Khiêu Khích Bên Người

Sở Hàm cảm giác eo của mình tí nữa thì bị va gãy.

Sắc mặt y trắng bệch bị Trâu Nhạc đè ở cạnh tủ cuồng hôn, chân không chạm đất, tư thế chật vật đến cực điểm.

Trâu Nhạc hôn rất điên cuồng.

Dường như đã không thể gọi đây là hôn được nữa.

Càng giống như là muốn đem Sở Hàm cắn xé nuốt sống, lực đạo biến đổi không ngừng quả thực rất xứng với danh hiệu chà đạp.

Sở Hàm bị y làm cho khó chịu kêu lên, một tay đẩy người ra, giãy giụa tránh khỏi cạnh tủ.

Eo của y thật sự rất đau.

Chật vật đỡ thắt lưng, Sở Hàm nghiến răng nghiến lợi trừng Trâu Nhạc. “Anh rượu vào điên đã đủ chưa?”

Trâu Nhạc bị y đẩy lùi ra hai bước, đợi y nói xong chợt nhích lại gần, một tay giữ bên eo y. “Va đau?”

Giọng nói và biểu tình đều rất ôn nhu.

Thanh âm của hắn vốn đã rất êm tai, Sở Hàm nghe xong liền run lên một cái, cánh tay giơ lên duy trì khoảng cách giữa hai người.

Trâu Nhạc bị y đẩy lui, thế nhưng tay vẫn không buông ra. Hai người nửa người trên cách xa, nửa người dưới lại dựa sát vào nhau. Trâu Nhạc đi lùi từng bước, Sở Hàm bất đắc dĩ bị kéo theo, vài lần suýt thì ngã xuống đất..

Lôi lôi kéo kéo đến cạnh ghế sofa, Trâu Nhạc mạnh mẽ đem Sở Hàm kéo lại gần.

Sở Hàm đã lường trước được cục diện này, thế nhưng vô lực phản kháng.


Tư thế bây giờ của y thật sự rất không tự nhiên, căn bản có tránh cũng không thoát.

Trong nụ cười của Trâu Nhạc mang theo ác ý không chút nào che giấu, hắn dùng răng cắn cắn cổ áo Sở Hàm, nhìn đường cong dưới bụng dần dần lộ ra, cho đến khi hơn nửa bụng đã bại lộ hoàn toàn trước mắt.

Sở Hàm muốn kéo áo xuống, bị Trâu Nhạc đè lại.

“Đều đến nước này rồi, đừng động nữa”.

Hắn nói những lời này rất rõ ràng.

Hoàn toàn không có sự mơ hồ hỗn loạn của người say rượu.

Thế là Sở Hàm đột nhiên hiểu ra. “Con mẹ nó anh không say!”

Trâu Nhạc cọ trước ngực hắn, đầu lưỡi quấn lấy một bên nhô lên, ác liệt cắn một cái, hàm hồ trả lời. “Tôi chưa từng nói là mình say”.

Căn bản không thèm phủ nhận, hắn trực tiếp thừa nhận.

Sở Hàm hư hư thực thực cảm thấy trên đầu như có tiếng sấm, đem lý trí của y nổ sạch. Y bị Trâu Nhạc giữ lại tay, liền trực tiếp nhấc đầu gối muốn huých Trâu Nhạc. Cái gọi là tức sùi bọt mép, có lẽ chính là để hình dung tâm tình của y bây giờ.

Mẹ nó, tên này căn bản là luôn đem y đùa giỡn trong lòng bàn tay!

Nghĩ đến đủ loại hành động từ lúc trên đường về của Trâu Nhạc, khí lực giãy giụa của Sở Hàm ngày càng lớn.

Thế nhưng Trâu Nhạc vẫn vững vàng đè ép y.

Cho dù bị y đá vào bụng, kêu rên thành tiếng nhưng lực đạo trên tay lại chưa từng buông lỏng.

Thậm chí càng ngày càng dùng sức.

Hai người phân cao thấp một hồi, đều đau đến đổ mồ hôi lạnh. Trâu Nhạc thật vất vả mới chờ được Sở Hàm yếu thế, nhân cơ hội hỏi ra một câu. “Sở Hàm! Sao cậu lại đến quán bar!”

Hắn nói những lời này như thể đang gào lên.

Sở Hàm ngừng lại một chút, trừng mắt nhìn Trâu Nhạc. “Phí lời! Còn không phải con mẹ nó có người nói anh say bất tỉnh nhân sự, muốn tôi đến đón người?”

Trâu Nhạc nở nụ cười. “Cậu biết rõ tôi đối với cậu có loại tâm tư này, ở làng du lịch cậu đã được nếm thử một lần, lần này cậu còn dám tới?”

Hắn cười rất ung dung, rất kiêu ngạo, cũng rất, xấu xa.

Giữ chặt lấy tay Sở Hàm, Trâu Nhạc cúi đầu hôn y, trước khi đối phương kịp phản kháng thì đã thông minh lùi ra. “Cậu nếu tới, thì nhất định cũng biết tôi sẽ làm thế này với cậu. Sở Hàm, lúc nãy ở ngoài cửa, cậu rõ ràng có thể buông tay mặc kệ tôi”.

Hắn đã cho y cơ hội.

Thậm chí không chỉ một lần.


Sở Hàm bị nói đến sắc mặt biến đen, y cắn răng, đem từng chữ gằn ra. “Không sai! Tôi con mẹ nó đầu óc bị nhúng nước, đáng lẽ phải đem anh trực tiếp quăng ở ngoài cửa. Bây giờ anh cút ra ngoài cho tôi, coi như hôm nay tôi chưa từng xuất hiện!”

Y vừa nói vừa đẩy người. “Trâu Nhạc anh nghe thấy không? Tôi thừa nhận tôi sai rồi, nếu anh không muốn sau này ngay cả bằng hữu cũng không làm được thì buông tay cho tôi!”

Trong giọng nói mang theo mười phần hoả khí, hiện tại Sở Hàm thực sự rất tức giận.

Thế nhưng Trâu Nhạc vẫn tiếp tục cười. “Bằng hữu? Chúng ta sớm đã không thể làm bằng hữu, huống chi, tôi vốn cũng không có ý định làm bằng hữu với cậu”.

Quần Sở Hàm đã bị Trâu Nhạc kéo xuống một nửa, hắn hoàn toàn không có chút áp lực nào trực tiếp vói tay đi vào, cảm thấy thân thể Sở Hàm cứng đờ, hắn nhíu mày. “Sở Hàm, ngày hôm nay tôi căn bản không hề say, nhân viên quầy bar gọi cho cậu là do tôi nhờ. Nếu như cậu không đến, tôi sẽ coi như mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời này chỉ là ngoài ý muốn, ngày mai tôi sẽ dọn khỏi tiểu khu này, về sau không bao giờ xuất hiện nữa. Thế nhưng, cậu lại đến….”

Nói đến đoạn sau, giọng của hắn trở nên ôn nhu không ít. Hắn khẽ vuốt môi Sở Hàm. “Cậu không biết, tôi rất sợ nếu cậu không đến….”

“Sợ?”

Sở Hàm cười lạnh. “Anh căn bản đã đoán trước là tôi sẽ đến”.

Bản thân y thế này thật sự rất xứng với câu tự chui đầu vào lưới, Trâu Nhạc chính là thợ săn, thậm chí lưới còn chưa giăng, y đã tự mình nhảy vào.

Đối với lời của y, Trâu Nhạc không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là cúi đầu cọ cọ ngực y. “Nếu cậu thật sự không muốn, có thể cự tuyệt tôi”.

Nói xong, hắn liếm nhẹ trước ngực Sở Hàm một cái.

Đối phương khó chịu hừ một tiếng, hai tay bị đè đến tê dại đã không còn lực kháng cự. “Mẹ nó, tôi vừa gào nửa ngày bảo anh buông tay ra, anh điếc à?”

Một bên đè y như thế, một bên nói nếu không muốn thì cự tuyệt, loại chuyện này cũng quá khó khăn!

Kết quả, phản ứng của Trâu Nhạc là vươn tay cầm lấy phía dưới của y, dùng sức bóp một cái.

Nghe được Sở Hàm theo bản năng rên rỉ một tiếng, nhãn thần Trâu Nhạc trầm xuống, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bộ dáng hơi nghiêng đầu cau mày của nam nhân dưới thân.

“Không phải tôi không muốn buông cậu ra, là cậu dùng vẻ mặt này nói buông ra, sẽ chỉ làm tôi nghĩ, kỳ thực cậu một chút cũng không muốn tôi dừng lại….” Trâu Nhạc nói xong, cúi xuống cắn ngực Sở Hàm, lực đạo trên tay khi nặng khi nhẹ kìm giữ thân thể đối phương.


Giống như một cuộc chiến bức bách dục vọng.

Sở Hàm một bên cố sức chống cự lại khiêu khích của Trâu Nhạc, một bên cảm giác tinh lực của mình đang dần dần bị đánh tan.

Bởi vì trong trận đấu này, y tuyệt đối đã là người ở thế yếu, vô luận là về thân thể hay tình cảm, đối với Trâu Nhạc hoàn toàn là giọng điệu nguỵ biện không thể phản bác.

Cảm giác được quần đã bị kéo xuống, Sở Hàm theo bản năng nhắm mắt lại.

Vốn là giằng co cầm cự, dần dần dưới những vuốt ve ngày càng nặng thì đã mất đi ý nghĩa ban đầu.

Trâu Nhạc không ngừng hôn y.

Mỗi một lần đều ghé vào bên tai y nhẹ nhàng lặp lại. “Sở Hàm, tôi thích cậu….”

Thậm chí đến khi hắn tiến vào thân thể y cũng không dừng lại.

Giống như lúc trước Sở Hàm đã từng nghĩ.

Câu nói này tựa như một lời nguyền.

Có lẽ sau này sẽ giống như một cơn ác mộng, khiến cho y vĩnh viễn không thể quên được buổi tối ngày hôm ấy.

Trâu Nhạc một thân mùi rượu, lại mang theo cặp mắt vô cùng thanh tỉnh vững vàng khoá chặt lấy y, một bên từ từ chiếm lấy thân thể y, một bên không ngừng thì thầm.

“…. Sở Hàm, tôi thích cậu….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận