ của văn phòng.

Vân Hàm Phong đẩy ra cánh cửa phòng ngủ, sau đó sắc mặt nháy mắt biến đổi rất khó xem.

” Ý nhi , ta nói cho ngươi một chuyện, ngươi đừng vội nhé.”

” Ừ, nói đi.” Vân Hàm Phong thái độ kỳ quái làm cho Vân Tả Ý trong lòng dâng lên dự cảm bất an.

” Vân Tụ, Vân Tụ không thấy.”

” Cái gì? Như thế nào chứ?”

” Đừng nóng vội, muốn tiến vào nơi này cũng chỉ có thông qua văn phòng chúng ta, cho nên hắn có thể là tự mình đi ra ngoài…… Hắn nhất định còn trong cao ốc……”

” Chúng ta nhanh đi tìm đi……”

” Tốt lắm, ngươi đừng vội, trước chờ một lát, ta lập tức làm cho tất cả nhân viên Vân thị đi tìm……” Thực hiển nhiên, Vân Hàm Phong so với Vân Tả Ý bình tĩnh hơn……

……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui