Khiết Phích Thiếu Gia

Ah…… Với đồng hồ sinh học cực kỳ chuẩn xác, Vân Tả Ý mở mắt đúng giờ vào sáng hôm sau. Lúc này, hắn đang kinh ngạc nhìn Vân Hàm Phong ngủ mơ mơ hồ hồ, không phải ta bắt hắn nghỉ ngơi sao? đêm qua hẳn là đi ngủ sớm mới đúng chứ, sao bộ dáng hắn so với một đêm không ngủ còn khủng bố hơn? Trên mặt Vân Hàm Phong có thật to hai vòng thâm đen quanh mắt, thật sự làm cho người ta khó tin tối hôm qua hắn ngủ rất sớm.

“…… Ách…… Ý nhi ……” nhận thấy người bên cạnh thức tỉnh, Vân Hàm Phong cũng tỉnh lại, vẫn như cũ mở cặp mắt buồn ngủ, mỉm cười ân cần thăm hỏi:” Dậy sớm thế, Ý nhi .”

” Ân, sớm.” nhìn Vân Hàm Phong một hồi, Vân Tả Ý rốt cục nhịn không được tra hỏi:” Phụ thân tối hôm qua không ngủ được sao? Có phải không quen ngủ cùng ta không?”

” Ha ha…… Không có, ta ngủ tốt lắm, ta như thế nào lại không quen cùng ngủ với Ý nhi chứ.” không thể nói bởi vì không thể “ăn” ai đó mà bất mãn đi.

Tuy rằng biết Vân Hàm Phong không nói thật, nhưng hắn cũng không vạch trần, cũng không quan tâm thản nhiên gật đầu:” Ừ, rời giường.”

Đối mặt Vân Tả Ý có thái độ như vậy, Vân Hàm Phong không khỏi sinh ra cảm giác thất bại. Hắn thật đúng là thất bại a, tung hoành cả đời trên biển thương trường tình trường, hiện tại lòng tràn đầy tình yêu nhưng vĩnh viễn vô pháp biểu đạt ra, còn phải nhỏ tâm cẩn thận cất dấu, sợ hãi bị người yêu phát hiện. Hắn sợ gì ? Đúng, hắn sợ Ý nhi bất hòa cùng hắn, sợ Ý nhi sinh ra ánh mắt khi dễ, lạnh lùng đề phòng hắn…… Hắn, còn sợ rất nhiều điều.


Nhận thấy Tả Ý nhúc nhích, Vân Hàm Phong lập tức tỉnh táo lại:” Ngươi làm gì vậy, bệnh của ngươi còn chưa khỏi đâu.” ngăn chận Vân Tả Ý ngồi dậy, hắn tức giận với hành vi của Vân Tả Ý.

” Cũng không phải bệnh nặng gì, ách…… Phụ thân, ngươi có thể đứng lên hay không? ” Vân Tả Ý không được tự nhiên với tư thế hiện tại của hai người.

” A……” Bị Ý nhi nhắc tỉnh, hắn cũng nhận thấy tư thế đè lên Ý nhi như vậy thật rất ám muội, cho dù trung gian hai người có tầng chăn ngăn cách. Hàm Phong vội vàng muốn đứng lên, lại đột nhiên bắt gặp ánh mắt Vân Tả Ý…… sâu thẩm bình tĩnh như ngàn năm nhưng lại chứa nhiều điểm linh động. Đôi mắt hấp dẫn hắn không tự chủ được cúi đầu tới gần……

……



..

” Ý…… Ý nhi , ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.” sau khi bỏ lại những lời này, Vân Hàm Phong bối rối chạy trốn ly khai.

Vân Tả Ý hơi ngốc lăng nằm trên giường, tay không tự chủ được xoa xoa môi. Vừa rồi phụ thân hôn hắn ??? Tuy rằng chỉ phớt qua nhẹ nhàng nhất, nhưng quả thật là hôn hắn. Là nụ hôn chào buổi sáng sao? Nhưng nhiều năm qua phụ thân chưa bao giờ dùng nụ hôn để chào hỏi a. Hơn nữa…… hôn chào buổi sáng không phải là hôn mặt sao?

Chưa từng trải qua chuyện tình cảm, Vân Tả Ý suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra nguyên cớ, mà hắn tự hỏi vấn đề cuối cùng cư nhiên là…… có nên hay không hôn trở về ……

……


Đang lúc Vân Tả Ý ôm thái độ nghiêm túc tự hỏi có nên hay không trả lại “hôn chúc ngày mới”, Vân Hàm Phong lại ảo não không thôi. Hắn khống chế không được bản thân, Ý nhi nhất định đang sợ hãi. Hắn có chán ghét ta không ? Tưởng tượng đến Vân Tả Ý sắp lộ ra vẻ mặt chán ghét, tim Hàm Phong như bị xé rách, cảm giác này khiến hắn không thở nổi……

Rốt cục, khi Vân Hàm Phong bưng bữa sáng đứng trước cửa phòng Vân Tả Ý, hắn đã chuẩn bị xong tư tưởng, mặc kệ Ý nhi chán ghét hắn cũng tốt, oán hận hắn cũng tốt, hắn phải đối mặt. Cho tới bây giờ hắn chưa từng là người chỉ biết trốn tránh, nên đối mặt thì đối mặt…… Hít sâu mấy hơi, Vân Hàm Phong vươn tay ướt đẫm mồ hôi đẩy ra cánh cửa……

Nhưng làm cho hắn kinh ngạc chính là, Ý nhi nằm trên giường thần sắc như thường lật xem một quyển sách, dường như chuyện gì cũng không phát sinh. Hắn sửng sờ tại chỗ, có chút không biết làm sao, hắn thiết tưởng quá các loại trường hợp có thể xảy ra, nhưng không có trường hợp như trước mặt .

Vân Tả Ý nghe tiếng cửa mở, kỳ quái nhìn thấy Vân Hàm Phong trên tay bưng bữa sáng đứng ngốc lăng tại chỗ, không khỏi mở miệng nói:” Phụ thân, ngài làm sao vậy?”

” A, không có gì,…… Không có gì……” Vân Hàm Phong phục hồi tinh thần vội vàng nói.

” Đến đây, Ý nhi , ăn sáng.” Vân Hàm Phong bắt tay bày bữa sáng trước mặt Vân Tả Ý, trong lòng hồi hộp không thôi.


Vân Tả Ý nhìn bữa sáng nửa ngày cũng không có động tĩnh.

” Làm sao vậy?” Nhất thời Vân Hàm Phong càng thêm bất an.

Vân Tả Ý ngẩng đầu thật sự nhìn chằm chằm Vân Hàm Phong, thần thái khác thường này làm cho Vân Hàm Phong càng thêm bồn chồn. Đột nhiên Ý nhi làm một động tác mà hắn không tưởng tượng được. Chỉ thấy Ý nhi đứng dậy chậm rãi hướng tới hắn…… Thẳng đến hắn có thể cảm giác được hơi thở của Ý nhi rthì…… Nhẹ như cánh chim lướt qua, hơi hơi có chút cảm giác mát……

Vân Hàm Phong sờ lên má phải, kinh ngạc nhìn người trước mặt, hắn không xuất hiện ảo giác chứ ? Vừa rồi Ý nhi …… Hôn hắn……

Vân Tả Ý nhìn Vân Hàm Phong mặt ngơ ngác không khỏi buồn cười, thản nhiên nói:” hôn chào buổi sáng.”

“…… hôn chào buổi sáng?” phục hồi tinh thần lại Vân Hàm Phong trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại cảm thấy thất bại nữa. Nguyên lai tình cảm buổi sáng không tự kìm hãm được cư nhiên bị trở thành hôn chào buổi sáng……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận