Khiêu Khích Bên Người

Có những người trời sinh đã có thể tuỳ tiện cùng bất luận kẻ nào nói chuyện, mặc kệ sắc mặt đối phương có tốt hay không, người ta vẫn cứ như không phát hiện ra, high đến nửa ngày, đến lần thứ hai gặp nhau thì đã rất tự nhiên xưng huynh gọi đệ.

Sở Hàm rất sợ người như thế.

Y vẫn tự nhận mình không phải là người giỏi trong giao tiếp, tuy rằng bình thường ở cùng một chỗ với đám bạn, y vẫn là người nói nhiều nhất, nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì bình thường Lý Chu Dương và Nhâm Kiệt đều là người ít nói.

Mà một khi thật sự đụng tới người thao thao bất tuyệt, Sở Hàm hoàn toàn bị đánh bại.

Tựa như nam nhân đang ngồi đối diện y ngay lúc này.

Đã nói từ trăng sao thi từ ca phú cho tới nhân sinh triết học, trong đầu Sở Hàm lúc này chỉ có một ý niệm muốn bỏ trốn.

“Hoàng tiên sinh, nếu không ngài xem, chờ phó tổng của chúng tôi trở lại, ngài hẹn thời gian cùng ông ấy nói chuyện?” Vị nhân huynh này không phải đến tìm Sở Hàm, ông ta nói đến gặp phó tổng của công ty y, nhưng tạm thời chưa gặp được người. Sở Hàm không nhẫn tâm để thư ký ở dưới sảnh bị người này quấy rầy, nhất thời hảo tâm dẫn ông ta lên phòng họp ngồi chờ, kết quả lại bị ông ta lôi kéo lảm nhảm hơn một tiếng rồi.

Sở Hàm vẫn còn báo cáo phải nộp cho trưởng phòng cơ mà.

Nhưng cái vị tên Hoàng Dĩ Nhân này vừa nghe lời y nói thì nhíu mày. “Phó tổng của mấy người rốt cuộc khi nào mới về? Tôi đã đợi lâu như vậy rồi! Hôm nay rõ ràng là ông ta hẹn tôi, bây giờ còn chưa thấy người đâu, đúng là không có chút thành ý nào hết!”

Nói xong người đã đứng lên, vỗ mạnh xuống bàn một cái, cơn tức rất lớn.

Chuyển biến bất ngờ này làm cho Sở Hàm không kịp trở tay, y sửng sốt một chút, sau đó chỉ có thể đứng dậy theo. “Ngài đừng nóng vội, phó tổng của chúng tôi hẳn là sắp về rồi….” Nói còn chưa dứt lời, y đột nhiên lao tới cửa, gào to một câu. “Lý tổng!”

Sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai lao ra khỏi phòng họp.

Hoàng Dĩ Nhân nhìn thấy y chạy đi, cũng tò mò ra ngoài nhìn xem, lúc này hành lang đã vắng tanh, một bóng người cũng không có.

Mà Sở Hàm sau khi đã thoát thân, việc đầu tiên chính là đem báo cáo nộp cho lão đại, tất nhiên là tránh không được bị giáo huấn một chút, y cũng lười đi giải thích.

Đến giờ ăn trưa, y mới đem chuyện này nói với Nhâm Kiệt.

Đối phương nghe xong, có điểm không còn nói được gì lắc lắc đầu. “Kỳ thật cậu chỉ cần đem người đến phòng hành chính là được, cần gì phải tự làm khổ mình”.

Sở Hàm nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ. “Mãi về sau tôi mới nghĩ ra”.

Lúc ấy đúng là không kịp phản ứng.

Sở trường của y chỉ có con số với hạch toán thôi.

“Đúng rồi, nhà cậu hiện tại thế nào?”

“Việc sửa sang vẫn chậm chạp như thế, cậu cũng biết mà, ở tiểu khu kiểu này cũng không còn cách nào, tôi lại không thể để bọn đến nhà tôi vào ban ngày được, mỗi ngày chỉ làm được chừng hai ba tiếng, phỏng chừng còn lâu lắm….”

“Vậy cậu vẫn đang ở nhà hàng xóm?”

Trong ấn tượng của Nhâm Kiệt, Sở Hàm rất ít khi đề cập đến sinh hoạt hàng ngày.

Cho dù bọn họ có là bằng hữu đi nữa.

Sở Hàm gật đầu. “Ừ, ở ngay cách vách”.

“Thế nào?”

“Thì cứ thế thôi….” Sở Hàm ăn được hai miếng cơm, cảm thấy chất lượng đồ ăn ở căng tin càng ngày càng đi xuống, lại bất giác nhớ tới bữa cơm tối thay đổi mỗi ngày của Trâu Nhạc, Sở Hàm nhíu mi. “Nhâm Kiệt, bình thường ở nhà cậu có tự nấu cơm không?”

Đề tài nhảy đi hơi bị xa, Nhâm Kiệt đang ngồi ăn cơm đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó mới cười cười. “Không thường xuyên, thỉnh thoảng mới làm”.

“Quả nhiên”.

Đáp án này làm cho Sở Hàm rất hài lòng, y có điểm đắc ý. “Tôi đã nói mà, người nào mà mỗi ngày đều tự mình nấu cơm đúng là không bình thường”.

Câu này làm cho Nhâm Kiệt có điểm tò mò, nhưng cậu ta cũng không đi hỏi nhiều. Hai người ăn cơm xong liền trở về văn phòng, công việc cuối quý còn nhiều lắm.

Sở Hàm vừa trở về phòng tài vụ, đã bị lão đại gọi tới văn phòng riêng giáo huấn một chút.

Làm cho y thực ngoài ý muốn.

Hoàng Dĩ Nhân kia lại cáo trạng với phó tổng, nói là y không tôn trọng đối phương.

“Cái gì?”

Nghe xong lời lão đại tường thuật lại, Sở Hàm vẫn còn chưa rõ tình hình. “Tôi làm chi mà không tôn trọng ông ta?”

Lão đại bộ tài vụ nhìn y. “Cái này thì phải hỏi cậu, không ai biết”.

“Tôi tốt bụng cho ông ta ngồi đợi ở phòng họp, còn bị ông ta lải nhải cho cả tiếng đồng hồ, còn muốn tôi thế nào nữa?” Sở Hàm nhắc lại tội danh của chính mình, y cảm thấy làm việc tốt còn bị sét đánh đúng là để chỉ những người như y. Sở Hàm trừng mắt nhìn lãnh đạo trực tiếp của mình. “Phó tổng nói thế nào?”

“Phó tổng muốn cậu đi xin lỗi”.

Phẫn nộ vung tay, Sở Hàm trực tiếp đứng lên. “Ai muốn xin lỗi thì xin lỗi, tôi tuyệt đối không đi”.

Đúng là tai bay vạ gió.

Cái tên Hoàng Dĩ Nhân kia đúng là quá rảnh rỗi liền muốn đi gây chuyện.

Huống chi, là phó tổng hẹn mà chính phó tổng quên thời gian, bây giờ lại đi tìm y gây phiền toái, chịu oan ức cũng không cần phải đến mức này chứ.

Tựa hồ đã nghĩ đến việc y sẽ phát hoả, lão đại bộ tài vụ trấn an Sở Hàm, bảo y ngồi xuống trước. “Loại uỷ khuất này cậu không muốn chịu cũng phải chịu, ai bảo đối phương cứ thích cắn lấy cậu không tha. Hiện tại tổng tài cũng hỏi đến chuyện này rồi, họ Hoàng kia vẫn đang là khách hàng quan trọng của chúng ta, nếu cậu không đi xin lỗi, bọn họ bên kia cũng sẽ đến đây phiền chết cậu. Nghĩ cách giải quyết êm thấm chuyện này đi, về sau thông minh một chút”.

Sở Hàm không hé răng.

“Kỳ thật mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra, cậu đi xin lỗi chỉ là hình thức thôi”.

“Đã biết rồi sao còn muốn tôi đi?”

Sở Hàm đứng ở cửa bất động, khó chịu lạnh mặt. Cấp trên nghe xong cũng hiểu được ý của y, đáng tiếc trong tình huống này chỉ có thể cười khẩy.

“Chính vì biết nên mới muốn cậu phải đi. Qua chuyện này mới cho cậu học được bài học, về sau đừng có tự biến mình thành trò vui của người khác, không được dễ dàng để người ta bắt được nhược điểm”.

Sở Hàm là do ông ta tuyển vào.

Biểu hiện trong công việc tốt ngoài dự đoán của ông, mới có vài năm đã lên được vị trí này, năng lực không cần phải nghi ngờ, chỉ là thiếu chút khôn khéo lõi đời thôi.

Ra hiệu cho Sở Hàm rời đi, đối với biểu tình tức giận của y thì vờ như không thấy.

Cho cọ sát cũng tốt, coi như là bài học nhớ đời.

Sở Hàm còn chưa về đến văn phòng đã nhận được điện thoại của Trâu Nhạc.

“Tối nay có về không?”

“Có về”.

Sở Hàm nhìn đồng hồ một cái. “Bất quá có thể sẽ về muộn, anh cứ ăn trước đi”.

“Ừ”. Trâu Nhạc cũng không nói thêm gì, cúp máy luôn. Sở Hàm trở về văn phòng, ngồi trên sofa không hé răng, cứ nghĩ đến cái mặt tên Hoàng Dĩ Nhân kia là lại đau đầu.

Xin lỗi….

Phải nói thế nào? Mời cơm? Hay là phải công khai?

Sở Hàm đối với chuyện này thật sự là không có chút kinh nghiệm nào, cũng không biết cái gọi là xin lỗi rốt cuộc phải như thế nào mới đạt chuẩn.

Một mình ngồi suy nghĩ cả buổi chiều, mãi đến khi thư ký đi vào thông báo đã đến giờ họp, Sở Hàm mới điều chỉnh lại suy nghĩ, đến phòng họp.

Tâm trạng thật sự rất kém.

Nhưng dù có kém thế nào, ngày hôm nay nhất định phải trải qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui