Khiêu Khích Bên Người

Ở tình huống hiện tại, cho dù Sở Hàm là kẻ đần độn thì cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Huống chi y không phải thằng đần, chỉ là có chút trì độn thôi.

Cơn giận của Trâu Nhạc vẫn còn chưa tiêu, sắc mặt hắn âm trầm trừng mắt nhìn vị khách không mời mà đến đang làm loạn trong nhà. Sở Hàm đề phòng đứng bên cạnh, chuẩn bị nếu đối phương lại nhào về phía y thì y sẽ trực tiếp ném người ra ngoài cửa.

Nam nhân kia thất thế dưới tay Sở Hàm, cũng không dám tiếp tục phát điên với y, vì thế hoả lực lại tập trung lên người Trâu Nhạc.

“Trâu Nhạc, anh nói thật cho tôi, có phải vì tên kia mà anh mới đá tôi hay không!”

Cậu ta đối với vấn đề này thật chấp nhất.

Trâu Nhạc nhíu mi, có điểm lười trả lời.

Sở Hàm thì lại rất muốn nói một câu, dựa vào cái thanh âm như bị chọc tiết này của cậu, là tôi tôi cũng muốn đá.

Bất quá, hiện tại không phải là lúc thích hợp để y mở miệng, cho nên y rất thức thời mà trầm mặc, tầm mắt không tự chủ được chuyển tới người Trâu Nhạc. Y không hiểu vì sao loại quan hệ tay ba nhàm chán như kịch truyền hình này lại có liên quan đến y, bất quá y cũng thật sự tò mò câu trả lời của Trâu Nhạc.

Tựa hồ cảm giác được quan sát của Sở Hàm, Trâu Nhạc vẫn trầm mặc nãy giờ rốt cuộc cũng keo kiệt nói ra hai chữ. “Không phải”.

Hắn nói xong, cảm giác được hai người còn lại trong phòng đều thở ra một hơi.

Khác nhau chính là Sở Hàm gật gật đầu, người còn lại thì lập tức cất cao giọng. “Anh nói dối!”

Mẹ nó!

Sở Hàm có điểm không chịu nổi, y nhìn nam nhân đối diện, nói. “Cậu có thể nhẹ nhàng nói chuyện, đừng có hét lên được không?”


Nghĩ mình là loa phóng thanh à, tổ sư!

Sở Hàm vừa mới dứt lời, đối phương lập tức dùng ánh mắt cừu hận sắc như dao liếc qua. “Anh câm miệng!”

“Tôi dựa vào cái gì mà phải câm miệng?!”

Sở Hàm vốn nghẹn một bụng hoả, giờ cũng tức lên. “Đây là chỗ tôi ở, vì cái gì tôi phải câm miệng? Có chuyện thì từ từ nói, đừng có động tí là la hét ầm lên như đàn bà chanh chua thế”.

Tốt xấu gì y cũng trả tiền ở thuê chỗ này cơ mà.

Cho dù chỉ là kẻ đi ở thuê, nhưng chủ nhà gặp phải loại chuyện cẩu huyết này y cũng có quyền tức giận, huống chi Trâu Nhạc còn là bằng hữu của y.

Sở Hàm vừa nói xong, Trâu Nhạc ở bên cạnh bỗng chen vào một câu. “Nhưng sao tự dưng cậu lại về?”

“Tôi nhận được điện thoại của anh, bên trong toàn là thanh âm đánh nhau, tôi tưởng anh bị dã thú tập kích nên quay về xem sao, ai biết hoá ra lại là bị người ngoài hành tinh xâm lấn”.

Sở Hàm nói xong thì lắc lắc đầu, lo lắng lúc trước hiện tại đều chuyển thành phiền chán khó chịu. Y liếc mắt nhìn nam nhân đối diện một cái, càng nhìn càng thấy không thoải mái.

Quả thật là y bị bất ngờ khi biết Trâu Nhạc là đồng tính.

Có thể là vì ngay từ đầu y chưa từng nghĩ đến, dù sao bên cạnh y có Lý Chu Dương cùng Nhâm Kiệt là đủ rồi, ai ngờ cái tỷ suất gặp phải đồng chí lại cao đến doạ người. Ở trong khái niệm của Sở Hàm, người đồng tính hẳn là rất ít, thế nhưng y biết người nào thì người đấy chính là đồng tính, đúng là quá tà môn.

Nhưng mà, cho dù thích nam nhân thì cũng không nên coi trọng loại hình này chứ….

Nói thầm trong lòng một câu, tầm mắt Sở Hàm không chút khách khí đi đánh giá nam nhân kia, lại không tự chủ được đem đám Nhâm Kiệt Tôn Xuyên ra so sánh, đúng là một trời một vực.

Trâu Nhạc nghe Sở Hàm nói xong thì khẽ cười một cái, vì thế lại càng kích thích nam nhân đang cuồng loạn.

“Anh nói ai là người ngoài hành tinh, có gan anh nói lại lần nữa xem!”

Đối phương mới xong, Sở Hàm lập tức đáp ứng lặp lại một lần. Cuối cùng còn bỏ thêm một câu. “Nếu cậu nghe vẫn chưa đủ, tôi có thể nói lại lần nữa, cam đoan cầu được ước thấy”.

Những lời này rốt cuộc khiến cho đối phương phát điên, cậu ta vơ hết những thứ ở gần mình ném về phía Sở Hàm.

Cậu ta ném, Sở Hàm đỡ.

Mãi đến khi đối phương vớ được một cái máy tính xách tay trên sofa, Sở Hàm mới hơi biến sắc. “Cái đó là của tôi, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là đừng động vào!”

Vừa dứt lời, nam nhân đã mất lý trí liền ném thẳng máy tính xuống đất.

Sở Hàm phản ứng theo bản năng, hô to một tiếng. “Trâu Nhạc!”

Sau đó, y với Trâu Nhạc mỗi người giữ một tay nam nhân kia, đè cậu ta xuống sofa.

Động tác rất chuyên nghiệp.


Nam nhân bị ép trên sofa không thể động đậy, chỉ có thể liều mạng giãy giụa mắng mỏ. Sở Hàm nhíu mi nhìn Trâu Nhạc bên cạnh. “Anh đi đâu mà rước được cực phẩm tuyệt sắc thế này?”

Đúng là không thể diễn tả thành lời được.

Trâu Nhạc không nói gì lắc lắc đầu, vẻ mặt không muốn nhắc lại.

Đến cuối cùng, Sở Hàm phải dùng sức đè người, Trâu Nhạc gọi điện cho bảo vệ tới đem người đi, thuận tiện cảnh cáo nhóm bảo vệ trực ban, còn cho người không rõ lai lịch tiến vào thì cứ chuẩn bị mà lên hầu toà.

Lúc trước hắn chọn nơi này cũng là vì nghe nói hoàn cảnh an toàn, bảo vệ riêng tư cá nhân.

Thế mà hôm nay nhà hắn ầm ĩ lâu như vậy rồi mà cũng không có người đến xem xét một cái.

Sở Hàm lần đầu tiên thấy được Trâu Nhạc không hề che giấu tức giận.

Lúc trước, tuy rằng y cũng hiểu người này hỉ nộ vô thường, nhưng cùng lắm chỉ là trút giận lên cánh cửa hoặc giả chết không nói chuyện, còn trực tiếp mắng người như lần này thì đúng là lần đầu gặp.

Ngồi trên sofa, Trâu Nhạc rót cho Sở Hàm cốc nước. “Có thắc mắc thì hỏi đi”.

Sở Hàm chỉ nhún nhún vai.

Không mở miệng.

Trâu Nhạc đợi trong chốc lát, phát giác y thật sự không muốn hỏi gì, sắc mặt không khỏi trầm xuống. “Cậu một chút cũng không tò mò?”

“Tò mò tính hướng của anh?”

Sở Hàm nhíu mi. “Chuyện đó không phải đã quá rõ ràng rồi sao”.

“Những cái khác thì sao?”

“Tôi cảm thấy….. đó hẳn là việc tư của anh đúng không?” Sở Hàm nói xong, cẩn thận quan sát Trâu Nhạc một cái, phát hiện đối phương không tỏ thái độ gì mới nói tiếp. “Tôi chỉ có thể nói, đứng ở lập trường một người bạn, đối với đối tượng kiểu này, anh vẫn nên duy trì khoảng cách thì an toàn hơn”.


Ít nhất thì đừng có động tí là đập cửa gây ầm ĩ, rất không xong.

Trâu Nhạc bất động thanh sắc nhíu mi, thanh âm trầm thấp. “Lúc trước, chúng tôi quen nhau qua bạn bè. Mới đầu cảm thấy không có gì không hợp, về sau ở bên nhau rồi mới thấy tính cách khác biệt, liền chia tay. Tôi không nghĩ sau khi chia tay rồi cậu ta lại náo loạn lợi hại như vậy, nói mấy lần cũng không xong. Chỗ ở cũ của tôi bị lộ, cậu ta có tìm đến vài lần. Về phần lần này là vì cái gì, tôi sẽ làm rõ….”

Hắn giải thích xong, Sở Hàm ừ một tiếng.

Không tiếp tục hỏi, cũng không biểu hiện ra kiêng dè gì.

Trâu Nhạc nhìn y, do dự một chút rồi mới mở miệng. “Nếu cậu cảm thấy bất tiện….”

Lời chưa nói xong, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu được.

Sở Hàm nhướn nhướn mi. “Tôi không sao, chỉ là tôi hơi hiếu kỳ vì sao xung quanh tôi lại có nhiều bằng hữu là gay như vậy….” Y nói xong, theo bản năng sờ sờ cằm lẩm bẩm. “Rốt cuộc vì sao nam nhân đều đi thích nam nhân?”

“Đều?”

Trâu Nhạc mẫn cảm bắt được một chữ này, có điểm bất ngờ. “Hôm ấy người đưa cậu về cũng vậy?”

Hắn đột nhiên hỏi, Sở Hàm mãi mới phản ứng lại, lậptức lắc đầu. “Eric không phải”.

Bất quá…. Hình như cũng chỉ có mỗi cậu ta là không phải.

Nghĩ đến đây, Sở Hàm đột nhiên rất muốn gọi điện cho Ngải Chủ Lực.

Người anh em, bất luận thế nào, cậu phải gắng chịu đựng a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận