Khiết Phích Thiếu Gia

” Ý nhi , chúng ta đi bộ một chút đi.” Vân Hàm Phong ôn nhu nói.

Vân Tả Ý từ chối cho ý kiến, gật đầu, cước bộ vừa chuyển, thay đổi phương hướng, dùng hành động trả lời Vân Hàm Phong.

Vân Hàm Phong xem ở trong mắt, vui ở trong lòng. Từ sau sự kiện kia, hắn và Ý nhi quả thực như hai người xa lạ, mỗi ngày cơ hồ nhìn không thấy người kia. Nhất là sau khi Ý nhi dọn tới văn phòng mới, tình huống càng nghiêm trọng hơn. Trước kia tốt xấu gì cũng cùng một chỗ ở công ty, mà hiện tại trừ bỏ họp mặt các ban, thời gian khác Ý nhi đều nhốt mình trong văn phòng hoặc là trong phòng, hắn căn bản không thấy được. Thời gian hiện giờ là khoảng khắc duy nhất có thể ở chung với Ý nhi, hắn tự nhiên muốn kéo dài nhiều thêm.

Bất quá Vân Tả Ý tuy đồng ý với ý kiến Vân Hàm Phong, nhưng không khí giữa hai người thật sự nặng nề, cơ hồ chỉ có tiếng nói của Vân Hàm Phong, Vân Tả Ý chỉ ngẫu nhiên gật đầu tỏ vẻ mình đang nghe.

Một giờ sau, Vân Hàm Phong thấy sắc trời khá tối, đau lòng vì bắt Vân Tả Ý đi trong thời gian dài như vậy, nhưng lại không nghĩ trở về, sau khi trở về sẽ không thấy được Vân Tả Ý. Ánh mắt đảo một nhà hàng cách đó không xa, bất giác trong lòng vừa động.

” Ý nhi , hiện tại thời gian cũng đã trễ, chúng ta dùng bữa tối ngay tại nơi này đi.”

Vân Tả Ý ngẩng đầu nhìn nhà hàng lịch sự tao nhã không xa, nhíu mày:” Bọn Tiểu Vũ còn đang chờ chúng ta.”

” Ta đã bảo cho bọn họ đêm nay không cần chờ, bọn họ hẳn đều đã dùng bữa.” Vân Hàm Phong giải thích nói.

Như vậy a, “Vâng” Vân Tả Ý cuối cùng gật đầu.

Hai người cùng đi vào, lập tức có bồi bàn nhiệt tình chào đón:” Xin hỏi hai vị tiên sinh là muốn dùng cơm trong phòng riêng hay ở đại sảnh?”

” Đại sảnh.” Vân Hàm Phong đáp. Kỳ thật loại nhân vật nổi tiếng như hắn rất ít khi dùng cơm ở đại sảnh. Tuy rất ít khi xuất hiện giữa nơi công cộng, nhưng không chuẩn sẽ có người vừa gặp liền nhận ra hắn, mà hắn lựa chọn như thế là lo lắng tới Vân Tả Ý cảm thụ. Bởi vì hắn ẩn ẩn nhận thấy được, từ sau ngày đó, tuy Ý nhi không có phản ứng gì quá khích nhưng phi thường không muốn ở chung một mình với hắn, càng miễn bàn đến gian phòng ăn riêng.

Nhà hàng Tinh Ngữ này bố trí rất lịch sự tao nhã. Trong đại sảnh rộng lớn dùng một ít thực vật lá to ngăn cách các bàn với nhau, vừa bảo hộ riêng tư của thực khách, vừa không tạo cảm giác cứng nhắc, lại gia tăng vẻ đẹp cùng cảm giác không gian.

Bồi bàn dẫn hai người tới một bàn hai ghế, Vân Hàm Phong gọi vài món ăn nhẹ không gây hại tới thân thể Vân Tả Ý rồi cho bồi bàn lui xuống. Bồi bàn đi rồi, Vân Tả Ý vẫn chưa ngồi xuống. Không biết từ đâu hắn lôi ra một khăn lụa trắng tinh, đang chuẩn bị chà lau thì một bàn tay ngăn cản……

” Ta lau cho.” Vân Hàm Phong nhìn Vân Tả Ý bộ dáng có điểm ngốc lăng, không khỏi cười một chút. Thoáng chốc, bốn phía như đều nhiễm đầy sắc xuân.

Vân Tả Ý còn chưa phản ứng lại thì phát hiện khăn trên tay mình đã đổi chủ. Lăng lăng nhìn tay mình, tự hỏi khi nào thì lực phản ứng biến kém như vậy? Ngay cả đồ trên tay bị lấy đi cũng không phát giác?

Vân Hàm Phong nhìn Vân Tả Ý giờ phút này vạn phần đáng yêu, trong lòng rất khát vọng có thể giống như trước kia vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn. Đáng tiếc hiện tại……

Rất ít người biết, trình độ lau bàn của gia chủ đương nhiệm Vân thị rất cao, tuyệt đối không kém hơn người luôn mọi lúc đều đem theo khăn lụa bên người. Về phần nguyên nhân giúp hắn luyện thành công phu này, tự nhiên phải cảm tạ người trong lòng hắn.

Ngắn ngủn một hồi công phu, khi Vân Tả Ý chưa hồi phục lại, Vân Hàm Phong đã lau sạch bóng đến trong suốt, vô luận là mặt bàn, mặt ghế, lưng ghế , tay vịn, thậm chí những vật nhỏ trên bàn, toàn bộ đều có thể làm gương chiếu. Chỉ sợ bộ bàn ghế cho tới bây giờ vốn chưa từng được sạch sẽ quá như thế.

Khi bồi bàn đem đồ ăn đến, rõ ràng cảm giác được khác lạ, rốt cuộc là khác lạ ở đâu? Giống như cũng không có gì khác thường a, trừ bỏ hai vị khách ngoại hình cực đẹp, thật sự không có gì khác lạ. Đáng thương bồi bàn dọn xong đồ ăn vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, thành câu đố làm hắn trằn trọc suốt cả đêm, thẳng đến ngày hôm sau thấy quản lý thưởng cho nhân viên quét dọn bàn ăn mới đột nhiên cởi bỏ. “Quý khách, nếu còn cần gì xin cứ gọi nhé.”

“Được”

” Thảo Nguyệt ở vài ngày trước tìm được rồi, qua một thời gian sẽ vận chuyển đến, đến lúc đó liều thuốc của ngươi sẽ thay đổi. Thuốc mới này hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với thuốc cũ……”

” Ừ……” Thuận miệng đáp lại, Vân Tả Ý vô tình thấy một bóng người từ trên lầu đi xuống, nhìn hơi quen mắt, không khỏi chú ý kỹ. Bên cạnh người kia còn có một cô gái kiều mỵ. Hai người giống như thân mật cùng đi chung. Rốt cục khi người kia quay lưng lại Vân Tả Ý thấy rõ mặt hắn.

Là hắn—- tân trợ lý hôm nay, khó trách vừa rồi nhìn quen mắt……

Có lẽ do Vân Tả Ý chú ý rất rõ ràng, có lẽ do Vân Hàm Phong vẫn chú ý mỗi nhất cử nhất động của Vân Tả Ý, Vân Hàm Phong rất nhanh nhận ra Ý nhi của hắn tựa hồ đang quan sát người nào, cũng nhìn theo.

” Ý nhi nhận thức hắn sao?” Phát hiện nam tử trẻ tuổi anh tuấn, Vân Hàm Phong tuy không đến mức mất phong độ ghen tuông quá đáng, nhưng trong lòng vẫn dâng lên cảnh giác nho nhỏ. Đối với Ý nhi , hắn không cho phép bất cứ gì ngoài ý muốn.

Vân Tả Ý thu hồi ánh mắt, thuận miệng đáp: “Vâng, tân trợ lý của ta.” Nếu hiện tại là thời gian tan tầm, cấp dưới làm gì hắn cũng sẽ không có hứng thú tìm hiểu, vì thế Vân Tả Ý rất nhanh giao trái tim quan tâm đến đồ ăn trên bàn.

Vân Hàm Phong nghe xong Vân Tả Ý trả lời, trong đầu mơ hồ nhớ lại mấy ngày hôm trước Ý nhi quả thật muốn tìm trợ lý. Lúc ấy hắn đã phái người đi điều tra bối cảnh người kia, dù sao là người trực tiếp tiếp xúc Ý nhi, tất cả đều phải cẩn thận. Cuối cùng bởi vì không có phát hiện vấn đề , lại có lão bộ hạ mạnh mẽ đề cử, hắn cũng chuẩn cho trợ lý này. Hiện tại tuy rằng còn ảo não vì Ý nhi hơi quan tâm tân trợ lý, bất quá thái độ Vân Tả Ý lại làm cho hắn rất nhanh yên lòng. Thực rõ ràng, Ý nhi căn bản là không thèm để ý đến người kia.

Nghĩ thông suốt tâm tình Vân Hàm Phong lại khôi phục thư sướng, sủng nịch cười với Vân Tả Ý, ôn nhu nói :” Ăn từ từ……”

……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui