Tống Á Hiên cùng bọn hắn và chị Khuyết ngồi dưới canteen bệnh viện ,nơi này đông người hơn cậu nghĩ.
- Ngon thật.
Hạ Tuấn Lâm vừa ăn phần cơm của mình vừa cảm thán ,Á Hiên nhìn hắn xong liền đảo mắt nhìn sang chị Khuyết.
- Á Hiên em không ăn thật à ?
- Em không đói.
Tống Á Hiên mỉm cười, đôi mắt híp lại trông cực kì ôn nhu ,cực kì dịu dàng ,nụ cười của cậu y hệt như cơn gió mát mẻ của mùa Hạ vậy.
Trương Chân Nguyên cầm đôi đũa gắp miếng thịt định cho vào miệng thì bắt gặp hình ảnh này ,hắn làm rơi miếng thịt đồng thời dằn luôn đôi đũa xuống bàn.
Tống Á Hiên liếc Trương Chân Nguyên ,hắn dạo này thái độ thật nhưng có một điều cậu không thích là hành động dằn đũa xuống bàn.
Muốn dằn đũa ở đâu thì dằn nhưng trong bữa cơm thì hoàn toàn không được ,điều này có nghĩa là không trân trọng thức ăn.
- Chị ăn xong thì về đi.
- Không được ! Chị ở lại với em !
- Chị!.
giúp em đi tìm Tống Hiền với ,chút em sẽ đưa số điện thoại của mẹ em cho chị! chị nhớ hỏi Tống Hiền đang ở đâu nhé.
Tống Á Hiên buồn bã nhìn về một hướng xa xăm ,Khuyết Khuyết có chút do dự nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Một lúc sau chị Khuyết về ,Tống Á Hiên vẫn nằm trên giường bệnh ,tay không ngừng mày mò bấm bấm điện thoại.
Mã Gia Kỳ ngồi trên ghế vừa ăn táo vừa nhìn cậu ,Á Hiên y hệt như mấy ông cụ già lẩm cẩm vậy.
Có cái chuyện bấm điện thoại thôi cũng phải nheo mắt kỹ lưỡng ghi nhớ hết từng ứng dụng.
- Cái này!.
.
à!.
.
Mỗi khi Tống Á Hiên khám phá ra được điều gì mới thì sẽ nói đại loại mấy câu giống như vậy ,điều này càng khiến cho Mã Gia Kỳ vừa thích vừa buồn cười hơn.
Hạ Tuấn Lâm vừa lướt điện thoại xong liền quay lên ,hắn vươn vai sau đó ngáp dài một cái.
- Mày nhìn Á Hiên à ?
- Mày khùng à.
- Tao thấy mày nhìn nó.
- Mày thôi đi ,nhảm nhí thật.
Mã Gia Kỳ bác bỏ lời nói của Hạ Tuấn Lâm ,Tuấn Lâm chẳng ngu đến nỗi lại đi tin lời bác bỏ đó.
Hắn tin vào những gì hắn đã thấy và hắn tin rằng Mã Gia Kỳ đã nhìn Á Hiên rất chăm chú.
- Cái này là Weibo à ?
Á Hiên tò mò bấm vào xem ,Đinh Trình Hâm thấy cậu đang nhăn nhăn nhó nhó bấm bấm cái gì đấy thì cũng mò tới ngồi cạnh.
Đinh Trình Hâm ngồi trên giường ,hắn dựa đầu vài vai Á Hiên ,mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại nhỏ.
Tống Á Hiên khó chịu nhích ra khiến Đinh Trình Hâm mất thế mà ngã người xuống giường ,hên là hắn chống tay kịp chứ không thì Trình Hâm đã đập mặt xuống giường từ lâu rồi.
- Gì vậy !!!
- Anh đi ra giúp tôi ,tôi không muốn dính dáng đến anh.
- Mẹ nó ! Bộ mấy nghĩ tao muốn à ,muốn nhìn thử thôi cũng không được sao !!
Đinh Trình Hâm la vào mặt Tống Á Hiên khiến cậu nhất thời bị đơ ra ,cậu cảm giác lỗ tai của mình sắp điếc tới nơi rồi.
Đinh Trình Hâm cứ ngồi kế bên giường lải nhải đủ thứ điều khiến Á Hiên ngao ngán.
Tống Á Hiên để ý hai bệnh nhân cùng phòng với mình cũng rất bực bội vì tiếng ồn ào nhưng có lẽ họ đã quá bất lực khi nhắc nhở rất nhiều mà bọn hắn không nghe rồi.
Á Hiên tiếp tục dựa lưng vào giường lướt lướt tìm tòi điện thoại ,Weibo này thật mới lạ đối với cậu vì đây là lần đầu tiên Tống Á Hiên tiếp xúc.
Cậu thấy điện thoại để yêu cầu phải đăng nhập nhưng cậu lại không biết ,mò mẫm một hồi cũng chẳng ra.
Điều này càng khơi gợi sự tò mò trong suy nghĩ của Á Hiên hơn.
- Để tao làm cho.
Lưu Diệu Văn nhanh nhẹn từ đầu giường ngồi xuống giường rồi giật lấy điện thoại của Á Hiên.
- Mau trả đây !! Tôi không còn tiền để sửa nữa đâu đấy !!!
- Ai nói tao vứt đâu ,mấy cái này dễ ,để tao làm.
Lưu Diệu Văn ham hố muốn thể hiện tài năng ,hắn ngồi nhích lại gần Tống Á Hiên ,lưng dựa vào tường ,tay cầm điện thoại hơi nghiêng về phía cậu.
Diệu Văn chính là muốn Tống Á Hiên xem và công nhận sự giỏi giang của hắn.
- Thấy chưa ,mới đầu là mày phải bấm vào đây trước.
- Được được.
Lưu Diệu Văn nói gì ,chỉ gì Tống Á Hiên đều gật đầu răm rắp nghe theo ,trong lòng còn có chút hâm mộ vì hắn giỏi công nghệ như thế.
Lưu Diệu Văn mỗi lần làm xong sẽ đều nhìn qua Tống Á Hiên và hỏi "cậu đã thấy cái này chưa ? Thấy cái kia chưa ? Phải bấm vào đây này ", đại loại là mấy câu như thế.
- Xong rồi.
Lưu Diệu Văn tự hào vứt cái điện thoại lên tay Á Hiên rồi thả lỏng dựa vào vách tường trong sự đắc chí, vui vẻ của bản thân.
Tống Á Hiên hai mắt sáng rỡ nhìn vào điện thoại ,vậy là cậu được sài nó bằng tài khoản riêng của mình rồi sao ?
Nghiêm Hạo Tường cầm bịch bánh Snack trên tay ,hắn cho bánh vào miệng rồi nhai ,mắt vẫn nhìn về phía Á Hiên hai tay ôm điện thoại vui vẻ nghịch ngợm.
Hắn chợt nhớ ra điều gì đó ,Hạo Tường bỏ bịch bánh xuống ,hắn phủi phủi tay sau đó đi lại giật lấy điện thoại của cậu.
- Ơ ! NÈ !!
- Còn một bước nữa mới hoàn thành xong tài khoản.
- Còn nữa sao ?
Tống Á Hiên nghi hoặc nhìn qua Lưu Diệu Văn ,Diệu Văn mới đầu không hiểu ý Hạo Tường nhưng sau khi thấy cái chỉ tay lén lút vào camera điện thoại thì hắn mới hiểu.
- Phải ,cái bước quan trọng nhất mà tao lại quên ,thật đãng trí mà.
- Bước đó là gì ?
- Là chụp ảnh.
Nghiêm Hạo Tường giơ điện thoại lên ,Tống Á Hiên ngơ ra ,trước giờ cậu chụp ảnh thẻ ,đi chụp ảnh lớp hay đi nhận giấy khen thì có nhưng chụp bằng điện thoại thì chưa.
- Mau cười lên ,cười lên.
Nghiêm Hạo Tường cầm điện thoại ,hắn chỉnh chỉnh góc chụp sao cho hoàn hảo nhất ,miệng không ngừng hối thúc.
- Tôi! phải làm sao bây giờ.
- Mày cười lên là được.
Trương Chân Nguyên nhắc ,Tống Á Hiên hít một hơi rồi thở ra ,Á Hiên lấy lại bình tĩnh ,cậu quay sang Hạo Tường rồi nhìn vào hắn mà cười.
- Chụp lẹ lên.