Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

(Lần đầu gặp gỡ)

Khi Tiêu Sơ Lâu tỉnh lại, đêm sớm đã khuya.

Màn đêm đen thăm thẳm, mây trôi nhàn nhạt, ánh trăng sáng tỏ, trong sơn cốc là một mảnh tĩnh lặng, khí trời hiện giờ sắp đã cuối xuân, những cơn gió ấm áp khe khẽ lướt qua, thập phần thư thái dễ chịu.

Nguyên lai ta còn sống, Tiêu Sơ Lâu thở dài một hơi, mũi hơi giật giật, đột nhiên ngửi thấy một luồng hương khí yếu ớt, sau đó thì bao tử rất không nể mặt mà kêu réo không ngừng. Lúc này mới nhớ ra, mình đã một ngày một đêm chưa ăn cái gì lót dạ.

Hắn vỗ vỗ cái trán, chậm rãi ngồi dậy, một kiện ngoại sam vừa vặn rớt xuống, là của Hạ Kiệt, bên cạnh còn có một chén nước, vẫn còn ấm ấm, rõ ràng là mới vừa đun không lâu.

Tiêu Sơ Lâu thuận tay bưng lên uống một hơi, ***g ngực sắp bốc hỏa nhất thời sảng khoái hẳn ra. Hắn liếc mắt nhìn kiện ngoại sam, thoáng cười cười.

Không nghĩ tới nam nhân tưởng chừng như thô kệch kia, nguyên lai cũng có một mặt cẩn trọng.

Bên cạnh hồ nước cách tiểu mộc ốc không xa có một đống lửa đang cháy phừng phực. Bốn phía tĩnh lặng, củi lửa thiêu đốt phát ra âm thanh lách tách lách tách, thập phần vui tai.

Nam nhân kỳ quái bí ẩn Đường Túc Trì kia không biết lại chạy đi đâu rồi.

Bên cạnh ánh lửa duy nhất trong đêm đen ấy, chỉ có Hạ Kiệt đang ngồi ôm gối ở đó, một tay cầm khúc gỗ ướt chọt chọt vào đống lửa đang bùng bùng cháy, ánh sáng đỏ hồng rọi lên sườn mặt của y thập phần rõ ràng, cạnh đống lửa là mấy que cá nướng, hương vị thanh thoát, cái bóng y in trên mặt đất, dài thật dài.

Dáng vẻ tịch mịch cô đơn này cùng với khí thế hào sảng của người nọ hồi sáng nay là hoàn toàn tương phản nhau, Tiêu Sơ Lâu nhất thời có chút không thích ứng được.

Tựa hồ nghe được tiếng bước chân, Hạ Kiệt bỗng dưng quay đầu lại. Thần sắc của y bị lưng che mất ánh sáng, nhìn thấy không được rõ ràng. Chỉ là vừa thấy Tiêu Sơ Lâu liền giật mình đứng phắt dậy.

“Ngươi…” Hạ Kiệt dường như vẫn còn ngây người chưa tỉnh hẳn, dừng một chút, nghẹn phun ra vài chữ: “Ngươi tỉnh?”

Tiêu Sơ Lâu nhịn không được mà cười to ra, bước về phía y, trên người hắn chính là áo khoác của Hạ Kiệt.

“Nói thừa, ta dù sao cũng không có thói quen mộng du.”

Hạ Kiệt bây giờ mới ý thức được mình vừa hỏi cái gì, nhẹ nhàng cười rộ lên, sự tĩnh mịch vừa rồi dường như đều đã bị gió cuốn đi mất.

“Cảm giác tốt hơn chưa?”

Tiêu Sơ Lâu ‘Ân’ một tiếng, bỗng nhiên nhíu nhíu mày, một tay che bụng.

Hạ Kiệt cả kinh, còn tưởng rằng độc tố trong cơ thể hắn lại phát tác, liền thấy đại nam nhân kia nghiêm mặt nói:

“Bao tử có chút đói.”

“………” Khóe mắt Hạ Kiệt giật giật một chút, nhịn xuống xung động muốn nhào vô đánh người, chỉ chỉ xâu cá nướng đã chín bên cạnh, hảo tâm nhắc nhở một câu, “Cẩn thận nghẹn chết ngươi.”

Tiêu Sơ Lâu ha ha cười, hai tay cầm lấy một xâu, cũng không thèm quan tâm xem tay nghề ra sao, liền bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, dáng dấp quả thật giống như người mười ngày qua chưa được ăn gì.

Hạ Kiệt thấy hắn ăn đến vui sướng, nghĩ rằng mình đã nướng rất ngon, cũng không nói thêm gì nữa, lại nhịn không được mà có chút cảm động. Y đem khúc gỗ kia ném vào trong đám lửa, sau đó đem xâu cá còn lại giải quyết luôn.

Hai người ăn no uống đủ xong, Hạ Kiệt nhìn người nọ chốc lát, cười nói: “Đường tiên sinh đã đem cổ trùng thu lại, nói là đa số độc tố đã bị hút ra rồi, với công lực hiện giờ của ngươi chắc chắn sẽ bỏ được dư độc còn lại trong người.”

Nói đến đây, y lắc đầu, bỡn cợt nói: “Độc như vậy mà ngươi vẫn không chết, thật sự là mạng lớn…”

Tiêu Sơ Lâu đắc ý: “Tai họa lưu ngàn năm mà.”

“……..”

Rừng cây cách đó không xa vang vọng lại thanh âm của lũ côn trùng, mặt hồ gợn sóng yên ả, thỉnh thoảng có vài con cá chép bơi lội qua, hiện lên một tia rung động.

Đống lửa vẫn phát ra tiếng lách tách như trước, Hạ Kiệt chán đến nằm lăn quay trên cỏ, thuận tay rút một cọng cỏ ngậm vào trong miệng, hai mắt chăm chú nhìn lên mảnh trời đêm mịt mờ, chẳng biết đang suy nghĩa gì.

Tiêu Sơ Lâu cũng không nói gì, bỏ thêm vài khúc củi vào trong đống lửa.

Mới vừa rồi hắn nói nhẹ nhõm như vậy, nhưng mùi vị tuyệt vọng ở trong đó chỉ có mình hắn biết mà thôi.

Kỳ thực hắn đã sớm chết rồi!

Trước khi hồn phách xuyên qua, nhập vào khối thân thể này đây, hắn đã chết một lần. Mười mấy năm qua, những ký ức trước đây sớm đã không còn nhớ rõ nữa, cuộc sống hiện giờ của hắn chỉ là một hồi tạm bợ, tựa như một ảo cảnh tuyệt vời, một khi hắn đã đi đủ một vòng, chơi đùa với nhân gian thỏa mãn rồi, đến cuối cùng cũng sẽ phải ly khai mà thôi.

Rất lâu rất lâu, chính hắn cũng còn mơ màng, vì con đường trở lại thật sự là mờ mờ mịt mịt không thời hạn, hà tất phải chấp nhất như thế. Còn nhớ rõ lúc vừa mới bước chân vào thế giới này, hắn thật sự không quen nổi với một tiểu thân thể gầy yếu ngay cả hòn đá cũng nhấc không lên nổi, cũng chẳng ưa cái sự nghiêm khắc, không chút nào tự do của Tiêu vương phủ kia. Lúc đó, mỗi đêm hắn đều gặp ác mộng, mơ thấy người thân và chiến hữu của mình vì mình qua đời mà đau xót, sau đó, theo thời gian sẽ chậm rãi già nua, rồi chết đi…

Mơ thấy mộ phần lẻ loi trơ trọi của mình chìm trong một nghĩa địa trầm uất, phía trên mộ là những cánh hoa dại yếu ớt lụi tàn.

Khi đó, hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh giác, bên tai bắt đầu vọng lên thanh âm kia, chỉ thị hắn rằng, mọi chuyện đều có thể thay đổi, hắn thật sự có thể về nhà, chỉ cần thiên hạ này thống nhất…

Từ đó, mỗi khi đêm xuống, thanh âm này lúc nào cũng từ trong mộng mà văng vẳng đến bên tai, nhắc nhở hắn, thúc giục hắn.

Linh hồn cô đơn lẻ loi của hắn, rốt cuộc cũng tìm được một mục tiêu để sống, sinh tồn, trôi nổi, phiêu bạt, cuộc sống của hắn ở nơi này cuối cùng cũng có ý nghĩa.

Vì vậy mà tiểu vương gia của Tiêu vương phủ bắt đầu thay đổi, hài tử mới hơn năm tuổi, đáng lẽ phải ham chơi lêu lổng như những đứa trẻ khác, thế nhưng mỗi ngày khi trời còn chưa sáng, hắn đã rời giường rèn luyện thân thể, lúc đó ở trong vương phủ chạy bộ, sau này dần dần lớn lên, trực tiếp một mình từ trong Vương phủ chạy hơn mười dặm tới Hàm Chúc sơn, rồi lại chạy về. Về sau còn đi theo danh sư tập võ, tiến bộ cực nhanh đến không ngờ, khiến các sư phụ cười toe toét mãi. Nhưng kỳ thực chỉ có mình hắn biết rõ, hắn đâu phải là có năng lực cẩu thí gì đó đâu, đơn giản chỉ là muốn làm cái chuyện mà kiếp trước hắn chưa bao giờ làm…

Cũng là chuyện trọng yếu nhất, chỉ có hai chữ thôi: ‘Chăm chỉ’

Trong lòng hắn hiểu rõ, tại cái nơi cổ đại nhiệt hỏa này, sức mạnh chính là tất cả.

Ngày ngày đêm đêm khổ luyện võ công, ở một nơi không ai thấy trong góc phòng mà lặng lẽ xuất kiếm tới mấy lần, phương pháp tập luyện còn gấp đôi so với lúc còn trong đội đặc chủng của kiếp trước, không ngừng tôi luyện chính mình. Mỗi ngày của hắn, từ lúc mở mắt cho đến khi tối ngủ, từng phút từng giây, tác tức (thời khóa biểu) đều được hắn sắp xếp đến kín mít. Lúc nào thì luyện công, lúc nào thì ăn, lúc nào thì đọc sách, cẩn thận tỉ mỉ, mỗi lần có thị nữ hay thị vệ mới tới hầu tiểu vương gia, đều bị tác tức nghiêm khắc kia làm cho kinh sợ không thôi.

Thật may là Tiêu Sơ Lâu đã từng trải qua cuộc sống sinh hoạt trong quân đội, hơn nữa tâm trí cũng đủ kiên định, chấp niệm trong lòng sâu đậm, nếu không, với loại sinh hoạt máy móc như thế này, không bức hắn đến phát điên mới là lạ.

Đương nhiên, tất cả những nỗ lực này đều được hồi báo.

Mười hai tuổi năm ấy, trong một trận luận kiếm pháp, ngay cả kiếm sư nổi danh nhất Thục Xuyên cũng không đánh lại hắn, trên dưới Thục Xuyên đều bị kinh động mà tung hô gọi hắn là thần đồng, không chỉ có thể chất gầy yếu dần dần cường tráng lên, mà tính tình cũng càng ngày càng cởi mở, quan trọng nhất là, dường như chuyện gì hắn cũng đều thông suốt. Dĩ nhiên thấy hắn càng thông minh, trên dưới Tiêu vương phủ càng vô cùng hoan hỉ.

Nhưng danh tiếng của tiểu thế tử Thục Xuyên, vốn được truyền đi từ năm hắn mười tuổi.

Mười tuổi năm ấy, hắn đang trên đường chạy bộ buổi sáng, ở ngoại ô Hàm Chúc sơn lại vô tình gặp được lũ sát nhân cướp bóc đang gây án.

Nhóm người kia hùng hùng hổ hổ, có chuẩn bị mà đến, trong đó toàn là những cao thủ trung cấp. Đem một thương đội áp tiêu dồn ép vào rừng cây, đánh bại từng người từng người trong thương đội.

Sắc trời khi đó còn chưa sáng hẳn, nắng sớm mập mờ, không ai chú ý tới có một tiểu nam hài đang ẩn núp trong rừng cây, cho dù có biết, e rằng cũng sẽ nghĩ rằng hắn chỉ là một con cừu nhỏ, mặc người xâm lược mà thôi.

Trong rừng cây liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết hỗn loạn, xen lẫn vào đó là thanh âm cười tà khó nghe. Nhãn quang Tiêu Sơ Lâu lãnh duệ, hắn tuy rằng không hay lo chuyện bao đồng, nhưng nếu gặp phải những việc hung tàn như thế này, không thể không quản được. Huống chi, hắn phải làm tròn bổn phận của một tiểu vương gia Thục Xuyên, những bách tính này dù sao trong tương lai cũng là con dân của hắn kia mà.

Là một người đã từng làm gia nhập quân đội, nhiệt huyết tiềm ẩn trong xương cốt rốt cuộc cũng sôi trào!

Tâm nhiệt không có nghĩa là ý nghĩ cũng phát nhiệt, lúc đó võ công của hắn chỉ mới đạt tới tầng thứ tư, căn bản không có khả năng làm đối thủ của những tên này. Thế nhưng dựa hoàn cảnh ở đây, cùng với sắc trời, mà hắn còn mang dáng dấp của một hài đồng, vì thế, dùng hữu tâm tính toán với vô tâm, chính là ưu thế của hắn.

Lúc đó Tiêu Sơ Lâu đang mặc bộ đồ thể dục cho chính tay hắn làm ra, lặng lẽ ẩn núp sau một cái cây, nắm chặt trong tay là một loại tiễn nỏ cỡ nhỏ cũng do chính tay hắn ‘phát minh’, trước hết là nhắm vào những tên hung đồ có thực lực yếu hơn, bị bỏ lại phía sau ở đằng kia. Những người này trên cánh tay đều đeo một bố khăn màu đen, dùng để phân biệt.

Thị lực của hắn cực chuẩn, ẩn náu trong lùm cây, nhắm vào yết hầu đối phương, khẽ ấn lò xo một cái, mũi tên nhỏ lặng lẽ phóng ra, mũi tên có màu đen, là độc dược mà hắn đã chuẩn bị sẵn, kiến huyết phong hầu.

Mũi tên kia đâm xuyên qua yết hầu, người nọ đột nhiên cứng ngắc, chết cũng lặng yên không tiếng động, thanh âm thi thể ngã xuống đất bị lẫn vào tiếng đánh giết xung quanh nên không một ai để ý tới.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Sơ Lâu giết người từ khi hắn xuyên không.

Hắn liếc mắt lạnh lùng nhìn thi thể của người nọ, nhanh chóng tháo bố khăn màu đen trên tay xuống, lại xoay người núp vào trong rừng.

Bất quá chỉ trong chốc lát, cứ liên tục giết hết mười người như vậy, Tiêu Sơ Lâu cũng bắt đầu gặp phiền phức.

Đối phương có ba người, đang vây một gã tiêu đầu, người nọ cả người đầy huyết, động tác càng ngày càng chậm chạp, trong tay nhưng lại gắt gao che chở một tiểu nam hài, dáng dấp cũng cỡ Tiêu Sơ Lâu. Nam hài kia đương nhiên là không có võ công, trên người còn bị trúng một đao, huyết chảy không ngừng, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng, không rên một tiếng.

Cuối cùng, tiêu đầu kia chống đỡ cũng không được nữa, cánh tay cầm đao cứ như vậy bổ xuống, đối phương cũng phải trá giả bằng một cái mạng. Nam nhân này cũng kiên cường, một tay đem nam hài ném ra sau, dùng chính thân thể huyết nhục của mình ôm lấy hai tên hung đồ còn lại kia, mặc cho đối phương đâm hết mấy lỗ trên người hắn, mãi đến khi chịu không nổi nữa mới chết đi.

Tiêu Sơ Lâu thấy một màn như vậy không khỏi xúc động, hắn rõ ràng nhìn thấy nam nhân kia trước khi chết còn quay đầu lại nhìn tiểu nam hài nọ lần cuối cùng, đôi môi khô khốc hơi mở ra.

Người nọ đang nói, chạy mau.

Đôi mắt đen láy của Tiêu Sơ Lâu càng ngày càng lãnh, rốt cuộc phóng ra hai mũi tên hướng về phía yết hầu của hai tên hung đồ kia —

Một người trong đó cuối cùng cũng mất mạng, nhưng ngay lúc ấy, tên còn lại vừa mới quay đầu, mắt liền thấy mũi tiễn bắn lén sắp tới gần, lập tức sợ tới mức kêu to một tiếng, vô thức nghiêng đầu qua một bên, độc tiễn kia rốt cuộc chỉ cắm vào vai hắn, thế nhưng chất độc trên tiễn vẫn lấy mạng hắn như cũ. Đúng lúc đó, đám đạo tặc còn lại rốt cuộc cũng phát hiện có chuyện gì đó không được bình thường, lên tiếng kiểm kê nhân số lần nữa, liền phát hiện ra đội của mình chỉ còn phân nửa mà thôi.

Những tiêu đầu còn lại mừng rỡ ra mặt, nghĩ thầm rằng có cao nhân đang âm thầm tương trợ, niềm tin càng giương cao.

Tiêu Sơ Lâu âm thầm kêu chết tiệt, đối phương còn tới mười người, vạn nhất nếu phát hiện ra hắn sẽ bị bọn chúng bao vây tấn công, vậy thì phiền phức rồi.

Lần đầu tiên, trong lòng hắn hối hận vì mỗi lần chạy bộ vào lúc sáng sớm luôn không đem hộ vệ của Tiêu vương phủ theo.

Bọn đạo tặc này hiển nhiên đối với địch nhân đang giấu thân trong bóng tối có chút kiêng dè, tạm thời không tiếp tục giết người trong thương đội nữa, vài tên trong số đó bắt đầu chậm rãi tản ra bốn phía truy tìm.

Lúc bốn tên hung đồ tay quấn miếng vải đen đang chậm rãi hướng về chỗ ẩn thân của hắn, Tiêu Sơ Lâu mười tuổi liền âm thầm hít sâu một hơi, mạnh ném một khối đá về phía một người trong đó, còn mình thì co người lại sau khối đá, lao nhanh ra ngoài, thừa lúc ánh mắt của đối phương đang nhìn vào khối đá, hắn lập tức bắn liên tiếp bốn mũi tên — mà lúc này, tiễn dự bị cũng đã hết sạch.

Bốn tiễn liên tiếp — đây vốn là tiễn thuật hạng nhất rất khó đạt được, Tiêu Sơ Lâu luyện cũng đã lâu nhưng cùng lắm chỉ được có ba tiễn, lại còn lúc trúng lúc không, vậy mà không ngờ lần này đột nhiên bạo phát lại phi thường thành công!

Thế nhưng tâm tình Tiêu Sơ Lâu quả thật cũng không vui nổi nữa, bởi vì lúc này, thân hình của hắn rốt cuộc cũng bị bại lộ dưới ánh mắt của mọi người!

Cư nhiên lại là một thằng nhãi con chỉ mới mười tuổi chưa đủ lông đủ cánh!

Tất cả mọi người sửng sốt một chút, người trong thương đội kia nhất thời thất vọng cực kỳ, trong khi bọn thổ phỉ vừa nãy còn đang sợ hãi nay đã ầm ầm cười to, mắt lộ ra hung quang.

Tiêu Sơ Lâu ăn mặc thật là kỳ quái, trên mặt cũng bị chính mình ngụy trang bằng một lớp bùn đất, vậy mà đâu có ai ngờ rằng ra hài tử quê mùa nhỏ gầy này tương lai sẽ làm Thục Xuyên chí tôn. Tiểu quê mùa Tiêu Sơ Lâu lúc này làm ra một vẻ mặt hoảng sợ phù hợp với lứa tuổi của mình năm đó, một mặt lại giống như đang kinh hãi không biết đường mà lảo đảo chạy vào trong rừng cây.

Thủ lĩnh của bọn đạo tặc lộ rõ vẻ khinh thường, phân ra một nửa người đi đuổi bắt hắn, những người còn lại tiếp tục vây giết thương đội kia, một mặt lại bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm của mình, không ai trong lúc đó đem tiểu hài tử xấu xí nọ để vào mắt.

Phần khinh miệt này, có ai ngờ lại đủ để khiến bọn họ chìm ngập trong tai ương.

Lúc bấy giờ, Tiêu Sơ Lâu đang bị bảy tám tên đại hán đuổi bắt, mà cũng không dễ dàng gì chạy trốn được bọn chúng. Hắn co người nằm trong một cái hố nhỏ mới vừa đào lúc nãy, dùng lùm cây che mình lại, trong tay nắm chặt một thanh đoản đao.

Cảm giác được có người đang tiêu sái tới gần, Tiêu Sơ Lâu nín hơi lại, đột nhiên vùng lên, năm ngón tay mạnh mẽ chế trụ mắt cá chân người kia, dùng sức vặn bẻ, tiếng kêu sợ hãi cùng với thanh âm đầu khớp xương bị bẻ gãy đồng thời vang lên….

Không ai nghĩ đến địch nhân cư nhiên lại ở dưới chân — Đại hán bị đau, vô thức muốn chặt đứt cái bàn tay đang bám chân mình, nhưng không ngờ một mũi đao bén nhọn lại lập tức đâm mạnh vào địa phương yếu hại của hắn — hạ thể của nam nhân!

Tiếng gào thét bi thảm thê lương trước khi chết của người nọ làm kinh động cả một rừng, bầy chim đang ẩn náu nhất thời tung cánh ào ạt bay ra khỏi rừng cây.

Sắc mặt mấy tên hung đồ còn lại không khỏi cuồng biến, phẫn nộ đánh về phía Tiêu Sơ Lâu!

Tiêu Sơ Lâu cũng không khỏi cười khổ, không thể làm gì khác hơn là đành phải liều mạng một phen!

Hắn nhặt lấy vài nhánh cây bén nhọn rồi lắp vào tiểu cung nỏ ở trên tay mình, sau đó liền nhắm vào con mắt của đối phương mà bắn ra — không thể không nói, chiêu này quả thật thông minh. Cành cây không thể so với tiễn được, độ chính xác đương nhiên không cao, bất quá cũng bắn mù hai ba người, đủ để khiến cho tình cảnh thêm hỗn loạn.

Dưới trận hỗn chiến, thân pháp mà Tiêu Sơ Lâu khổ luyện nhiều năm rốt cuộc cũng thể hiện ra, kiến thức cơ bản là cực kỳ vững chắc, nhưng không khác gì hoa chiêu là mấy.

Tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ, tốc độ!

Thời gian người ta xuất đao một lần, đủ để hắn xuất đao mười lần.

Mười đao, cắt ở động mạch trên bắp đùi và cánh tay, cũng đủ để đối phương mất máu mà chết.

Tiêu Sơ Lâu thở hổn hển, thân thể còn nhỏ tuổi nên thể lực suy cho cùng vẫn còn thiếu. Hắn đã giết chết được ba người, còn có một người trước đó đã bị bắn mù mắt, trong lúc hỗn loạn bị loạn đao chém chết, chết cực kỳ oan uổng, bất quá cũng chả ai đồng có cảm với hắn ta.

Tiêu Sơ Lâu tuy rằng tránh rất nhanh, nhưng trên người vẫn bị trúng vài đao, nghiêm trọng nhất là ở ngực, một đạo vết thương thật dài, dữ tợn kéo tới thắt lưng, chảy máu không ngừng.

Bỗng nhiên từ phía sau đầu vang lên một tiếng quát lớn, Tiêu Sơ Lâu kinh hoàng một trận, cả người di chuyển cực nhanh về phía bên trái, một thanh trường đao gần như đã chém sát vào ót hắn!

Lệch đi một chút, chính là đầu của hắn!

Trên trán hắn đổ đầy mồ hôi, cảm giác được rõ ràng máu đang từ từ chảy xuống, nhãn thần bắt đầu trở nên mơ hồ, bước chân vào thế giới này mấy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn gần kề cái chết đến như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui