Khiết Phích Thiếu Gia

Trang viên của nhị vương tử hôm nay đến một vị khách nhân xinh đẹp, làm cho Kiều Trì nhìn xem tâm ngứa. Bất quá tuy rằng tâm dương khó nhịn, nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Không nói đến bên người khách nhân xinh đẹp có tên mặt thẹo nhìn sẽ không dễ chọc, chỉ bằng bọn họ là được vị thần bí kia phân phó hắn đối đãi tử tế, hắn không dám chọc vào.

” Xin mời, tiểu thư xinh đẹp.” Tháp Nhĩ Thiết Ti Kiều Trì ở phía trước dẫn đường, mặt sau đi theo một người phủ áo choàng che nghiêm cả người cùng một hộ vệ trên mặt có sẹo dài.

” Tới rồi, xin chờ.” Kiều Trì đem bọn họ vào thư phòng. Sau khi đóng cửa phòng, hắn khởi động cơ quan. Cửa vào địa lao chậm rãi mở ra.

” Mời vào.”

Phương Tuyết cùng Liễu Toàn nhau nhìn thoáng qua. Liễu Toàn gật gật đầu, dẫn đầu đi vào, Phương Tuyết theo sau. Kiều Trì lót cuối, thuận tiện che dấu tốt lối vào.

“Đông. đông……” Tiếng bước chân ở địa lao trống trải hết sức rõ ràng. Nếu không phải thời gian thị vệ câm điếc tiến vào đưa thức ăn, vậy chỉ có một người đến đây. Toàn địa lao bất luận là tỉnh hay không tỉnh đều mở mắt hướng về một phương hướng nhìn lại. Không nghĩ tới Kiều Trì không phải một mình tới, còn dẫn theo những người khác, càng kỳ quái chính là hắn mang đến nhân rõ ràng sẽ không là tân tù hữu. Chẳng lẽ nơi này còn cho phép người tiến vào thăm nuôi sao? Lần đầu tiên a. Đây là ý nghĩ của không ít lão tù.

Tư Đan nheo lại ánh mắt, đánh giá ba vị. Hiếm thấy a, hôm nay lần đầu tiên lão bằng hữu Kiều Trì của hắn không phải mang theo cười lạnh cùng lửa giận tiến vào. Ý, hai người kia khá kỳ quái, một cái nhận không ra che kín cả người, một cái mặt thẹo tràn đầy sát khí. Không phải nhân vật đơn giản a, không biết thuộc bên nào ? Tư Đan âm thầm đoán bối cảnh có thể của bọn họ.


Toàn bộ nhà tù được tạo từ kim chúc, trên tường treo đầy các loại hình cụ khủng bố. Ánh sáng hôn ám làm cho nơi này tràn ngập cảm giác âm u. Phương Tuyết bất an nhìn quanh bốn phía. Liễu Toàn thấy thế an ủi vỗ vỗ bả vai của nàng.

Bởi vì phía sau có người quen thuộc, Phương Tuyết định thần lại, tiếp tục đi về phía trước, rốt cục đi tới tù thất tận cùng bên trong. Nhìn thấy người luôn tâm tâm niệm niệm, Phương Tuyết kích động muốn đi lên phía trước, rồi lại hốt hoảng dừng bước, theo bản năng đem diện mạo che càng kín dưới áo choàng.

” Ngươi là ai?”

Phương Tuyết bị câu hỏi hoảng sợ, mạnh lui nhanh về sau. Phát hiện không ổn, nàng lại đứng yên, chẳng qua tay đang nắm bình nhỏ càng run.

Lúc Phương Tuyết nhìn đến Vân Tả Ý, đồng thời Vân Tả Ý đã đang quan sát nàng. Vân Tả Ý cảm thấy người trước mặt tuy nhìn không rõ gương mặt nhưng có loại cảm giác phi thường quen thuộc, rồi lại không thể xác định là ai, chỉ có thể thử thăm dò hỏi. Không nghĩ tới hắn hỏi một câu cư nhiên làm cho đối phương phản ứng lớn như vậy.

Nhìn hai người phản ứng từ đầu tới đuôi, Liễu Toàn lắc đầu. Tiểu thư vẫn là không được a, nhanh như vậy liền lộ ra sơ hở. Bất quá dù việc này bị Vân Tả Ý phát hiện chân tướng cũng không quan trọng, chỉ cần uống bình thuốc kia, hết thảy sẽ không còn nhớ nữa.

” Hiện tại động thủ chưa ?” Liễu Toàn tiến lên hỏi.


Phương Tuyết do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu, nhưng thủy chung không phát ra âm thanh. Nàng cũng không biết vì sao, có lẽ vẫn sợ bị Vân Tả Ý phát hiện chân tướng đi. Dù sao che khuất bộ mặt là ý tưởng nàng chợt nghĩ đến trước khi đi. Chỉ cần kế hoạch thành công, dù Vân Tả Ý thấy được diện mạo của nàng đều không quan hệ. Nhưng là vì sao, vì sao nàng vẫn không dám đối mặt một Vân Tả Ý sau khi biết chân tướng ……

Kiều Trì cũng không hiểu, nhìn hai người. Vào rồi sao không hành động gì chứ, muốn dùng hình hay muốn hỏi cung thì làm đi. Kiều Trì mở ra cửa nhà giam cho hai người đi vào.

Phương Tuyết đi vào tù thất, vẫn không nói gì, chỉ một mạch nhìn Vân Tả Ý. Bởi vì trường kỳ trầm mặc, không khí trong địa lao khá quỷ dị.

Tuy rằng nói Vân Tả Ý không quan tâm ánh mắt người khác, nhưng bị người che diện mạo này nhìn chằm chằm vẫn có điểm không được tự nhiên, càng miễn bàn hắn có thể là chủ mưu bắt cóc mình .

Đang nhíu mày, Vân Tả Ý đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu không xác định nhìn về phía người tới:” Phương Tuyết?……”

Phương Tuyết. Tiếng gọi thực nhẹ nhàng mà người nghe tựa như tiếng sét giữa đất bằng, đánh đắc Phương Tuyết mau lui về sau mấy bước. Bởi vì động tác của nàng, một lúm tóc màu hoàng kim lộ ra.


Người tới phản ứng cùng màu tóc kia làm cho Vân Tả Ý khẳng định phán đoán của mình. Nhưng nàng vì sao……

Liễu Toàn lại vỗ vỗ bả vai của Phương Tuyết – người bị dọa toàn thân cứng ngắc- tiến lên nói:” Đúng vậy, ngươi đoán đúng . Có thể nói cho ta biết, ngươi từ đâu phát hiện sơ hở ?” Dựa vào trực giác của mình, Liễu Toàn tự tin Vân Tả Ý lúc trước không đoán được thân phận người bắt cóc hắn.

Mà cùng lúc đó, gặp tránh không khỏi, Phương Tuyết cũng chủ động bỏ ra nón áo che khuất diện mạo . Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không hề che lấp hiện ra trước mặt Vân Tả Ý.

Tại sao…… Nàng làm như vậy không có ích lợi gì. Cao gia cùng Vân thị chống đối không được ích lợi gì, hợp tác mới là có lợi nhất cho hai nhà….. Vân Tả Ý trong lòng loạn loạn. Đây tuyệt đối là kết quả ngoài ý muốn. Đối với người sau màn bày ra bắt cóc, Vân Tả Ý nghĩ tới rất nhiều, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến chân chính bắt cóc mình là thê tử trên danh nghĩa. Tất cả nghi ngờ cuối cùng đều biến thành một câu: “Tại sao?”

Bởi vì ba người dùng ngôn ngữ liên minh nói chuyện cho nên địa lao trừ bỏ ba người bọn họ, người khác nghe không hiểu, cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn, trong tai nghe ngôn ngữ xa lạ, dựa vào bọn họ biểu tình mà đoán họ đang nói gì.

Tại sao ư…… Nghe hỏi thế, vốn bị bất an trốn phía sau Liễu Toàn, Phương Tuyết hốt hoảng đến trước mặt Vân Tả Ý, kích động nói:” Tại sao? Ngươi nói tại sao ư?”

Vân Tả Ý trầm mặc nhìn Phương Tuyết. Trước mắt Phương Tuyết hoàn toàn xa lạ đối với hắn, hoặc là nói hắn cho tới bây giờ vốn không hiểu biết quá người vợ hợp pháp của mình. Lúc này Phương Tuyết trong mắt tràn ngập oán hận, thống khổ, tức giận, kích động, chất vấn, yêu say đắm ..vân ..vân.. tâm tình phức tạp, hoàn toàn khác biệt với Phương Tuyết luôn ngọt ngào tươi cười trước kia.


” Ngươi làm sao vậy?” Vân Tả Ý kinh ngạc, kinh ngạc vì Phương Tuyết biểu hiện tình tự, càng thêm không rõ Phương Tuyết vì sao kích động như vậy.

” Ngươi nói ta làm sao ư ? Sao ngươi không hỏi xem ngươi đã làm gì ? Ngươi dám thề ngươi không có làm chuyện thực xin lỗi ta sao?” Phương Tuyết chất vấn nói, biểu tình thống khổ lại ai oán.

Vân Tả Ý đang muốn mở miệng, một ngày hỗn loạn trong văn phòng đột nhiên hiện lên trong đầu, không khỏi cấm thanh: nếu tính ngày đó, hắn quả thật làm chuyện thực có lỗi với Phương Tuyết……

” A, không phản đối.” Phương Tuyết lộ ra một tia cười lạnh.

Mà vẫn bàng quan trong lao, tất cả mọi người xem vạn phần kinh ngạc. Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng vừa rồi rõ ràng vẫn là một mỹ nhân điềm đạm đáng yêu, như thế nào đột nhiên trở nên gây sự như vậy.

Một lát sau, tâm tình của Phương Tuyết rốt cục hoãn xuống. Nàng chậm rãi ngồi xuống trước mặt Vân Tả Ý, xoa hai má rất ít có cơ hội đụng vào, nàng buồn bả nói:” Tả Ý ca ca…… Huynh chẳng lẽ một chút cũng không thích muội sao? Muội sinh đứa nhỏ không phải của huynh, huynh cũng không phản ứng gì, còn giúp hắn che dấu…… Huynh…… cho tới bây giờ đều không có chạm qua muội…..”

” Không, không phải…… Tả Ý ca ca. Huynh là thích muội, bởi vì hắn câu dẫn huynh, đúng không? Là hắn, muội biết là hắn mà. Hắn chiếm sủng ái của huynh, chiếm thân phận thuận tiện, ly gián quan hệ chúng ta. Lần đó nhất định cũng là hắn cố ý, nếu không, uống xong chén cháo kia sẽ không là hắn. Muội cũng sẽ không sinh ra một nghiệt chủng. Là lỗi của hắn, hết thảy đều là lỗi của hắn. Tả Ý ca ca, huynh vẫn thích muội……” Phương Tuyết dường như bừng tỉnh mà lẩm bẩm……

……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận