Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Thiên y vô phùng: không chê vào đâu được

Nguyệt sắc thanh lãnh chiếu xuống thềm đá của tầng tầng lớp lớp cung điện nguy nga. Đêm lạnh như nước, màn sương băng lãnh càng làm cho không khí về đêm thêm phần tịch mịch.

Lạc Vũ Uyển nằm trong Nam Vân cung thiên điện, chính là chỗ ở của Đổng Phi tại liệp cung.

Giờ phút này đây, Đổng Phi thường ngày diễm lệ động nhân đang ở trong căn phòng thanh lãnh của mình, vừa lo lắng vừa kích động mà đi qua đi lại, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn gắt gao nắm lại, cứ một chút lại nhìn ra ngoài cửa điện.

Chỉ chốc lát sau, một người thị nữ bước nhanh vào trong điện, tiện tay đóng cửa điện lại.

Nhãn thần Đổng Phi sáng rực hẳn lên, vội hỏi: “Tiểu Tước, thăm dò sao rồi? Bên kia… như thế nào?”

Thị nữ tên là Tiểu Tước tươi cười nói: “Hồi bẩm nương nương, Tiểu Tước mặc dù không thể đi vào cung điện của vị kia, bất quá vị kia cũng đã đem cung nhân đuổi đi xa, nghe nói đang muốn tắm rửa.”

Tiểu Tước vốn là một cung nữ quét dọn, Đổng Phi thấy nàng thập phần lanh lợi thông minh, đã đem theo nàng làm tâm phúc bên người.

Mắt thấy Đổng Phi mặt mày rạng rỡ, Tiểu Tước lại kích thêm vài câu nữa: “Tuy rằng từ trước đến nay, mỗi lần vị kia muốn tìm đến nương nương sẽ phái tâm phúc thái giám tới mời, thế nhưng lần này Vũ Lạc Uyển lại gần Nam Vân cung quá, vạn nhất bị người bắt gặp sợ là không tốt cho lắm, huống hồ… Chuyện bí mật như thế, không ai trong cung biết đến chuyện này, nếu không nhờ người tâm phúc, điện hạ làm sao có thể để một thái giám lạ mặt tới truyền a? Theo Tiểu Tước thấy, chắc chắn là điện hạ… muốn nhân cơ hội khó có được như kỳ thu thú lần này để gặp gỡ nương nương đó. Bằng không, làm sao vào lúc này lại kêu cung nhân chuẩn bị tắm rửa chứ?”

Trong lòng Đổng Phi hiện giờ đã đầy ắp hình bóng của tình lang, thấy Tiểu Tước nói rất có lý, cũng không nghĩ ngợi xem trong lời nói có cái gì kỳ hoặc, vừa nghĩ tới việc có thể cùng người mình mong nhớ ngày đêm ân ái triền miên, một lòng nhất thời thình thịch đập loạn cả lên.

Cũng chả trách được, nàng bất quá cũng chỉ là một nữ nhân tịch mịch nơi thâm cung mà thôi.

“Được lắm, ngươi đi lấy một kiện xiêm y của cung nữ mang tới cho bổn cung thay rồi đi theo ta, nhanh lên một chút!”

“Vâng, nương nương.” Tiểu Tước vén áo thi lễ, thân ảnh rất nhanh đã tiêu thất ngoài cửa điện.

Chỉ chốc lát sau liền có hai người nữ tử dáng vẻ giống như cung nô, trên tay bưng một bát cháo tổ yến, vội vã ly khai Lạc Vũ Uyển.


Đêm đã khuya, may mà liệp cung vốn không lớn, dọc theo đường đi vậy mà lại may mắn không đụng phải người nào, cho dù có đụng phải Ngự lâm quân đang tuần tra, đối phương thấy các nàng chỉ là những cung nữ bình thường đang bưng cháo tổ yến dâng cho chủ tử mà thôi, vì thế cũng không làm khó dễ.

Đổng Phi thấy không ai chú ý tới mình, trong lòng âm thầm mừng rỡ.

Một đường chạy tới Trường Hưng cung của Đại hoàng tử, thị vệ và cung nữ xung quanh quả nhiên đã sớm bị đuổi đi, đây chẳng phải là cửa đã mở rộng để hai người thuận tiện hẹn hò sao? Vậy nên Đổng Phi càng thêm tin vào lời của Tiểu Tước và vị thái giám kia không nghi ngờ gì.

Cửa điện thật sự không có đóng, Đổng Phi để Tiểu Tước ở ngoài canh chừng, còn mình thì hơi chỉnh lại dung nhan một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa, vén váy đi vào.

Khắp phòng không thấy bóng người, Đổng Phi đánh bạo hướng về phía dục thất, xa xa quả nhiên có thể nghe thấy tiếng nước.

“Két” một tiếng cửa mở ra, Đại hoàng tử cũng không quay đầu lại, hừ lạnh nói: “Sao lại tới trễ như vậy?”

Đổng Phi còn cho rằng đối phương đang trách mình tới muộn, vừa tự trách mình vừa vui mừng, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, cởi hết xiêm y của mình, chỉ mặc một kiện tiểu y (đồ lót) trên người, dưới làn hơi nước dày đặc lại càng khiến người dục túy, trụy lạc không tưởng tượng được.

Tâm tình Đại hoàng tử vốn đã không tốt, một bụng tà hỏa đang muốn phát tiết, bỗng nhiên một khối thân thể hỏa nhiệt gần như xích lõa dán lên người hắn, đôi cánh tay ngọc ngà trắng nõn quấn lấy tay hắn.

Khiêu khích trắng trợn như thế quả nhiên khiến hỏa khí của hắn hừng hực bốc lên, Đại hoàng tử hừ nhẹ một tiếng, bắt lấy nàng đè lên, dưới hơi nước mập mờ không thể nhìn rõ hình dạng của đối phương, chỉ nghĩ rằng đây là một ả cung nữ nào đó bạo gan muốn được hắn sủng hạnh, vì thế hắn cũng không hề phật lòng.

Bên trong hỏa nhiệt ái muội, Tiểu Tước đứng ngoài cửa cung lại thấp thỏm không yên, lúc nàng gặp phải tiểu thái giám kia, chỉ biết nhiệm vụ của mình là phải dẫn Đổng Phi bước vào cái bẫy này. Quả nhiên, Trường Hưng cung của Đại hoàng tử đã sớm có người động vào, hơn phân nửa thị vệ và cung nữ đã bị điều đi mất, nửa còn lại đang ngủ mê không biết trời trăng gì.

Như vậy kế tiếp… Chắc chắn sẽ nổi lên một trận lôi đình, cuồng phong bạo vũ…

Đêm tối hư ảo, nguyệt sắc thanh u, áp lực mà tĩnh mịch.

Tuổi tác Thụy Đế vốn đã cao, ban ngày săn bắn khiến cho cả người mệt nhọc, dùng xong vãn thiện (bữa tối) liền sớm về tẩm cung nghĩ ngơi. Chẳng biết sao, đêm nay lại không ngủ được, khi mộng khi tỉnh, tâm thần không yên, dường như có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh.


Nửa đêm canh ba, Thụy Đế bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, ngoài song cửa giấy thấp thoáng ánh sáng đỏ hồng, trong lòng nhất thời khẩn trương lên.

Thái giám gác đêm nhanh tay thắp nến, hầu hạ ở một bên.

Thụy Đế khoác áo đứng dậy, cau mày nói: “Có chuyện gì xảy ra?”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của tâm phúc Phúc công công: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Lạc Vũ Uyển trong thiên điện bị cháy, bọn thị vệ hiện giờ đang cứu hỏa, có làm giật mình Hoàng thượng không ạ?”

Thụy Đế kinh hãi: “Lạc Vũ Uyển? Đổng Phi đâu? Người có vô sự không?”

Phúc công công đang muốn trả lời, bỗng nhiên có một tiểu thái giám hoang mang rối loạn chạy vào trong điện, sợ hãi quỳ xuống nói: “Bệ hạ, Đổng Phi nàng… Nàng không ở trong Lạc Vũ Uyển.”

Thụy Đế sửng sốt, một cổ dự cảm có chút bất tường (điềm xấu) ở trong lòng bốc lên, giận dữ hỏi: “Không ở? Nàng đi đâu?”

Tiểu thái giám ra đầy mồ hôi lạnh, lắp bắp trả lời: “Nô tài không biết, chỉ là có thị vệ thấy… Hai người cung nữ trong Lạc Vũ Uyển đi tới… Trường… Trường Hưng cung…”

Một vị quý phi hơn nửa đêm nửa hôm lại chạy tới Trường Hưng cung của Đại hoàng tử sao?! Cả người Thụy Đế băng lãnh, thiếu chút nữa mất hết khí lực, mạnh ho hai tiếng, hất tay đánh ngã tiểu thái giám kia va vào góc bàn bén nhọn, hướng về phía Phúc công công, căm hận nói: “Đi! Cùng trẫm đi tới Trường Hưng cung!”

“Bệ hạ bớt giận, trước hết bảo trọng long thể.” Phúc công công cẩn thận đỡ lấy Thụy Đế, mắt lén liếc nhìn tiểu thái giám đã chết từ lâu kia, nhãn châu xoay động, nhưng cũng không nói thêm lời nào.

Trường Hưng cung vắng lặng không gì sánh được, hoàn toàn không hề phát hiện cơn sóng to gió lớn đang sắp cuộn trào mãnh liệt.

Xung quanh Thụy Đế là ngự tiền hộ vệ, mang theo Phúc công công vội vã chạy tới Trường Hưng cung, Tiểu Tước thấy mọi người đang từ xa đi tới càng ngày càng gần, trong mắt là một mảnh bình thản không chút gợn sóng, mãi cho đến khi Thụy Đế đi tới trước đại môn của cung điện, Tiểu Tước mới giật mình kêu một tiếng: “Bệ hạ giá lâm —”

Nàng cất cao giọng, thanh âm vang lên trong màn đêm trầm tịch nghe đặc biệt chói tai, bỗng nhiên im bặt, nàng thậm chí còn không kịp thấy rõ Phúc công công làm sao đánh ra một chưởng này, thi thể của nàng đã ngã xuống thềm đá băng lãnh, cũng không bao giờ nhìn thấy nữa.


Hộ vệ một cước đá văng cửa điện, đi được vài bước, trong phòng tắm bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.

Thụy Đế kiềm chế cơn nộ hỏa hừng hực trong lòng, nhanh chân bước vào trong nội thất, trước mắt chính là Đại hoàng tử đang ngây ra như phỗng mà nhìn Đổng Phi thần sắc trắng bệch, tựa hồ còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Cảnh tượng *** loạn đáng ghê tởm như vậy cơ hồ khiến Thụy Đế rơi vào hầm băng, ngũ tạng lại là thiêu đốt, hận không thể loạn đao chém chết đôi cẩu nam nữ này!

Mà trong đó có một người là con của hắn, một người là phi tử của hắn!

“Phụ… Phụ hoàng, không phải như người tưởng tượng đâu… Nhi thần… là oan uổng!” Huyền Lăng Huy tái hết mặt mày, đột nhiên phát hiện ra nữ nhân dưới thân mình tùy ý đùa bỡn cư nhiên là Đổng Phi, mà đúng lúc này phụ hoàng lại vọt tới, hết thảy mọi chuyện khiến hắn quá bất ngờ, hầu như sợ đến mức lá gan cũng biến đâu mất.

“Oan uổng?” Thụy Đế như dồn hết sức lực vào yết hầu, nộ cực phản tiếu (giận dữ quá lại cười) nói: “Đồ nghiệt tử ngươi! Hay cho một cái oan uổng! Lai Phúc, giết bọn họ cho trẫm, giết hết!”

Phúc công công chau mày, thấp giọng nói: “Bệ hạ, Đại điện hạ dù sao cũng là Hoàng tử, không nên tư hình tại chỗ…”

Thụy Để nặng nề thở gấp, căm hận nói: “Người đâu! Mang Đại hoàng tử giam tại thiên điện, không cho bất luận kẻ nào tới gần! Những người khác… còn có Lạc Vũ Uyển, đều xử lý hết cho trẫm!”

Bọn thị vệ phía sau đồng thanh kêu lên: “Tuân mệnh!” Lập tức như lang hổ mà ùa vào Trường Hưng cung, đem vụ tai tiếng kinh người này của Hoàng thất tiến hành diệt khẩu.

Chỉ trong chốc lát, phong thanh hạc lệ, mệnh lệnh vừa ra, biết bao nhiêu đầu người rơi xuống đất, một mảnh Trường Hưng cung vốn tĩnh mịch vắng lặng, nay lại biến thành một nắm mồ thật lớn.

Lãnh phong gào thét, nhưng mà hết thảy những điều này chỉ mới là màn mở đầu mà thôi.

Sự tình phát sinh lớn như vậy, Thụy Đế đương nhiên không còn tâm tình tiếp tục thu thú, phân phó Lai Phúc suốt đêm xử lý những chuyện còn lại, sáng sớm hôm sau liền vội vã ly khai liệp cung, khởi giá quay về đế đô.

Trong một đêm, Đại hoàng tử bị giam cầm, trên dưới Trường Hưng cung và Lạc Vũ Uyển không người sống sót, nhất thời làm cả đế đô xôn xao hẳn lên.

Trình Hoàng hậu cũng biết rõ Đổng Phi kia vốn là “Người một nhà” do Đại hoàng tử bồi dưỡng ra, thế nhưng đối với việc vì sao hai người trong lúc thu thú lại hẹn hò tư thông nàng cũng không rõ lắm, vả lại Thụy Đế đã hạ lệnh, nàng cũng không cách nào nhìn thấy nhi tử của mình, càng không thể biết được “oan khuất” của Huyền Lăng Huy, huống chi, hai người mấu chốt nhất là cung nữ và tiểu thái giám kia đều đã chết, tử vô đối chứng, chân tướng cứ như thế bị vùi lấp.

Đông Huyền đế đô, tầng lớp cung điện thâm sâu tịch mịch.

Màn đêm dần buông xuống, Minh Hi điện.


Cung điện của Đại hoàng tử lúc này tất nhiên là một mảnh ảm đạm thê lương, thế nhưng trong Minh Hi điện lại là một cảnh hoàn toàn tương phản.

Trong phòng nghị sự lúc này, Nhị điện hạ Huyền Lăng Diệu đang ngồi trên vị trí chủ tọa, một bên là thái phó Địch Dật Chi, còn có thống lĩnh Thường Bùi và thống lĩnh Ngự lâm quân Minh Vinh, mặt mày ai nấy đều rạng rỡ, ngẫu nhiên thấp giọng đàm đạo vài câu, khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn nam nhân lười nhác đang ngồi cạnh Nhị điện hạ.

Người này một thân cẩm bào xanh thẳm, phong thần tuấn lãng, vô cùng hoa quý, và đó cũng chính là Thục Xuyên vương gia danh tiếng lừng lẫy  – Tiêu Sơ Lâu.

Lúc này, hắn đang tiến đến bên tai Huyền Lăng Diệu, đôi môi mấp máy không biết đang thì thào nói cái gì đó.

Nhị điện hạ chuyên tâm lắng nghe, mi vũ ôn hòa, bên môi nhẹ nở nụ cười, thỉnh thoảng còn nói thêm vào vài câu. *tim bay phấp phới*

Hai vị đại nhân vật tôn quý này rõ ràng là đang nói đến cao hứng, ba người ngoài cuộc phía dưới nhất thời hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không dám đi quấy rối bọn họ.

“…Tai mắt trong Hậu cung đều đã xử lý sạch sẽ rồi chứ?” Tiêu Sơ Lâu nhàn nhã mà tựa vào ghế dựa, đệm lót được làm bằng lông thỏ, mềm mại cực kỳ, trong tay hắn đang cầm là Tuyết tảm trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm, trong lòng nghĩ thầm, Đông Huyền này không hỗ là ương ương (to lớn) đại quốc, đồ chi dùng trong cung thật sự là xa hoa tới cực điểm, Thục Xuyên dù sao cũng chỉ là một quốc thổ nhỏ hẹp, tuy rằng giàu có sung túc, ấy vậy mà mấy thứ này lại rất hiếm có.

Thế nhưng hắn cũng không biết, những thứ xa xỉ này chính là cống phẩm chính thống mà Hoàng thất mới có được, cho dù là ở Đông Huyền, ngay cả Hoàng thân quốc thích cũng khó mà hưởng thụ.

Thật ra, Tiêu Sơ Lâu vất vả lắm mới tới Minh Hi điện một chuyến, thân là chủ điện, Huyền Lăng Diệu đương nhiên muốn cho hắn dùng những thứ tốt nhất rồi.

“Yên tâm.” Huyền Lăng Diệu gật đầu, thản nhiên nói, “Nếu chỉ có chút chuyện nhỏ ấy mà thủ hạ của ta cũng làm không xong, ta còn nuôi bọn họ làm gì.”

Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên quay đầu, nhếch miệng cười nói: “Không nghĩ tới ngươi thật phối hợp ăn ý với người của ta như vậy, quả thật là thiên y vô phùng, cung nữ trong Lạc Vũ Uyển trước đó hình như không rõ lắm tiểu thái giám là tai mắt của ta phải không?”

“Là ta và ngươi phối hợp thiên y vô phùng mới đúng.” Huyền Lăng Diệu nhẹ nhàng nở nụ cười hai tiếng, đôi mắt đen thâm thúy cũng không che giấu được vui mừng, chậm rãi nói, “Cho dù ta không có nghe rõ kế hoạch, nhưng ta đoán được ngươi tất nhiên sẽ có an bài, vì vậy trước đó sai người thông báo một tiếng, bằng không sự việc đâu có dễ dàng như vậy.”

Tiêu Sơ Lâu không nói gì nữa, hắn nhìn nụ cười nhu hòa ấy trên gương mặt của đối phương, ngây người một chút.

Hắn biết vị Hoàng tử điện hạ này, từ trước đến nay rất ít khi đại hỉ đại nộ, buổi tối hôm đó hắn lẻn vào cung gặp y, cho dù là vui vẻ cũng bất quá chỉ mỉm cười mà thôi, thế nhưng hôm nay lại cười ra tiếng như thế, thật sự là hiếm thấy.

Tư tự trong lòng Tiêu Sơ Lâu dần dần cuồn cuộn lên, hắn đại khái đã đoán được chút ít tâm tư của Huyền Lăng Diệu rồi.

Diệu điện hạ của ta ơi, chẳng qua chỉ là một lần may mắn phối hợp đến tâm ý tương thông mà thôi, lại có thể khiến ngươi vui vẻ như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận