Khinh Ngữ

Edit: Lam Anh

Lâm Khinh Ngữ gọi điện thoại cho Kỷ Yên Nhiên, hẹn cô ta ra ngoài trả lại điện thoại, trong điện thoại Kỷ Yên Nhiên cũng không từ chối, nhưng cho đến khi Lâm Khinh Ngữ tới dưới lầu phòng ngủ, đã thấy Kỷ Yên Nhiên ăn mặc xinh đẹp đứng trước mặt cô.

“Anh đói bụng không?”

Lâm Khinh Ngữ khéo léo nheo mắt lại, Lâm Khinh Ngữ có áy náy đối với Tô Hạ, nhưng với Kỷ Yên Nhiên thì không, cô hoàn toàn chẳng muốn khách sáo với cô ta, nói thẳng: “Không mời.”

Hơn nữa từ chối người khác nhiều lần, Lâm Khinh Ngữ cũng đã luyện được bản lĩnh giải quyết dứt khoát, cô đưa điện thoại về phía trước: “Cầm về đi, đừng dây dưa với tôi nữa.”

Thấy dáng vẻ dầu muối không vào* của Lâm Khinh Ngữ như vậy, Kỷ Yên Nhiên im lặng chớp mắt một cái, không hề nhận lấy túi lớn từ trong tay cô: “Lâm Thanh Vũ, anh đồng ý để tôi mời anh ăn cơm, tôi lập tức cầm điện thoại trở về.”

(*) Dầu muối không vào (nguyên văn là “du diêm bất tiến”) ý nói không chịu nghe lời người khác khuyên.

Buồn cười, ném đồ của mình thì đau lòng, Lâm Khinh Ngữ vẫn chưa từng thấy ném đồ của người khác lại đau lòng. Cô cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, ngay lập tức thả túi lớn xuống đất: “Cô thích lấy thì lấy.”

Lâm Khinh Ngữ xoay người đi, Kỷ Yên Nhiên lại đột nhiên di chuyển bắt lấy cánh tay của cô, bị làm phiền liên tục, dù là người nào cũng đều có chút bực mình, Lâm Khinh Ngữ quay đầu vừa định nghiêm túc quát cho Kỷ Yên Nhiên hai câu, Kỷ Yên Nhiên lại đột nhiên bước lên phía trước một bước, cô ta đứng lại gần Lâm Khinh Ngữ như thế, gần như kề sát vào trong lòng cô…

“Cô gái, cô thích ôm ấp yêu thương như thế sao?”

“Đêm qua, rừng cây nhỏ.” Kỷ Yên Nhiên ngắt lời Lâm Khinh Ngữ, áp sát vào ngực cô, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng ở đó.”

“…” Lâm Khinh Ngữ sững sờ: “Cô cũng ở đó? Cho nên?”

Kỷ Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Khinh Ngữ: “Tôi không giỏi giữ bí mật cho lắm.” Cô ta lại bật cười, dịu dàng yên lặng, xấu hổ thẹn thùng: “Cho nên, anh đi ăn cơm cùng tôi đi.”

“…”

Mặc dù hiện tại Lâm Khinh Ngữ thực sự lấy thân phận đàn ông thích đàn ông, nhưng mà! Chuyện này cô cũng không muốn bị lộ ra khi học đại học đâu, cho dù bây giờ mọi người ngoài miệng nói đã hiểu đã hiểu, nhưng nếu rơi vào thực tế, ở trong phòng ngủ, cô phải thản nhiên sống chung cùng ba bạn nam thẳng cùng phòng như thế nào đây.

Vì thế, Lâm Khinh Ngữ đã đi ăn cơm.

Lâm Khinh Ngữ và Kỷ Yên Nhiên ở thế giới trước kia chưa từng qua lại, trong thế giới này cũng chỉ có vài lần gặp mặt d;đ;lqđ ít ỏi như thế, còn lại hơn phân nửa là thấy cô ta gặp biến thái, bị biến thái bám đuôi theo dõi, cô ta là kẻ yếu, là cô gái ngay cả báo cảnh sát cũng không dám, là một con thỏ tội nghiệp…

Mà bây giờ, con thỏ này đột nhiên mở miệng ra, nói, nó cũng sẽ cắn người…

Một bữa cơm này với Kỷ Yên Nhiên, Lâm Khinh Ngữ tưởng rằng sẽ ăn vô cùng khổ sở, nào ngờ Kỷ Yên Nhiên thật sự chỉ là tìm cô ăn một bữa cơm.

Kỷ Yên Nhiên giải thích chuyện ngày hôm qua cô ta cũng ở rừng cây nhỏ: “Phòng ngủ của tôi ở tầng hai, hôm qua tôi ở trên sân thượng thấy anh bị ngã, liền đi ra tìm anh, sau đó đi theo tới rừng cây nhỏ, tôi không phải cố ý nghe được anh và cái kia…” Sau đó cô ta quan sát xung quanh một phen, mới nhỏ giọng nói: “… Lời của thầy giáo.”

“Hả…” Lâm Khinh Ngữ nhìn cô ta, “Đúng là cô đều đã nghe thấy rồi.”

Kỷ Yên Nhiên cười cười: “Tôi cách khá xa, không nghe rõ, nhưng tôi biết thầy nói với anh, thầy không cho anh và bất kỳ kẻ nào ở chung một chỗ, không ngờ trong cuộc sống vậy mà thật sự có loại tổng giám đốc bá đạo này. Quả nhiên khác phái chỉ là vì nòi giống, đồng tính mới thực là chân ái (tình yêu đích thực) nha.”

Lâm Khinh Ngữ chỉ có thể một mặt lạnh lùng ở trong lòng châm chọc, hoàn toàn không phải như vậy, tổng giám đốc bá đạo khác nói có thể là lời thề nguyền yêu đương, còn Tô Dật An chỉ đơn thuần là lời nguyền rủa.

Nhưng châm chọc xong rồi, Lâm Khinh Ngữ lại nghi hoặc, Kỷ Yên Nhiên này, nếu hiểu lầm cô là gay giống như Tô Hạ, tại sao vẫn còn cố chấp đưa điện thoại cho cô, mời cô cùng ăn cơm? Chẳng lẽ ca sĩ này có tự tin “bẻ thẳng” cô?

Hay là… Có mưu đồ khác?

Lâm Khinh Ngữ nhìn Kỷ Yên Nhiên thỏa mãn ăn này nọ, ngón tay gõ gõ trên bàn: “Kỷ Yên Nhiên, đừng thừa nước đục thả câu, cô cứ nói đi, cô làm phiền tôi như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”

Kỷ Yên Nhiên vẫn tự nhiên ăn này ăn nọ như cũ: “Tôi không làm phiền anh.” Dáng vẻ cô ta tự nhiên, thật sự là một nữ sinh viên đại học bình thường đáng yêu, dịu dàng, “Hôm qua anh giúp tôi, tôi chỉ muốn mời anh ăn cơm mà thôi.” Cô ta vừa ăn đồ ăn, vừa ậm ờ nói những lời này, sau đó uống một ngụm nước, lau miệng, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Lâm Khinh Ngữ: “Được rồi, bây giờ ăn xong rồi, đi thôi.”

Sau đó, các cô thật sự đi khỏi, Kỷ Yên Nhiên quả thật như lời cô ta nói, không làm phiền cô. Không nói bất kỳ lời đề nghị nào, cũng không nói một câu dư thừa nào, ngay cả nguyên nhân kết quả tối qua Lâm Khinh Ngữ “giúp” cô ta cũng không hề giải thích.

Nhưng mà Lâm Khinh Ngữ nghĩ thế nào là cảm thấy Kỷ Yên Nhiên này kỳ quái làm người ta kinh hãi thế đó.

Trở về phòng ngủ, Lâm Khinh Ngữ hỏi Vương Mập Mạp: “Kỷ Yên Nhiên kia, không phải trước kia cậu nói cô ta là ca sĩ trên mạng sao, cậu có biết tên trên mạng của cô ta là gì không?”

Vương Mập Mạp đang chơi trò chơi, cũng không quay đầu lại, nói: “Hình như là Sơn cái gì Nguyệt Ca ý.”

“Sơn cái gì Nguyệt Ca?”

“Không nhớ được… Cậu cảm thấy hứng thú thì tự đến hỏi cô ta đi. Bây giờ anh đây không rảnh không rảnh.”

“…”

Bây giờ người Lâm Khinh Ngữ muốn tránh nhất là Tô Dật An, người muốn tránh thứ hai chính là Kỷ Yên Nhiên, cô có thể chủ động đến hỏi à?

Vì thế Lâm Khinh Ngữ tự mình dùng ba chữ “Sơn Nguyệt Ca” tìm kiếm trên mạng, tìm một lúc, thật đúng là tìm được Weibo của Kỷ Yên Nhiên – Bất tri sơn nguyệt vi thùy ca (Không biết núi trăng ca hát vì ai).

Xem ra là một cái tên rất văn vẻ, Lâm Khinh Ngữ kéo xuống dưới, thấy cô ta đăng bài hát, mở một bài lên, sau khúc nhạc dạo, tiếng hát của Kỷ Yên Nhiên xuất hiện trong tai nghe, giống như một âm hồn ca hát, giọng hát mang theo vài phần khàn khàn, so với khí chất của cô ta có phần không phù hợp chín chắn lắm.

Giọng hát của cô ta thật là dễ nghe, khó trách có nhiều người thích như vậy, nhưng Lâm Khinh Ngữ nghe được một lúc, bỗng nhiên cảm thấy tiếng hát của Kỷ Yên Nhiên, thậm chí có hơi quen tai. Giống như trước đây đã từng nghe ở đâu đó, nhưng nghĩ một lúc cũng không ra.d;đ/l.q.đ

Lâm Khinh Ngữ tiện tay lướt qua lướt lại Weibo của cô ta, phát hiện ngoại trừ ca khúc mới, cô ta hoàn toàn không đăng bất kỳ cái gì khác trên Weibo.

Nữ sinh kỳ quái lại thần bí.

Lâm Khinh Ngữ ngồi trước màn hình máy tính thật lâu, không chú ý giữ ấm, hôm sau lúc tỉnh dậy, vậy mà lại bắt đầu chảy nước mũi rồi.

Học Bá trong phòng ngủ đã sớm ra ngoài, Tạ Thành Hiên cũng đi mua bữa sáng cho bạn gái, chỉ còn hai chú chó độc thân là cô và Vương Mập Mạp, tự mình thu thập đồ đạc, rụt cổ chạy đi học.

Lâm Khinh Ngữ vừa hít nước mũi vừa đi trên đường, dây giày tuột, cô ngồi xổm xuống thắt dây giày. Lúc khom lưng, chợt phát hiện, sau lưng cô, cách mười bước chân có một nam sinh mặc áo lông đen đang đứng, cô theo bản năng quay đầu nhìn anh ta một cái, cũng không ngờ đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với người nọ.

Khác với các học sinh khác vội vàng đi học, nam sinh này cũng chăm chú nhìn Lâm Khinh Ngữ một lúc, sau đó chuyển ánh mắt, nhấc chân một cái, đi qua bên người Lâm Khinh Ngữ.

Lâm Khinh Ngữ băn khoăn nhìn bóng lưng người nọ, Vương Mập Mạp lại vỗ vai cô một cái: “Làm nhanh lên, bị muộn rồi, hôm nay là tiết của giáo sư Tô đấy.”

“À,… Ừ.” Lâm Khinh Ngữ buộc lại dây giày, lập tức ném chuyện này ra sau đầu.

Vào phòng học, Lâm Khinh Ngữ tìm chỗ ngồi xuống, cô mới vừa ngồi xuống, bên cạnh lập tức có một người khác ngồi cùng. Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn một cái: “… Sao cô lại ở đây?”

Kỷ Yên Nhiên cười với Lâm Khinh Ngữ: “Nghe nói tiết của thầy giáo này cực kỳ đặc sắc, tôi tới dự thính.”

“Một người học âm nhạc như cô tới tiết này dự thính làm gì!” Lâm Khinh Ngữ cảm thấy vô lý, “Tôi nói với cô rồi mà, đừng làm phiền tôi. Cô có tin tôi sẽ thật sự động tay đánh cô không?”

Kỷ Yên Nhiên không hề để ý cô, chỉ quay đầu nhìn phía sau một cái, cười cười: “Thầy giáo tới rồi.”

Lâm Khinh Ngữ cũng quay đầu một cái, thấy Tô Dật An đi tới, nhất thời liền thấy giống như khắc tinh, lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, quay đầu không quan tâm nữa.

Sau khi Tô Dật An bắt đầu vào lớp, nước mũi của Lâm Khinh Ngữ lại càng không ngừng được, trên người cô không mang giấy, Vương Mập Mạp đương nhiên cũng không mang, chỉ có Kỷ Yên Nhiên đưa cho cô một cái một cái, hết giờ học tiết thứ nhất, Lâm Khinh Ngữ hơi ho, Kỷ Yên Nhiên liền ra ngoài hành lang rót nước, vỗ lưng Lâm Khinh Ngữ hai lần, để cô uống nước xuống.

Lâm Khinh Ngữ cảm thấy mình chỉ là chảy nước mũi có chút ho khan, Kỷ Yên Nhiên quan tâm thật là quá mức.

Khi cô chống lại sự chăm sóc của Kỷ Yên Nhiên, hai người khó tránh khỏi châu đầu ghé tai nói thầm.

Cuối cùng, trên bục giảng truyền đến tiếng vẫy gọi của ác ma.

“Lâm Thanh Vũ.” Giọng nói của Tô Dật An rất lạnh, “Câu hỏi này em trả lời một chút.”

Ha ha, không còn chiêu khác sao?

Lâm Khinh Ngữ đứng lên, trong lòng suy nghĩ tứ tung, dù gì bây giờ cô cũng là “nam thần” của các nữ sinh trong khóa, không trả lời được câu hỏi cũng là nam thần, coi như bởi vì không trả lời được câu hỏi mà một vài nữ sinh phía trên quay lại, vậy cũng còn một vài nữ sinh khác đỡ cô. Về phần những nam sinh tốt gỗ hơn tốt nước sơn này nghĩ như thế nào, càng không liên quan đến cô, cho dù bản thân cô là nam thần, cũng đã biến thành người khác rồi.

Lâm Khinh Ngữ đứng dậy, vẻ mặt lợn chết không sợ phỏng nước sôi, vẻ mặt lạnh lùng, không hề lúng túng hay khó chịu.

Mà ngay sau khi Lâm Khinh Ngữ làm như vậy, cô vậy mà phát hiện, Tô Dật An cũng cứ như vậy nhìn chằm chằm cô chốc chốc hít nước mũi một cái, vậy mà lại không! Hết! Rồi!

Đúng, dù sao đối với một người vứt bỏ lòng sĩ diện, ngoại trừ động thủ đánh nhau, có lẽ cũng không còn cách nào khác có thể trừng phạt cô rồi. Vì thế Tô Dật An bảo cô ngồi xuống. Lúc này Lâm Khinh Ngữ thậm chí có một cảm giác kiêu ngạo đánh thắng trận.

Đến hết tiết học buổi sáng, Tô Dật An cũng không tìm cô gây phiền phức.

Sau khi tan học, Lâm Khinh Ngữ sống chết không cho Kỷ Yên Nhiên đi theo mình nữa.

Kỷ Yên Nhiên bị từ chối đứng bên cạnh lan can tầng hai, nhìn theo Lâm Khinh Ngữ sịt soạt nước mũi rời đi, mãi đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, Kỷ Yên Nhiên mới quay người lại… Đã thấy Tô Dật An cầm giáo án đang đứng sau lưng cách cô ta ba bước chân, con mắt rét lạnh nhìn chằm chằm cô ta.

Trong nháy mắt, Kỷ Yên Nhiên thậm chí có cảm giác bị nhìn thấu, toàn thân cô ta không khỏi cảm thấy căng thẳng, lùi về sau một bước, vừa vặn phía sau chính là lan can, cô ta đành phải đứng sát vào lan can, gật đầu với Tô Dật An, cung kính gọi một tiếng: “Em chào thầy.”

Tô Dật An không chào lại, ánh mắt chỉ lành lạnh nhìn Kỷ Yên Nhiên, bình tĩnh mở miệng: “Tôi mặc kệ em là ai, muốn làm chuyện gì.” Lời nói của anh ngầm cảnh cáo, “Đừng phá vỡ chủ ý của Lâm Khinh Ngữ.”

Kỷ Yên Nhiên sửng sốt chớp mắt một cái, nâng khóe miệng một chút, người ngựa mỉm cười vô hại: “Em biết, thầy giáo, thầy thích anh ta.”

“A.” Tô Dật An cười lạnh một tiếng, “Em cho rằng đây là điểm yếu của tôi?” Vẻ tươi cười của anh che giấu đi, “Tôi đây nói cho em, đúng, vậy thì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui