Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

"Bụp..Bụp..Bụp”

Duẫn Miên nhanh chân chạy ra khỏi thang máy, nhìn trước mắt chỉ có duy nhất một cánh cửa phòng dành cho Tổng Thống, hai tay nắm lại, hung hăng đánh.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, chỉ thấy một bóng dáng lăng xăng nhảy vọt lên trước ngực Duẫn Miên, đánh loạn xạ, "Tiểu Miên. . . . Cuối cùng cậu đến rồi! Tớ như vậy liền bị người ta hãm hại, thật uất ức, tớ mới hai mươi tuổi xuân xanh nha, về sau không qua khỏi ngày thành niên rồi, giống như muốn qua luôn ngày Quốc tế Phụ Nữ."

Đứng ngay cửa thang máy, Lôi Kình lắc đầu kinh ngạc, ngày Quốc tế Phụ Nữ?

Duẫn Miên không ngừng vỗ vỗ sau lưng Tô Lạp bày tỏ sự an ủi, lơ đãng cúi đầu nhìn một chút, nhất thời trợn to hai mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào cơ thể Tô Lạp, đôi môi phấn hồng nhỏ nhắn có chút run lên, "Trên người cậu là cái gì đây hả? Trúng độc?"

Tô Lạp không nói hai lời, động tác nhanh chóng dứt khoát, cánh tay trắng xanh đưa lên gạt đi khăn tắm, có thể thấy được toàn bộ cơ thể cô.


Cô đứng nguyên tại chỗ xoay một vòng, cắn răng nghiến lợi gào thét: "Cậu xem đi! Tất cả đều là dấu đỏ, tớ nguyền rủa người đàn ông kia bị loét miệng, đời này sẽ không hôn ai được hết, cắn tớ liền bị gấu gặm!”

"Cậu….có mắc cỡ hay không hả? Trước tiên đem khăn tắm quấn lên đi!”

"Làm sao vậy?" Tô Lạp cúi đầu nhặt khăn tắm trên đất lên, cầm ở trong tay, nhìn chung quanh một vòng. Không có ai nha, lúc này đứng ở vị trí của cô căn bản không nhìn thấy cửa thang máy phía sau.

Lôi Kình nghiêng người dựa vào cửa thang máy, cảm thấy rất buồn cười, nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy cơ thể trần truồng của Tô Lạp. Toàn bộ thân thể kia tràn đầy kiệt tác của anh, đột nhiên có một loại cảm giác thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, càng xem càng vui tai vui mắt.

"Lạp Lạp! Quấn lên! Nhanh lên một chút…quấn lên đi!"


Duẫn Miên chọt chọt bắp đùi của Tô Lạp, nhưng cô lại không dám nói có người ở đây, một là cô bạn thân thiết bị nhìn trộm, hai là không thể làm mất mặt bạn tốt của anh trai, cô không có sự lựa chọn giữa hai người này nha.

Tô Lạp thấy Duẫn Miên cứ đâm đâm chọt chọt mình, đùng đùng nổi giận.

Hất khăn tắm ra, "Làm gì á? Đâm chết tớ thôi! Chết đừng tặng vòng hoa cho tớ, đưa cả trinh tiết lên bàn thờ, lại còn ra vẻ oanh liệt lắm. Những chấm đỏ này rất đau, tối hôm qua như thế nào không có cảm giác gì, làm loại chuyện này còn mang di chứng về sau đấy! Cậu còn đâm tớ?"

Tô Lạp thở hổn hển, sự tức giận bắn tán loạn, cầm khăn tắm quấn lên người, thế nhưng bộ dạng thê thảm, bất cứ ai nhìn qua đều sẽ có cảm giác là bị đàn ông kéo lên giường làm hại** ba ngày ba đêm mà thành!

"Đều do người đàn ông kia tối hôm qua, tớ độc ác nguyền rủa, vật kia bị chặt đứt, sau đó bị chó tha đi, kết quả chính là vĩnh viễn không có người nối dõi." Tô Lạp vươn tay, làm động tác như chém giết cá trên thớt.

"Miệng lưỡi độc địa”

Một giọng nói nam tính trầm ấm, dễ nghe vang lên. Tô Lạp kinh ngạc, tại sao lại có tiếng đàn ông, xoay người nhìn lại, không có ai cả, cô nhất thời sợ hãi ép mình dính sát vào tường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận