Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Về vấn đề vì sao ấm trà bị đổ, Tiêu Sơ Lâu đương nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt ấy mà đuổi theo hỏi người nọ a.

Việc này tạm thời không đề cập tới.

Lúc này đã gần đến cuối tháng tư, tuy rằng đại đội nhân mã một đường thẳng tiến về phía Tây Bắc, thế nhưng sáng sớm lúc này cũng không còn hàn lãnh như trước nữa.

Bởi vì sự xâm nhập cường thế của Thục Xuyên quân và Đông Huyền quân, dân chúng ở biên cảnh Tây Sở đã sớm bắt đầu di chuyển vào nội địa, loại tình huống này chính là do bách tính tự phát, cũng là kết quả mà liên quân mong muốn, dù sao mọi người đều không hy vọng hậu phương của mình tồn tại dân chúng của kẻ địch, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị chính mình lơ đãng mà chém cho một đao.

Các điệp tham (điệp viên) của Thục Xuyên Chiêu tài bộ cũng ẩn vào trong dòng người này mà lẻn vào đô thành Tây Sở, tuy rằng Tây Sở đối với bình dân chạy nạn kiểm tra càng ngày càng nghiêm ngặt, nhưng vẫn có không ít người mai phục của liên quân trà trộn vào được.

Nội bộ của Tây Sở hỗn loạn, trực tiếp dẫn đến việc liên tục bại trận trong chiến tranh, số lượng dân chạy nạn ùa vào khiến cho lời đồn bay đầy trời, quốc nội ầm ĩ đến nhân tâm đều hoang mang, người người cảm thấy bất an, tựa như sau một khắc nữa sẽ bị Huyền Thục liên quân công phá đô thành, nước mất nhà tan vậy.

Khác với thế cục đang ngày càng rung chuyển, lúc này trong hoàng cung Tây Sở đô thành, lại là một mảnh im lặng tĩnh mịch.

Ánh chiều tà rọi vào mái ngói lưu ly trên nóc nhà cao vót, hiện lên một vầng sáng mê người, chỉ là người nào người nấy đều vội vội vàng vàng, không ai kịp thưởng thức nó cả.

Một cung nữ thanh tú bưng nước trà vội vã đi về phía Đông cung Thái tử, tịch dương khiến cái bóng của nàng trên mặt đất thoạt nhìn có chút gầy yếu, nàng ở trước cửa cung hít sâu một hơi thở, lúc này mới cẩn cẩn dực dực mà đẩy cửa ra.

Sa liêm trong tẩm điện đều rũ xuống, gắt gao che kín cả phòng, âm trầm như buổi tối, chỉ có trường minh đăng bát giác ở trên xà nhà hơi hơi tỏa sáng.

Cung nữ Sở Yến không khỏi chậm lại cước bộ, đi về phía nội điện.

“Răng rắc —” Một tiếng, thanh âm khí mãnh bén nhọn vỡ vụn không hề báo trước bỗng nhiên đâm vào màng tai của nàng!

Ngay sau đó là một tiếng gào thét cuồng loạn khàn khàn của một người nam nhân: “Sở Khinh Kiệt! Có gan thì giết ta a! Ngươi là cái đồ nhát gan! Tạp chủng! Không được tốt —”

“Chát —” Một cái tát chặt đứt tiếng gào thét của nam nhân nọ, trên nền đá cẩm thạch băng lãnh cứng rắn phát ra một tiếng trầm đục, có lẽ là bị đánh ngã xuống đất.

Thanh âm của cái tát tàn nhẫn này khiến cho đôi chân của cung nữ khẽ run lên, ngay cả cái khay trên tay cũng run theo, nàng rất sợ, nàng nghe được thanh âm của người đó — chính là người đã từng có quyền thế nhất trong hoàng cung — Nhị vương tử Sở Khinh Lệ!

Nàng do dự muốn lui ra ngoài, vạn nhất nếu nhìn thấy những thứ không nên thấy, e rằng chính mình sẽ chết rất khó xem…

Nhưng ngay lúc này, chủ nhân của cái tát kia tự hồ nghe thấy động tĩnh, lạnh lùng quát hỏi: “Người nào?!”

Cung nữ bị thanh âm băng lãnh ấy làm cho đông lạnh cả người, không thể làm gì khác hơn là kiên trì run run rẩy rẩy mà đi vào, tình cảnh bên trong lại càng làm cho nàng thêm hoảng sợ: Nhị vương tử tôn quý cao cao tại thượng đang bị trói lại tay chân, cả người toàn là thương mà té trên mặt đất, trên tấm thảm hồng đầy những vệt máu đen sẫm.

Mà ngồi trước mặt hắn là một nam tử cao lớn một thân cừu bào đỏ sậm, khuôn mặt lãng duệ mà thần phi, không ai hoài nghi sức mạnh ẩn trong đôi bàn tay to lớn đang đặt trên tay vịn của long ỷ đó cả, mà người này chính là người nắm trong tay hoàng cung Tây Sở — năm trước vừa mới quay trở lại, Đại vương tử Sở Khinh Kiệt.

Một đôi mắt lẫm liệt như điện quang của Đại vương tử nhàn nhạt liếc nhìn về phía cung nữ, nữ tử đáng thương chỉ cảm thấy ánh mắt ấy tựa như những mẩu băng vụn đầy giá rét đâm vào trên người, lông tơ toàn thân nàng dựng hết cả lên, không dám thở mạnh một hơi, đầu càng cúi thấp xuống.

Rốt cuộc, thanh âm uy nghiêm kia cũng vang lên: “Trà để đó, người đi.”

Cung nữ như nhặt được đại xá: “Tạ… Tạ ơn Đại vương tử! Nô tỳ xin cáo lui!”

Sở Khinh Kiệt nói xong cũng không nhìn nàng nữa, nghiêng đầu đi tựa tiếu phi tiếu mà nhìn chằm chằm người huynh đệ âm lệ (tàn bạo) thân là tù nhân nọ.

Sở Yến vội vàng thi lễ, cấp tốc lui xuống, trước khi đi còn không quên đóng cửa cho kỹ.

Sau khi ly khai Đông cung, thân thể mảnh mai của Sở Yến ẩn trong bóng đen của dãy cung tường liên miên san sát nhau, đưa mắt nhìn chăm chú vào đại môn đỏ thắm đang đóng chặt ấy, tựa như cửa vào của địa ngục mà tản ra một vị đạo quỷ dị âm trầm.

Ngay cả thị vệ tuần tra nếu không có nhiệm vụ đặc biệt, cũng đều không dám đi ngang qua nơi này.

Khóe miệng của cung nữ thanh tú tựa hồ lộ ra một nụ cười nhạt đến không thấy rõ được, rồi chợt yên lặng lui đi.

Trong nội điện âm u, Nhị vương tử Sở Khinh Lệ đã hầu như nói không ra lời nữa, cằm của hắn bị Sở Khinh Kiệt hung hăng bắt lấy, trong yết hầu thống khổ mà tràn ra tiếng rên khàn khàn.

Chỉ là cặp mắt oán độc kia vẫn nhìn chằm chằm vào vị huynh trưởng mình hận thấu xương này, quả thật giống như là muốn đem ánh mắt biến thành một mũi khoan xuyên qua người nọ vậy.

“Sở Khinh Lệ, không nghĩ tới ngươi sẽ có ngày hôm nay nhỉ, hừ!” Khuôn mặt âm trâm của Sở Khinh Kiệt mang theo chán ghét không chút nào che giấu, tuy rằng cừu địch rơi vào tay mình, nhưng vừa nghĩ tới hai người bọn họ không thể gạt bỏ được quan hệ huyết thống, vì thế Đại vương tử điện hạ không ngừng giật giật khóe môi, chẳng có chút khoái cảm nào khi trả thù cả.

“…Mau giết ta!” Sở Khinh Lệ cũng là một người kiên cường, không bao giờ hướng người thắng cúi đầu, cũng có lẽ là hắn đã biết cái kết cục tốt nhất của mình là gì rồi.

Đại vương tử khinh miệt mà nở một nụ cười, hướng về phía bình phong liếc liếc mắt, thản nhiên nói: “Sư tôn đại nhân, người nói xem tên tặc tử đại nghịch bất đạo này nên xử trí như thế nào?”

Vừa dứt lời, tấm bình phong nguyên bản trống rỗng không có cái gì đột nhiên chậm rãi hiện ra một bóng người cao to nhàn nhạt, cả người được hắc bào bao bọc lấy, một đôi mắt thâm trầm tựa như có thể xuyên thấu qua tất cả mọi thứ.

“Sư… Sư tôn…” Sắc mặt Nhị vương tử trong tay Sở Khinh Kiệt đại biến, trở nên trắng bệch ra, thân thể cuộn mình càng thêm run rẩy, bắt đầu kịch liệt giãy giụa.

Không sai, Tây Sở Đại vương tử và Nhị vương tử đều là đệ tử của Yểm Hoàng giáo chủ, bất quá Đường Túc Trì ngay từ đầu đã đến Đông Huyền cứu Sở Khinh Kiệt về, sau lại một tay trợ y đoạt lại trữ vị, dành một năm tính kể đem tất cả bè đảng của Nhị vương tử đánh cho tàn phế, xây dựng địa vị cho Sở Khinh Kiệt trong hoàng cung Tây Sở ngày hôm nay.

Rất rõ ràng, Yểm Hoàng giáo chủ hiện giờ hiện ra ở đây, đương nhiên không phải là để cứu tam đệ tử đã thất thế của mình.

Đúng vậy, Sở Khinh Lệ là tam đệ tử, Sở Khinh Kiệt là nhị đệ tử, vậy đệ tử lớn nhất là ai?

Đường Túc Trì quả thật rất sủng ái Sở Khinh Kiệt, nhưng trên thực tế, đại đệ tử mà y yêu tha thiết nhất hai mươi năm trước trong lần cung biến đã bất hạnh mà chết rồi, thế nên phần sủng ái này mới chuyển sang người nhị đệ tử Sở Khinh Kiệt mà thôi.

Yểm Hoàng đại nhân thủy chung tin chắc rằng, đại đệ tử của y vẫn chưa chết, nhất định vẫn còn đang sống ở một góc nào đó trên thế giới này, mà đáng nghi nhất chính là Thục Xuyên.

Vì vậy, chuyện Tây Sở tám năm trước tấn công Thục Xuyên, ý chí của Yểm Hoàng giáo chủ cũng chiếm một địa vị trọng yếu.

Nhưng mà hai mươi năm qua, đừng nói tới người, ngay cả một cọng lông cũng chẳng tìm được.

Sở Khinh Kiệt như là ném xuống một thứ gì đó bẩn thỉu, trực tiếp đem Nhị vương tử ném xuống dưới chân Yểm Hoàng giáo chủ. Người nọ liền kinh hoảng mà co rúm người lại — Sự kinh khủng của vị sư tôn đại nhân này không ai so với hắn rõ hơn hết!

Đường Túc Trì lạnh lùng nhìn hắn, tựa như nhìn một người sắp chết, y cũng không nói gì nhiều, chỉ là vươn hai ngón tay khô gầy dài hơn so với bình thường của y lên hướng về phía đối phương…

“Đừng! Đừng — sư tôn… Vì sao?! Vì sao người hận ta như vậy?!” Sở Khinh Lệ không ngừng mà giãy dụa, huyết sắc toàn thân hắn chậm rãi thối lui như tháo nước, vẫn không cam lòng mà kêu rên.

Tuy rằng Sở Khinh Lệ hành sự từ trước đến nay luôn độc ác âm ngoan, thế nhưng đối với vị sư tôn đầy sức mạnh kinh khủng này không bao giờ làm trái ý, vậy mà đến tột cùng là vì sao? Vô luận hắn làm như thế nào, sư tôn cũng chẳng hề vui vẻ hòa nhã với hắn! Thậm chí còn tự mình xử tử hắn?!

Ánh mắt lạnh như băng của Đường Túc Trì xuất hiện một tia ba động, y gục đầu xuống, dùng thanh âm cực thấp tựa như từ địa ngục vang ra, giễu cợt châm biếm nói: “Tới địa ngục rồi, thì nói cho mẫu thân *** đãng của ngươi biết, bổn tọa có thể không tính toán chuyện vài thập niên trước nàng tính kế để bệ hạ ly khai bổn tọa, thế nhưng… Chuyện sai lầm nhất của nàng trên đời này, chính là không nên để cho ngươi tức vị rồi lại đi hại chết bệ hạ của ta!”

Đường Túc Trì từ trong ánh mắt khó hiểu đầy kinh hãi của Nhị vương tử rõ ràng thấy được gương mặt già nua của mình, bao nhiêu phong hoa tuổi trẻ đều rút đi mất, dung nhan cũng không còn, mái tóc sương bạch không biết từ bao giờ lại rõ ràng như vậy, mất đi bao nhiêu năm tháng, trôi qua bao nhiêu thời gian…

“Người… Người lại… Ách a a a — sư tôn… Cầu người dừng tay… A —” Sở Khinh Lệ điên cuồng mà bắt lấy da mình, làn da nóng hổi dần dần khô khốc, thống khổ kịch liệt khiến hắn vô lực tự hỏi, đại não hoàn toàn hỗn loạn, chỉ còn lại tiếng gào khàn khàn thê lương mà thôi…

Cuối cùng tiếng thét chói tai ấy cũng im bặt.

Ánh mắt cổ tỉnh vô ba của Đường Túc Trì bỗng nhiên hiện lên thần sắc thống khổ —

Thế nhân chỉ nói Đường Túc Trì y ở Tây Sở sáng lập ra Yểm Hoàng giáo, cùng với Vương thất Vĩnh đế rất hòa hợp với nhau, nắm giữ vinh quang cùng quyền lực tối cao nhất, nhận hết sự sùng bái tín ngưỡng của con dân tín đồ mình, nhưng đời đời kiếp kiếp không thể bước ra khỏi Tây Sở nửa bước, rốt cuộc là vì cái gì?!

Vì người kia, y tình nguyện chung thân ẩn sau tấm màn che hắc ám, hai tay nhuộm đầy máu tanh, yên lặng làm bạn bên cạnh người.

Nhìn hắn tọa ủng hậu cung ba nghìn giai lệ, con cháu đầy đàn, vì hắn thủ gia quốc phách nghiệp, vinh hoa ngập trời.

Tranh chấp suốt bốn mươi năm, không một câu oán hận.

Thế nhưng nếu có một ngày, y hạ Hoàng Tuyền rồi, người kia sẽ ở trên Hoàng Tuyền lộ chờ y chứ, chờ hết bốn mươi năm?

Hay vẫn còn hận y, vì đã hại chết thê nhi của hắn đây?

Y giấu đi nhãn thần bi ai của mình, lạnh lùng mà bước qua khối tử thi khô cạn nọ, cũng chẳng hề nhìn Sở Khinh Kiệt một cái, xoay người yên lặng biến mất.

Sở Khinh Kiệt chưa bao giờ nghe tới câu chuyện cũ ngắn ngủi mà kinh thế hãi tục vào mấy năm trước đây, chỉ là kinh ngạc nhìn bóng lưng gầy gò của sư tôn mình, nhìn y tiêu thất trong bóng tối, biết y chỉ có thể vĩnh viễn cô đơn mà đứng trong Tây Sở hoàng cung, trông nom linh cữu của một người, rồi sau đó chậm rãi già đi mà thôi.

Cuối cùng, từ sau bình phong bỗng nhiên bay tới một câu nói như có như không: “Chú ý cung nữ kia, có thể là gián điệp của Thục Xuyên đấy…”

Sở Khinh Kiệt cả kinh, còn muốn hỏi, nhưng người từ lâu đã đi xa rồi.

Đại vương tử cười khổ, nhíu mi, gián điệp của Thục Xuyên…

Tiêu Sơ Lâu a Tiêu Sơ Lâu, mai phục của ngươi ẩn thật sâu a, đáng tiếc, muốn cùng đấu với sư tôn ta — chỉ tiếc là ngươi đã sinh muộn mất hai mươi năm.

Lúc này, Tiêu vương gia vừa mới ly khai Thiết Lang bảo, tiếp tục viễn chinh hướng về phía Bắc, đột nhiên hắt hơi một cái thật mạnh.

Tiêu Sơ Lâu giật giật mũi, lại đi vào mã xa ở phía sau mà thoải mái dựa vào một tấm nệm mềm mại, nhìn kỹ tờ giấy truyền tin của tiểu Barbie vừa đưa tới.

Rốt cuộc cũng xác định được nội loạn trong Tây Sở hoàng thất, bất quá lại không nghĩ tới nhanh như vậy đã phân thắng bại, ngược lại đây mới là tin tức xấu.

Đặc biệt là nghe thấy Bắc Đường Ngang nguyên soái cùng Lãng Phong ở phía Bắc thế mạnh như vũ bão mà đại thắng nhiều trận.

Tiêu Sơ Lâu đem tờ giấy nghiền thành tro rồi để nó nhẹ nhàng phiêu tán mất, ánh mắt nặng nề nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, xem ra, thời gian phản công của Tây Sở đã đến rồi…

Không biết vị giáo chủ đại nhân kia sẽ chọn loại biện pháp nào đây?

Chậm rãi khép mi mắt lại, Tiêu Sơ Lâu giãn mi đầu ra một chút, khóe miệng thậm chí còn nhếch lên, yên lặng nghĩ, Đường Túc Trì thì làm sao, cũng đã đi tới bước ngày hôm nay rồi, thắng lợi dễ như trở bàn tay! Không ai có thể ngăn cản được hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui