Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Thiên Sách cuối xuân năm thứ ba, Tây Sở cùng với Huyền Thục liên quân chiến đấu dưới chân mang thạch sơn, song phương giằng co hơn mười ngày, có công có thủ, cuối cùng vì Tây Sở quân tổn thương quá lớn, vừa đánh vừa lui, bại trận rút về thủ đô của mình.

Liên quân thừa thắng xông lên, vây chặt Tây Sở quân trong quốc đô, kéo dài chừng một tháng.



Hai bên quan đạo đều là bóng mát cây xanh, liên miên không dứt, bụi đất cát vàng ở dưới móng ngựa cuồn cuộn tung bay, hoàng kỳ huyền hắc trong sự trang nghiêm túc mục của quân đội mà cao cao lay động.

Trong đội ngũ có một chiếc mã xa màu huyền thanh, không nhanh không chậm vững vàng lăn trên đường, liêm long được thêu hình giao long phi vân rũ xuống, trông rất sống động, hoa quý biết bao.

Khí trời cuối tháng tư rất ôn hòa, cũng không ẩm ướt, ánh mặt trời ấm áp rọi xuống, trời có mây, cây có bóng, thỉnh thoảng còn có vài cơn gió nhẹ khe khẽ lướt qua, thật sự là cực kỳ thoải mái.

Tiêu Sơ Lâu buông sa liêm xuống, thu hồi ánh mắt vừa nhìn xung quanh, lười biếng mà vươn vai duỗi thắt lưng, tiện tay vỗ vỗ cái gối mềm ở phía sau, lót thêm một chút, cả người liền nghiêng sang dựa vào đó, trong miệng tấm tắc nói: “Nếu có thêm vài món nhắm, một bầu rượu ngon, lại thêm mấy mỹ nhân xướng một khúc —” lời vừa nói đến bên mép, bỗng nhiên thoáng nhìn qua nam nhân đang ngồi ngay ngắn đối diện mình, hai mắt nhắm lại dưỡng thần khẽ mở ra, Tiêu Sơ Lâu vội vàng đem lời nói càn rỡ thiếu chút nữa thốt ra kia nuốt trở lại trong bụng, ho nhẹ một tiếng nói: “Nơi hoang dã đại mạc này, thực sự là một mỹ cảnh lục thụ thành ấm hiếm thấy a, ha ha…”

“Mỹ cảnh? Cái lúc chiến sự quan trọng đang ở ngay trước mắt thế này, chẳng lẽ Tiêu vương gia cho rằng mình đang dạo chơi ngoại thành hay sao?” Diệu đế bệ hạ liên tiếp trầm mặc mấy ngày nay cuối cùng cũng mở miệng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói, “Không lâu ữa là đến Tây Sở đô thành rồi, làm sao phá được thành trì cuối cùng này, trong lòng vương gia đã có phương pháp đối phó chưa?”

Nói trở về, ngày ấy Sở Khiếu bỗng nhiên xuất hiện trong quân doanh, cuộc đối thoại của hai người bị tin tức thình lình xảy ra cắt đứt, đợi đến khi Tiêu Sơ Lâu còn muốn hỏi tiếp Sở Khiếu, đối phương trong thoáng chốc đã thay đổi chủ ý, ngậm miệng không nói gì, Tiêu Sơ Lâu trong lòng buồn bực, nhưng không muốn dùng danh nghĩa chủ tử bức bách hảo hữu, xuất phát từ tín nhiệm của mình, hắn không nói gì cũng không hỏi thêm y gì nữa.

Chỉ là hai người một mình ở chung một chỗ thần thần bí bí, khiến cho trong lòng Diệu đế bệ hạ có chút gì đó không phải tư vị, hơn nữa mấy vị đại nhân trong Tiêu vương phủ trước nay luôn chiếm một phân lượng khá lớn trong lòng Tiêu Sơ Lâu, vì thế càng khiến y thêm phần không vui.

Bất quá a, Tiêu vương gia nghĩ quan hệ giữa mình và Sở quản gia quả thật còn thuần khiết hơn hành lá trộn với đậu hủ nữa là, thật sự là cực kỳ ủy khuất nha, một mình ngốc trong một góc phòng của soái trướng, cả người khó chịu mà không thể động đậy, ô hô thương thay, có khóc cũng chả làm được gì.

“Phương pháp đối phó sao?” Lúc này trong mã xa lại nói đến chính sự, Tiêu Sơ Lâu rũ mắt xuống khẽ lắc đầu, thở dài, “Bệ hạ của ta, lịch sử của Tây Sở kia mặc dù là thua Đông Huyền đế đô, thế nhưng cũng có mấy chục năm lâu đời, huống chi người Sở hiếu chiến, tòa thành trì này kiên cố bền vững, cửa rộng thành cao, hơn nữa tuy rằng từ khi khai chiến tới nay Tây Sở tổn thất thảm trọng, nhưng vẫn chưa tới nông nỗi sơn cùng thủy tận, dựa vào địa lợi nhân hòa của thủ đô, chúng ta lại đang thâm nhập vào bụng của quân địch, muốn công hạ Tây Sở vương cung, chẳng dễ gì đâu.”

Mi đầu Diệu đế bệ hạ cũng hơi nhăn lại, khẽ “hừ” một tiếng nói: “Những lời ngươi nói, chẳng lẽ trẫm không biết? Chỉ là liên quân ta từ lâu đã vây quanh Tây Sở, quân vây bốn mặt, thắng lợi cuối cùng quả thực đã ở ngay trước mắt, chẳng lẽ còn có thể dừng lại? Huống chi, kéo dài càng lâu, đối với chúng ta càng bất lợi.”

Huyền Lăng Diệu ngừng lại một chút, quay đầu nhìn chằm chằm vào hai mắt đen láy của Tiêu Sơ Lâu, có thâm ý khác mà nói: “Lẽ nào không có biện pháp bức Tây Sở cùng quân ta quyết chiến sao?”

Môi mỏng của Tiêu Sơ Lâu khẽ mím lại, trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu nói: “Vi thần tạm thời thật không có cách.”

Huyền Lăng Diệu nghe hắn xưng hô như vậy thoáng sửng sốt một chút, lại thấy hắn mang một bộ dáng buồn bã ỉu xìu tựa vào vách xe, lẳng lặng mà nhắm lại hai mắt, hơi có chút mất hứng chán nản.

“Làm sao vậy?” Huyền Lăng Diệu hơi nhích sang một chút, nhẹ giọng nói: “Chân còn đau phải không?”

Lại nói, phương pháp châm cứu của Phương thái y cũng đã dùng mấy ngày nay rồi, tri giác của hai chân cũng đã hồi phục không ít, thế nhưng còn chưa dụng lực được, căn bản không thể xuống đất bước đi, Tuyết Nhai cùng mấy người khác có đặc biệt làm cho hắn một chiếc xe đẩy, thế nhưng người này lại sống chết không chịu dùng, tình nguyện ngốc ở trong soái trướng đến mốc meo lên, cũng tuyệt không chịu ngồi xe đẩy đi ra trước mặt các Thục Xuyên tướng sĩ.

Người này tuy rằng ở ngoài vẫn mang bộ dáng không có gì cả, nhưng trong lòng rõ ràng là khó chịu muốn chết, đổi lại là mình, chỉ sợ là đã chịu không nổi a…


Huyền Lăng Diệu nghĩ như thế, tay phải không khỏi nhẹ nhàng xoa cặp chân đang ẩn dưới tấm chăn mỏng kia.

“Đau cũng không hẳn là đau, chỉ có chút tê tê, có chút ngứa ngứa mà thôi.” Tiêu Sơ Lâu cười cười, nháy mắt mấy cái nói, “Bệ hạ xoa bóp cho ta, vậy chắc chắn sẽ mau khỏi hơn đó a.”

Huyền Lăng Diệu không nói gì mà liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Tay trẫm không tiện cho lắm, ái khanh tự mình làm đi vậy, nếu thật sự không được, không phải còn có quản gia nhà ngươi sao, có người nói là rất thân thiết a.”

Tiêu Sơ Lâu cũng không thèm để ý mũi dao trong lời nói, ha ha cười nói: “Cho nên mới nói, ngươi đứt tay ta gãy chân, ta và ngươi người tám lạng, người nửa cân, ai cũng không thể ghét bỏ ai a.”

Trong lòng Huyền Lăng Diệu bỗng run lên, trầm giọng nói: “Đừng nói bậy! Cái gì mà tám lạng nửa cân chứ, chân của ngươi sẽ tốt thôi…”

Nói đến đây, lại không thể nói tiếp được nữa, y kinh ngạc nhìn nét mặt của người nọ, chẳng biết tại sao khóe mắt lại lên men.

Bên môi Tiêu Sơ Lâu vẫn mang theo ý cười, tuấn lãng như trước, cái trán đặt trên vai Huyền Lăng Diệu, chỉ là thanh âm có chút khàn khàn, có chút khó nghe: “Thế nhưng ta tình nguyện dùng chân của ta, đổi lấy tay của ngươi a…”

Lặng lẽ chỉ trong chốc lát, Huyền Lăng Diệu không mở miệng nữa, chỉ là lẳng lặng cầm tay của đối phương, nắm thật chặt, không bao giờ buông ra nữa.

— Cho dù một tay không thể dùng, cũng còn có thể dùng tay kia nắm lấy ngươi.

Kiêu ngạo a, nói tới cùng, trong lòng bọn họ đều là những người như thế.

Đều là học thức hơn người, tài hoa hơn người, đều ở trong gian nan mà thường nhân khó có thể chịu được leo lên đỉnh cao tận cùng của thế gian, đều tự cho mình là thanh cao, đều bướng bỉnh cố chấp mà kiên quyết.

Và cũng đều kiêu ngạo như thế…

Cũng có thể, kiêu ngạo trong cốt tủy Tiêu Sơ Lâu còn lớn hơn cả mình.

Cho dù không thể chấp nhận được đôi chân tàn phế này, cho dù không thể chịu đựng được cuộc sống của một vị đại tông sư đứng trên đỉnh cao của võ học, cũng phải ở trước mặt người khác, miễn cưỡng vui cười.

Huyền Lăng Diệu nắm lấy cổ tay đối phương, trong ống tay áo thoáng lộ ra một chuỗi hồng đậu, nhan sắc từ lâu đã không còn đỏ tươi như trước nữa.

Hai người bọn họ ở trên tình trường, luôn luôn là y thua thì nhiều mà thắng thì ít.

Thế nhưng hôm nay tinh tế so ra, cuối cùng mình vẫn là người thắng.

Người này a… Chung quy là thua tất cả, thua triệt triệt để để, thua ngọt như đường.


Nhưng mà nói tới những thứ này, lại có ý nghĩa gì chứ?

“Có chuyện gì không hài lòng, sao không nói với ta, hà tất phải buồn bực trong lòng?” Huyền Lăng Diệu ôm lấy vai nam nhân, thanh âm trầm thấp mà từ tính, cực kỳ ôn hòa.

Tiêu Sơ Lâu hiếm khi toát ra một tia uể oải, thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi thôi.”

Trên mang thạch sơn, Hoa Lâm Hạo bỏ mình không sống lại, mà Lãng Phong lại bị trọng thương rơi xuống sông không rõ tung tích, bốn ái tướng mình tâm đắc nhất lại mất đi hai, Tiêu vương gia phải nói là hận đến nghiến răng nghiến lợi, phái người đi tìm Lãng Phong lại chậm chạp chẳng có tin tức, sao không mất mát phiền muộn cho được?

Chiến sự vốn liên tiếp thắng lợi, Tiêu Sơ Lâu phải vui vẻ mới đúng, thế nhưng nếu nhất thống thiên hạ lại làm hỏng mất nguyện vọng trở lại cố hương của mình, vậy thì thắng với không thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng việc đã đến nước này rồi, nếu quan hệ đến vấn đề hai nước sinh tử tồn vong, cũng không phải chỉ dùng một câu dừng tay giảng hòa là có thể chấm dứt chuyện.

Nghĩ tới nỗ lực của mình trong hai mươi năm qua lại đổi lấy một kết quả như vậy, miệng nói là không để ý — nhưng làm sao có thể không để ý chứ?

Cho dù là hắn chọn ở bên Huyền Lăng Diệu, thế nhưng trong lòng chung quy vẫn không cam lòng, dòng tâm tư này mang theo cảm giác đau đớn từ hai chân, xua mãi chẳng được.

Hắn mỗi ngày một mình ngồi trong doanh trướng, cứ suy nghĩ mãi đến việc này, lại chỉ tìm được cảm giác vô lực cùng với thống hận nảy lên ở trong lòng mà thôi.

Nhưng mà nhân sinh trên đời, có rất nhiều chuyện không công bằng, cũng có rất nhiều chuyện thất bại tiếc nuối, không có đạo lý gì có thể nói được, bất quá vẫn có thể hiểu rằng, có được thì nhất định sẽ có mất.

Cũng không phải là hối hận, chỉ là buồn vô cớ. Cũng không phải là phẫn nộ, chỉ là mệt mỏi rã rời.

Tiếng vó ngựa từng trận từng trận vang lên, không nhanh không chậm mà đi trước.

Sở Khiếu khóa ngồi trên một con tuấn mã thượng cấp, lặng lẽ nhìn chăm chú vào các loại tình báo đang khẩn cấp đưa vào trong mã xa, lại nhanh chóng thu được mệnh lệnh mà quay trở ra. Y biết trong mã xa kia đang đàm luận gì đó, sẽ quyết định số phận tương lai của Tây Sở.

Từ trận chiến dưới chân mang thạch sơn Tây Sở đại bại bỏ chạy, dưới sự tận lực không kiêng nể gì của Huyền Thục liên quân, bất lợi đánh bại Tây Sở quân lần này ảnh hưởng lớn hơn tổn thất quân đội phe ta, cho đến khi liên quân binh lâm Tây Sở đô thành, Tây Sở trăm năm cơ nghiệp sẽ có nguy cơ gặp nguy hiểm giữa những trận pháo hỏa tiêu yên ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể triệt để tiêu thất trong lịch sử.

Tổ chim bị phá, thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không?

Liên quân một đường đi tới, tùy ý vẫn có thể thấy được dân chạy nạn chạy đi khắp nơi, không nhà để về, thê ly tử tán. Trận này do Thục Xuyên âm thầm khơi mào, Tây Sở hung hãn phát động, Đông Huyền cường long chiến tranh lấy thế đè người, tam quốc đều sắm vai của mình, đến tột cùng là ai đúng ai sai, e rằng không ai có thể nói được.

Thiên hạ rộn ràng vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi mà đi, chiến tranh vĩnh viễn không phải là vì chính nghĩa, bất quá chỉ là người thắng làm vua, người thua làm giặc mà thôi.

Trong cuộc chơi vì thiên hạ này, ba vị chân chính nắm lấy quân cờ, người thắng lớn nhất xem ra vẫn là Diệu đế bệ hạ bất động thanh sắc, không chỉ thắng cả thiên hạ, mà còn đạt được “mỹ nhân” nữa.

Về phần Tiêu Sơ Lâu, người bên ngoài cho rằng hắn phong quang vô hạn, nhưng Sở Khiếu cũng rõ ràng, người nọ đã dùng hết sức lực của mình rồi.


Kẻ thua lớn nhất không thể nghi ngờ, đó là Yểm Hoàng giáo chủ —

Chậc, Đường… Tiên sinh a.

Sở Khiếu yên lặng nghĩ, dường như không có việc gì mà liếc mắt nhìn Tiêu vương gia lúc ẩn lúc hiện trong cửa sổ của mã xa, dưới đáy lòng thở dài.

Kết quả là, người nam nhân này vẫn quyết định vĩnh viễn ở lại. Đã từng tưởng tượng ra rất nhiều kết quả, lại không nghĩ rằng chỉ có một loại này mà thôi.

“Quản gia.” Một giọng nữ thanh thúy lạnh lùng từ phía sau cắt đứt dòng suy nghĩ của y, nhìn lại, chính là Tuyết Nhai đang chậm rãi giục ngựa mà đến.

Sở Khiếu từ lâu đã thay một thân trường sam huyền thanh, tay áo gập lại, nói: “A Nhai, có chuyện gì quan trọng à?”

Tuyết Nhai lắc đầu, thấp giọng nói: “Sở quản gia, vương thành bên kia… Tiểu thế tử vẫn khỏe mạnh chứ?”

Sở Khiếu sửng sốt, đạm đạm cười nói: “Ta quên mất, tiểu thế tử vẫn mạnh khỏe, có thân vệ tuyệt đối tín nhiệm bảo hộ, Tuyết Nhai và Vương gia đều có thể yên tâm.”

Nghe được chấp sự đại nhân nghiêm túc bảo đảm như vậy, Tuyết Nhai thở phào nhẹ nhõm, thẹn thùng nói: “Xin lỗi, Tuyết Nhai vô phép rồi.”

“Không sao, còn có chuyện gì à?” Sở Khiếu chậm lại mã tốc, cùng đối phương song song đi, ôn thanh hỏi.

“Tuyết Nhai còn có chút lo lắng, chẳng biết Lãng Phong làm sao…” Khuôn mặt tú mỹ của Tuyết Nhai tế mi khẩn túc, hiếm khi lộ ra thần tình cực nhỏ như vậy.

Sở Khiếu lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, lúc này đại khái chỉ có thể tùy vào ông trời thôi, chỉ mong Lãng Phong thống lĩnh cát nhân thiên tướng, đội tìm kiếm từ lâu đã được phái đi, thế nhưng vẫn chưa có tin tức gì.”

Nhãn thần Tuyết Nhai phiêu hốt nhìn phía trước — trên đường chân trời chậm rãi lộ ra một tòa cự thành hắc sắc hùng vĩ, nhẹ giọng nói: “Trận này không biết bao giờ mới có thể kết thúc đây…”

Sở Khiếu theo ánh mắt nàng nhìn qua, thấp giọng thì thào nói: “Rất nhanh thôi… Sẽ kết thúc… Tây Sở…”

Màn đêm dần dần phủ xuống, tựa như một cổ hắc ám vô biên vô hạn mở miệng cắn người, chậm rãi nuốt lấy bầu trời trên đỉnh đầu Tây Sở, tĩnh mịch nặng nề áp lực dưới đáy lòng của mỗi người.

Thủ đô từ lâu đã giới nghiêm, không được tiến vào cũng không được phép ra, về đêm liền cấm đi lại, trên đường phố vắng vẻ, không còn phồn hoa tự cẩm như trước đây nữa, chỉ còn lại ánh trăng cô đơn tịch liêu lạnh giá mà thôi.

Tường thành của Tây Sở vương thành thập phần cao to, trình độ kiên cố hùng tráng cũng chẳng thua gì Đông Huyền và Thục Xuyên vương thành, nhưng mà giờ khắc này cửa thành lại đóng chặt, thành lâu đen kịt đem Huyền Thục liên quân sáng trưng đèn đuốc cách đó không xa hình thành nên một mảnh đối lập.

Ánh trăng đêm nay, quả thật là thê lương.

Trong vương cung, nam nhân một thân minh hoàng cửu long hoàng bào yên lặng đứng trước cửa sổ, ngưng mắt nhìn ánh trăng như sương xuyên qua song cửa sổ, chợt nghĩ như thế.

Cũng không biết đã đứng thẳng bao lâu, đại môn nội tẩm phía sau y rốt cuộc cũng mở ra, ánh nến tỏa sáng, tà tà rọi vào sườn mặt của vị nhân vật tôn quý nhất Tây Sở này, tiều tụy mà lại có phần kiên nghị cùng tuyệt nhiên.

Mấy vị thái y nối đuôi nhau đi ra, run run rẩy rẩy mà quỳ phục trước mặt Sở Khinh Kiệt, thở mạnh cũng không dám thở, cẩn cẩn dực dực nói: “Bệ hạ, quốc sư người đã ngủ rồi.”


“Tình huống của quốc sư sao rồi?” Sở Khinh Kiệt nâng mi mắt lên nhìn lướt vào phòng, nhàn nhạt hỏi.

Thái y âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, châm chước nói: “Hồi bẩm bệ hạ, quốc sư đại nhân thụ thương không nhẹ, hơn nữa vết thương này vô luận có bôi thuốc như thế nào cũng không tốt hơn được, ngược lại ngày càng chuyển biến xấu, thực sự không thể tưởng tượng nổi, quốc sư đại nhân vẫn dựa vào một thân công lực thâm hậu mà duy trì tính mạng, thế nhưng nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ e là…”

Sở Khinh Kiệt không nói gì một lúc lâu, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ thế nào?”

Thái y đều đồng loạt dập đầu nói: “Xin thứ cho vi thần vô năng, quốc sư đại nhân sợ rằng đã hết cách rồi!”

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, bàn tay của Sở Khinh Kiệt vỗ mạnh vào vách tường thâm hậu cao ngút kia, trong nháy mắt đã hiện lên một chưởng ấn năm ngón! Các thái y đều sợ đến run lên, cúi đầu cáo tội, rất sợ vị chí tôn bệ hạ này một khi tức giận sẽ khiến cho đầu mình phải chuyển nhà, từ xưa trong cung đình, thái y bị thiên nộ (giận cá chém thớt) mà chết nhiều vô số kể, khó lấy lòng nhất cũng là khi đương chức trong thái y viện a.

Đợi nửa ngày trời, nhưng cũng không thấy bệ hạ hạ lệnh, thái y kiên trì liếc mắt nhìn lên, đã thấy gương mặt bình tĩnh của bệ hạ, trên trán không khỏi hiện lên một mạt bi thương khổ sáp.

“Bệ hạ, bảo trọng long thể làm trọng a.”

“Long thể?” Sở Khinh Kiệt hừ một tiếng, cười lạnh nói, “Bọn người kia cũng đã đánh tới cửa cung rồi!” Thấy thái y khúm núm không dám tiếp lời, đành thở dài nói, “Sư tôn, đến tột cùng là còn bao nhiêu thời gian?”

“Hồi bẩm bệ hạ, hạ quan đoán chừng, e rằng không qua được nhiều ngày nữa đâu…”

Thân hình cao lớn cương nghị của Sở Khinh Kiệt thoáng nhoáng lên, rất nhanh lại ổn định, thì thào nói nhỏ: “Nhanh như vậy sao…”

Hai hàng lông mày thon dài khẽ nhướng lên, phất tay áo bảo thái y lui ra, sau đó chậm rãi đi tới cửa nội tẩm, hướng vào trong thật sâu liếc mắt một cái, hai mắt đầy tơ máu không giấu được bao nhiêu mệt mỏi cùng bi thương.

“Loạn trong giặc ngoài, Tây Sở, có thật là khó mà chống đỡ tiếp không…”

“Sư tôn, đồ nhi vô năng, người nếu buông tay, cơ nghiệp của tổ tông chỉ sợ sẽ hủy trong tay đồ nhi mất…”

“Thay vì phải hao tổn hết lực lượng cuối cùng của Tây Sở, chẳng bằng…”

Sở Khinh Kiệt khép mi mắt lại, ngơ ngẩn đứng đấy một hồi lâu, cũng không cần biết những lời lầm bầm của mình có truyền vào tai lão nhân ốm yếu đang ngủ say kia không, cuối cùng cũng cất bước đi xa vào trong cung điện hắc ám.

Ánh trăng u lãnh này đồng thời cũng bao phủ trên một mảnh sơn thủy khác, nguyệt chiếu cửu châu, mấy nhà hoan hỉ mấy nhà sầu.

(nguyệt chiếu cửu châu: trăng rọi chín châu, chín khu vực hành chính của Trung Quốc ngày xưa á)

Sự yên lặng ấy cũng như trong Khê Thủy trấn thế ngoại đào viên vậy, trong phòng nhỏ của Tiết đại phu, lúc này lại bỗng nhiên vang lên một giọng nữ kinh hỉ đến cực điểm, bộc phát trong màn đêm an bình.

Bàn tay đang xay dược liệu của Tiết đại phu run lên, vội vàng hoảng hốt chạy vào trong phòng, thiếu chút nữa đã đụng vào phải nữ nhi nhà mình đang từ trong phòng lao ra.

“Con gái con đứa chạy cái gì mà chạy? Còn thế thống gì!” Tiết đại phu hung hăng trừng mắt nha đầu nhà mình.

Tiết Kỳ thè lưỡi, bắt lấy ống tay áo của ông mà kéo vào trong: “Cha, xin lỗi mà, mau đi xem một chút, hắn… Hắn tỉnh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận