Khó Bề Hòa Hợp

Sau đó không lâu, đã có một sự kiện khá lớn xảy ra ở Oceanwide.

“Feichi Auto”, một thương hiệu về ô tô năng lượng mới mà Oceanwide đầu tư trước đây đã chính thức ra mắt mẫu xe sản xuất hàng loạt đầu tiên.

Feichi hiện là doanh nghiệp ô tô năng lượng mới phát triển tốt nhất ở Trung Quốc, được Tập đoàn Oceanwide đầu tư dẫn đầu trong vòng gọi vốn A vào tháng Một năm 2015 và Chứng Khoán Thiên Thông đầu tư dẫn đầu trong vòng gọi vốn B vào tháng Sáu năm 2015. Đến tháng Sáu năm 2016, công ty lại huy động vốn một lần nữa, các nhà đầu tư gồm có Oceanwide, IDG* v.v. Giờ đây sau hàng loạt công tác chuẩn bị, cuối cùng Feichi cũng chính thức cho ra mắt mẫu xe sản xuất hàng loạt đầu tiên.

*IDG Capital là tổ chức đầu tư cổ phần tư nhân hàng đầu thế giới đã phát triển hoạt động kinh doanh vốn mạo hiểm với tư cách là tổ chức tiên phong ở Trung Quốc kể từ năm 1993.

Thực tế là ngay từ giữa năm nay, chiếc xe này đã được ra mắt tại triển lãm ô tô và đã được đánh giá rất cao.

Giống như mọi lần từ trước đến giờ, Oceanwide và Thanh Huy mỗi bên đã đặt cược vào một công ty trong lĩnh vực năng lượng mới cách đây vài năm.

Nhưng lần đó Tập đoàn Thanh Huy thất bại khá nặng nề, công ty mà bọn họ đã đặt cược vào về sau gặp rất nhiều vấn đề, ngay đến CTO cũng phát hiện ra bản thân bị bệnh nặng nên tuyên bố nghỉ hưu… Rồi những công ty startup sau đó cũng đều không bằng được Feichi. Không có khoảng cách lớn về công nghệ và đây đều là những doanh nghiệp truyền thống như BAIC, SAIC, GAC* và không nhận bất kỳ khoản đầu tư nào. Vì vậy, Thanh Huy thực sự đang bị tụt lại phía sau trong lĩnh vực năng lượng mới.

*BAIC Motor (BAIC Motor Corporation Limited), SAIC Motor (SAIC Motor Corp., Ltd.) và GAC Group (Guangzhou Automobile Group Co., Ltd.) đều là những doanh nghiệp sản xuất ô tô tại Trung Quốc.

Trên thực tế, trong hai năm qua, đặc biệt là sau khi Chu Sưởng tiếp quản, Tập đoàn Thanh Huy cũng đã đàm phán với Feichi Auto và bày tỏ thiện chí muốn đầu tư vô số lần, hồi đó còn muốn tham gia vào vòng gọi vốn series C, nhưng Oceanwide dù vất vả nhưng vẫn một lần nữa thành công tại đường đua đặt cược này, làm gì có chuyện để đối thủ không đội trời chung chen chân vào. Vậy nên lần nào Oceanwide cũng dùng tư cách cổ đông để yêu cầu Feichi Auto từ chối Tập đoàn Thanh Huy một cách quyết liệt.

Nói cách khác, Thanh Huy vẫn luôn muốn nhảy vào nhưng cũng mãi mà không vào được.

Hiện giờ Feichi Auto đã cho ra mắt mẫu xe sản xuất hàng loạt đầu tiên và được thị trường săn đón nhiệt tình, Tập đoàn Thanh Huy chỉ có thể nhìn mà ghen tị.

Feichi Auto cũng bày tỏ quan điểm rõ ràng rằng sẽ không cân nhắc đến việc tái huy động vốn trong thời gian tới, lần ra mắt “Feichi P1” này đã giải quyết được vấn đề tài chính của Feichi.

Feichi đã hoàn toàn đúng. Chỉ trong một tuần kể từ khi ra mắt, lượng bán trước của Feichi P1 đã vượt xa mong đợi, thứ mà công ty không thiếu nhất lúc này chính là nhân dân tệ.

Kết quả đặt mua trước của Feichi đã được các phương tiện truyền thông lớn đưa tin:

[Feichi đã trèo lên top các công ty ô tô hàng đầu, Oceanwide đứng đằng sau đã trở thành bên thắng lớn nhất!]

[Oceanwide đầu tư một trăm triệu đô, có thể đầu tư ra một Tesla thứ hai không?]

Tất nhiên cũng có nhắc đến cả Thanh Huy:

[Thanh Huy đã bỏ lỡ Feichi Auto! Liệu có phải đã bị Oceanwide bỏ lại phía sau trên đường đua năng lượng mới?]

[Đặt cược sai lầm! “Ô Tô Toàn Cảnh” mà Thanh Huy đã đặt tiền vào năm đó giờ ra sao?] Bên dưới là bài viết kể về tình cảnh bi thảm của Ô Tô Toàn Cảnh.

Thành thật mà nói, Kinh Hồng đã thở phào nhẹ nhõm trong lòng khi nhìn thấy bài viết này.

Vào thời điểm đó, cũng là năm 2015, đứng giữa “Feichi” và “Toàn Cảnh”, Kinh Hồng đã chọn Feichi dựa vào trực giác của mình.

Anh rất may mắn.

Đồng thời Kinh Hồng cũng cảm thấy khá hả hê khi chứng kiến cảnh Thanh Huy cũng muốn đầu tư nhưng không thể nhảy vào.

***

Một thời gian sau đó, có thể xem như Oceanwide và Thanh Huy đang trải qua sóng yên biển lặng.

Thỉnh thoảng Kinh Hồng sẽ nghe được vài động thái từ Thanh Huy, ví dụ như loại bỏ tất cả quản lý cấp cao của một công ty được mua lại năm ngoái và cho toàn bộ đội ngũ quản lý mới nhảy dù vào, nghe đồn động thái này được thực hiện rất hoàn hảo, rồi ví dụ như…

Thực ra lần đối đầu với Thanh Huy tiếp theo lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Kinh Hồng.

Khi đó Tập đoàn Oceanwide đang mua lại một công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời.

Tên của công ty phim ảnh lâu đời này là Điện Ảnh Và Truyền Hình Tân Động, đã từng sản xuất ra một vài tác phẩm phim ảnh tạo hiện tượng, cũng nắm trong tay khá nhiều nghệ sĩ ngôi sao nổi tiếng toàn quốc.

Oceanwide có được tổng cộng 15% cổ phần thông qua chuyển nhượng thỏa thuận và công bố thông tin* trên thị trường thứ cấp, nhưng ngay sau đó, cổ đông lớn thứ hai của Điện Ảnh Và Truyền Hình Tân Động là Bảo Hiểm Phương Đông đã tăng tỷ lệ cổ phần nắm giữ từ 17,5% lên 20%.

*Đây là một thuật ngữ được sử dụng ở Trung Quốc liên quan đến việc mua lại các công ty niêm yết. Luật Chứng khoán quy định sau khi nắm giữ 5% cổ phần của công ty niêm yết, nhà đầu tư phải báo cáo bằng văn bản lên Ủy ban Điều tiết chứng khoán và Sở giao dịch chứng khoán trong vòng ba ngày mỗi lần tăng hoặc giảm 5% cổ phần nắm giữ, đồng thời đưa ra thông báo tạm ngừng giao dịch với công ty niêm yết, quá trình này được gọi là “công bố thông tin”. Tuy nhiên, Luật Chứng khoán mới năm 2020 đã thay đổi quy định, sau khi nắm giữ 5% cổ phần của một công ty niêm yết, cứ mỗi lần tăng hoặc giảm 1% cổ phần nắm giữ thì sẽ phải “công bố thông tin” nhưng không tạm ngừng giao dịch, lên đến 5% thì mới phải tạm ngừng giao dịch.

Trong tiếng Trung, thuật ngữ này là “treo biển”, cụm “công bố thông tin” mà mình sử dụng được tham khảo từ Luật chứng khoán Việt Nam.

(https://lawnet.vn/ngan-hang-phap-luat/tu-van-phap-luat/chung-khoan/co-dong-lon-cua-cong-ty-ban-10-so...)

Rõ ràng Tập đoàn Oceanwide có ý định trở thành chủ sở hữu của Điện Ảnh Và Truyền Hình Tân Động, nhưng Bảo Hiểm Phương Đông cũng có ý định này.

Trong một tuần sau đó, Tập đoàn Oceanwide lại công bố tăng thêm 5% cổ phần của Điện Ảnh Và Truyền Hình Tân Động trên thị trường thứ cấp, tăng tỷ lệ sở hữu từ 15% lên 20%.

Lần công bố thông tin này đã khiến cộng đồng hóng chuyện dậy sóng, một vài người từng mua cổ phiếu của Điện Ảnh Và Truyền Hình Tân Động nói: [Ngồi chờ gấp mười chạm trần!!!]

Trong khi đó Bảo Hiểm Phương Đông lại lặng lẽ lấy thêm 2%, tăng tỷ lệ sở hữu lên 22%.

Những người ngoài giới bàn tán xôn xao, thảo luận xem rốt cuộc bên nào sẽ chạm được đến ngưỡng 30% chào mua công khai bắt buộc*. Sẽ là Tập đoàn Oceanwide? Hay là Bảo Hiểm Phương Đông?

*Chào mua công khai bắt buộc: Để ngăn chặn sự thâu tóm thù địch và bảo vệ các cổ đông ban đầu, Trung Quốc, Vương quốc Anh và Đức đều quy định rằng sau khi một cổ đông nhất định của một công ty sở hữu lên tới 30% cổ phần thì phải khởi xướng [Chào mua công khai bắt buộc] đối với công ty, yêu cầu thu mua toàn bộ cổ phần của các cổ đông. Nói cách khác, cổ đông hoặc là không được nắm giữ quá 30% cổ phần hoặc là phải chuẩn bị để nắm hết 100% cổ phần của công ty, mà điều này sẽ rất khó do đòi hỏi một lượng tài chính vô cùng lớn. Tất nhiên, các cổ đông sẽ toàn quyền quyết định có chấp nhận lời đề nghị hay không, có bán hay không và bán bao nhiêu. Ở Mỹ không có khái niệm “chào mua bắt buộc” này.

Một khi phát động chào mua công khai bắt buộc, cổ đông phải đưa ra lời đề nghị tới toàn thể cổ đông của Điện Ảnh Và Truyền Hình Tân Động và xin mua lại tất cả cổ phần mà người đó nắm giữ, điều này liên quan đến từng cổ đông và những diễn biến tiếp theo có thể gây khó khăn cho bên còn lại. Ngoài ra, căn cứ theo điều lệ công ty của Điện Ảnh Và Truyền Hình Tân Động, cổ đông có tỷ lệ sở hữu cổ phần vượt quá 30% sẽ có thể bổ nhiệm hai giám đốc, cuộc chiến này sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu cứ kéo dài.

Nghe nói nội bộ Điện Ảnh Và Truyền Hình Tân Động khá phức tạp. Cổ đông lớn nhất hiện giờ rất chào đón Oceanwide tham gia vào Tân Động, động thái của Tập đoàn Oceanwide cũng đã được thông báo tới hội đồng quản trị của Tân Động. Nhưng cổ đông lớn thứ hai là Bảo Hiểm Phương Đông lại có hướng đi khác, muốn tự mình tiếp quản. Rõ ràng hiện tại cả Tập đoàn Oceanwide và Bảo Hiểm Phương Đông đều muốn dùng cách nhanh nhất để có thể thâu tóm hơn 30% cổ phần trên thị trường thứ cấp.

Ai mà ngờ, khi mà mọi người hóng hớt và suy đoán sôi nổi xem giữa Oceanwide và Phương Đông, bên nào sẽ chạm ngưỡng 30% trước thì câu chuyện đột nhiên chuyển hướng.

Hoặc có thể nói, có nhân vật mới lên sàn.

Tập đoàn Thanh Huy bất ngờ gia nhập cuộc chiến và mua vào 5% cổ phần của Điện Ảnh Và Truyền Hình Tân Động trên thị trường thứ cấp!

Tất cả mọi người đều không thể ngờ được động thái này từ Tập đoàn Thanh Huy.

Vì Tập đoàn Thanh Huy không hề có mảng miếng trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.

Oceanwide có phân khúc kinh doanh phim ảnh, nhưng Thanh Huy thật sự không có.

Mọi người đoán già đoán non: Không lẽ Tập đoàn Thanh Huy cũng định lấn sân sang ngành phim ảnh? Liệu có muộn quá rồi không?

Tất nhiên với sức mạnh của Tập đoàn Thanh Huy thì không bao giờ là quá muộn.

Kinh Hồng cũng không tin nổi vào tai mình khi nghe Triệu Hãn Thanh báo cáo chuyện này, anh hỏi, “Thanh Huy?”

“Phải.”

Kinh Hồng xác nhận lại lần nữa, “Thanh Huy á?”

“Phải.” Triệu Hãn Thanh nói, “Hiện giờ tình hình khá phức tạp. Không ai ngờ được việc Thanh Huy nhảy vào, vì Thanh Huy vốn không làm mảng phim ảnh, bọn họ không muốn để những video dài ảnh hưởng đến hướng đi tập trung vào video ngắn hiện giờ của mình. Chủ yếu là không ai biết được mục đích thật sự của Thanh Huy… Không lẽ thật sự muốn lấn sân sang mảng phim ảnh? Vốn Bảo Hiểm Phương Đông cũng chưa có tiền, hẳn là phải xoay xở thêm, bên chúng ta khá ổn định rồi, ai ngờ giữa chừng lại có kẻ gây rối xông ra.

*Video dài (thường dùng để chỉ những video có thời lượng hơn nửa tiếng, chủ yếu là phim điện ảnh và phim truyền hình dài tập) và có bản quyền rất chặt. Video ngắn là dạng video dài tầm năm phút được phổ biến trên các phương tiện truyền thông Internet.

Kinh Hồng trầm ngâm một lát nhưng cũng không hiểu được, anh chỉ nói với Triệu Hãn Thanh, “Cứ bình tĩnh quan sát tình hình xem sao.”

Triệu Hãn Thanh gật đầu, “Cũng chỉ có thể làm vậy.”

Triệu Hãn Thanh đi rồi, Kinh Hồng nghĩ đến chuyện Chu Sưởng nhảy vào thì cảm thấy hơi khó chịu.

Trực giác của Kinh Hồng vẫn luôn rất chuẩn, với lần này, trực giác nói cho anh biết rằng chuyện không đơn giản như thế.

Anh ngồi sau bàn làm việc, tiếp tục kiểm tra tình hình của Điện Ảnh Và Truyền Hình Tân Động và Bảo Hiểm Phương Đông, thậm chí còn kiểm tra mấy chục doanh nghiệp mà Bảo Hiểm Phương Đông nắm cổ phần khống chế hoặc đầu tư vào, còn cả những công ty khác do những doanh nghiệp kia kiểm soát hoặc đầu tư nhưng đều không phát hiện ra vấn đề gì.

Kinh Hồng, “…”

Trái lại, anh phát hiện ra rằng Tập đoàn Thanh Huy bắt đầu có vài động thái trong ngành phim ảnh vào vài tháng trước. Ví dụ như Thanh Huy đầu tư vào hai bộ phim truyền hình cải biên từ tác phẩm gốc rất hot, vốn tiểu thuyết nguyên tác đã cực kỳ nổi tiếng, thông cáo báo chí rầm rộ khắp nơi, người ngoài giới đều đồn đoán là nền tảng mạng xã hội chia sẻ video của Tập đoàn Thanh Huy sẽ sớm mở chuyên mục cho điện ảnh và truyền hình, rồi lại ví dụ như…

Thoạt nhìn thì tất cả đều là tín hiệu của việc “lấn sân sang lĩnh vực phim ảnh”.

Nhưng Kinh Hồng vẫn cảm thấy không yên tâm.

“…” Anh đứng dậy đi tới chỗ máy pha cà phê trong góc và tự pha cho mình một tách cà phê. Anh vô thức nhớ lại dáng vẻ điềm nhiên ổn định của Chu Sưởng khi mời mình uống cà phê lần trước.

Kinh Hồng đút hai tay trong túi quần, anh cúi thấp đầu, lại thử nghĩ xem rốt cuộc Điện Ảnh Và Truyền Hình Tân Động có thể tạo nên sóng gió gì, nhưng rồi vẫn không thể hiểu ra.

Anh lại càng khó chịu.

Đúng lúc anh thấy cái thùng rác mini lặng lẽ đứng cạnh bàn cà phê.

Kinh Hồng nhấc chân lên đạp bay thùng rác, chuyện này gần như chưa từng xảy ra.

Thùng rác nhỏ đập vào ghế sofa, nhưng lực còn chưa dứt nên lại bắn ra ngoài, lăn mười mấy vòng nện côm cốp xuống mặt sàn, cuối cùng va vào chân bàn giám đốc trong khu vực làm việc mới chịu dừng lại.

***

Buổi tối, Kinh Hồng chiêu đãi hai người bạn ở nhà mình.

Cả hai đều là bạn cấp hai của anh và đều cực kỳ xuất sắc, một người về sau học viễn thông, một người cũng học về máy tính, tốt nghiệp cử nhân chính quy của Đại học Bắc Kinh, lại học tiến sĩ ở Berkeley và ở lại Thung lũng Silicon công tác mấy năm, quay về Trung Quốc thì vào Hành Viễn. Lúc về cậu ta đã đạt P8, làm CTO cho một công ty IT mà Hành Viễn thu mua, định sang năm cố lên P9, chạm đỉnh của các cấp bậc làm công.

*Ở các công ty công nghệ, cấp bậc được chia theo các P dựa theo kỹ năng chuyên môn và kinh nghiệm làm việc. Trong đó P1, P2, P3 là công việc đòi hỏi ít chuyên môn như gia công phần mềm, kiểm tra phần mềm. P4 và P5 là chuyên gia hoặc kỹ sư, đây là vị trí dành cho sinh viên mới ra trường. Sau khoảng hai đến năm năm, người bình thường sẽ được thăng cấp P6 và có thể gọi là kỹ sư cao cấp. Ở lại P6 thêm 3 năm nữa có 20% khả năng được thăng lên P7 là cấp chuyên gia chứ không còn là kỹ sư, P7 tương đương với trưởng bộ phận trong hệ thống, sẽ lãnh đạo ba hoặc năm người dưới quyền, từ gõ code cho đến quản lý con người. Và sau ba đến năm năm nữa, 20% P7 có thể tăng lên P8, vị trí của P8 là chuyên gia cấp cao hoặc giám đốc, quản lý khoảng 30 người. Từ P9 bắt đầu của hiếm, việc nâng cấp từ P8 lên P9 phụ thuộc vào cả khả năng và số phận, độ tuổi trung bình của P9 là khoảng 40, tương đương với cán bộ cấp sở, cấp độ này sẽ quản lý khoảng 100 người.

Mà thần kỳ ở chỗ, nguyên nhân khiến cậu ta không lựa chọn tới nơi tốt nhất để phát triển như Oceanwide hay Thanh Huy mà ở lại Hành Viễn chính là vì cậu ta quen cả Kinh Hồng lẫn Chu Sưởng, làm vậy sẽ rất cấn.

Kinh Hồng là bạn cấp hai, còn Chu Sưởng là bạn hồi học tiến sĩ.

Ban đầu Kinh Hồng cũng không thể tưởng tượng nổi khi nghe đối phương nói mình quen Chu Sưởng, anh cảm thấy thế giới quá nhỏ bé, lúc đó anh còn nghĩ đến lý thuyết “Sáu chặng phân cách”, rằng bất kỳ hai người nào trên thế giới đều có thể được kết nối với nhau thông qua một chuỗi sáu mối quan hệ trung gian.

Nhưng nếu nghĩ kỹ hơn, Kinh Hồng lại thấy hết sức bình thường.

Bản thân anh thích máy tính, học máy tính lại có năng lực, vậy thì bạn thân của anh đương nhiên cũng sẽ có nhiều người thích máy tính, học máy tính và cũng có năng lực. Mà giờ nhìn khắp thế giới thì cũng chỉ có từng đó ngôi trường nổi trội trong ngành này, và hầu hết mọi người cũng sẽ lựa chọn hai ngôi trường nằm ở Thung lũng Silicon, hoặc là Stanford hoặc là Berkeley. Kinh Hồng, người bạn kia, còn cả Chu Sưởng đều cùng khóa, bọn họ trở thành bạn học cũng chẳng có gì lạ.

Mối quan hệ của Kinh Hồng với hai người bạn này trước giờ vẫn rất tốt.

Hồi học lớp bảy lớp tám, Kinh Hải Bình còn chưa khởi nghiệp, Kinh Hồng chỉ là một đứa bé bình thường, thậm chí điều kiện gia đình còn thua kém bạn bè đồng trang lứa một chút, hồi lớp chín còn hay chạy sang nhà người bạn ké bữa tối. Về sau cha anh ăn nên làm ra nhưng Kinh Hồng vẫn như vậy, học tập, viết bài, thực tập, làm việc, quan hệ giữa mọi người với nhau cũng không thay đổi gì cho đến một năm trước. Sau khi Kinh Hồng tiếp quản Tập đoàn Oceanwide, mọi người đều trở nên hơi xa cách, chẳng qua vì có chung sở thích như quần vợt nên đôi khi vẫn có mấy người nhắn tin tán gẫu vài câu. Vì cùng trong ngành IT nên thỉnh thoảng đối phương cũng xin ý kiến từ Kinh Hồng về một số chính sách v.v., vậy nên bọn họ vẫn giữ liên hệ với nhau.

Kinh Hồng nhận ra điều này, trong một năm qua, vì tình nghĩa trong quá khứ nên tháng nào Kinh Hồng cũng gọi hai người họ tới nhà, cùng hồi tưởng quá khứ và kể chuyện hiện tại. Kinh Hồng cảm thấy ngồi chung với mấy người bạn lâu năm thật sự rất vui vẻ, bất kể là bạn tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học hay tiến sĩ, thậm chí là quen nhau khi thực tập. Sau khi vào Oceanwide, hay nói chính xác hơn là sau khi danh tính được công bố, anh bắt đầu không thể phân biệt được lòng dạ người khác nữa.

Đầu bếp nấu năm sáu món cơm nhà. Vì đang ở nhà nên Kinh Hồng chỉ mặc chiếc áo phông phát miễn phí của Tập đoàn Oceanwide, trên ngực có linh vật của Tập đoàn Oceanwide nhảy múa trông rất bắt mắt.

Bạn bè cũng đã quen rồi, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

“Tôi hỏi hai ông một câu nhé…” Người bạn làm viễn thông nói, “Là thế này, sếp của tôi muốn nhảy việc và muốn kéo tôi theo, nhưng tôi cảm thấy công việc hiện tại rất tốt… Tôi cũng đã quen với công việc này, nếu làm như bình thường thì hẳn là sẽ thăng chức sớm thôi. Tôi có nên đi theo không? Có phải nếu ở lại thì sẽ thăng tiến dễ dàng hơn không…?”

“Đương nhiên là đi với sếp rồi.” Kinh Hồng cười nhìn cậu ta, “Hẳn là sếp mới cũng sẽ kéo những trợ thủ đắc lực của mình tới, kiểu gì cậu cũng bị gạt ra.”

“…” Người bạn kia lâm vào trầm tư.

Đồng thời cũng tự hỏi, rằng “Kinh Hồng mới ba mươi hai tuổi nhưng mình đã ba mươi tư, sao còn ngây thơ như vậy chứ”.

“À phải rồi Kinh Hồng,” Lúc này, người bạn làm IT kia lại hỏi, “nghe nói gần đây Thanh Huy và Oceanwide lại đấm nhau à? Mà lần này chiến trường còn là ngành phim ảnh mà Thanh Huy vốn không hề nhúng tay vào?”

“Ừ.” Kinh Hồng uống một ngụm nước lạnh, anh ngừng một lát mới nói tiếp, “Thực ra tôi cũng không hiểu được mục đích thật sự của Thanh Huy.”

“Để tôi hỏi Chu Sưởng xem.” Người bạn bỗng tỏ ra phấn khích, “Chắc chắn Chu Sưởng biết nguyên nhân đúng không? Cậu ta không biết tôi quen cậu!”

Kinh Hồng, “…”

“Nhưng tôi sẽ không bán đứng Chu Sưởng đâu.” Người bạn vừa nhắn tin vừa nói thêm với Kinh Hồng, “Tôi chỉ hóng hớt thôi, nhưng tôi không thể lợi dụng sự tin tưởng của cậu ta dành cho mình, tôi có tự trọng.”

Kinh Hồng, “… Sao cũng được.”

Thực ra nếu đối phương bằng lòng nói thì anh cũng bằng lòng nghe, anh cũng chẳng phải quân tử gì cho cam.

Việc này liên quan đến Tập đoàn Oceanwide, anh cần phải chịu trách nhiệm với rất nhiều người.

Trên thương trường, thậm chí ông chủ nhà người ta còn đích thân trèo tường, thậm chí phái gián điệp, còn dùng rất nhiều thủ đoạn trái pháp luật, anh chỉ nghe ngóng thôi thì có gì to tát chứ.

Nhưng đáng tiếc.

Một lát sau, Kinh Hồng lại hỏi, “Quan hệ của cậu và Chu Sưởng tốt ghê nhỉ?”

“Cũng bình thường,” Người bạn nói, “hồi đó thì học chung ngành, về sau thì tất cả đều làm ở Thung lũng Silicon mà, bạn bè tụ tập được vài lần, nhưng mà Chu Sưởng làm ở McKinsey bận lắm nên không tham gia hầu hết các buổi tụ họp, bọn tôi lại không có quan hệ cá nhân gì cả. Về sau Chu Sưởng là người về nước đầu tiên trong khóa bọn tôi, hồi ấy thực ra tôi cũng chỉ biết là cậu ta nhận offer từ Thanh Huy. Mấy tháng sau thì tôi nhận được tin nhắn từ HR của Hành Viễn, vì tôi không quen ai khác từ nước ngoài về nên đã định bụng hỏi Chu Sưởng môi trường làm việc trong nước… Cậu ấy tốt lắm, nói cho tôi rất nhiều chuyện. May mà năm nào tôi cũng gửi tin nhắn chúc Tết vào nhóm chat, he he.”

Kinh Hồng cười cười.

Đây là một mánh lới.

Hồi đó người bạn này đã từng càu nhàu với Kinh Hồng về chuyện gửi lời chúc cho mọi người vào Tết Âm lịch hàng năm, nhưng Kinh Hồng lại trả lời cậu ta rằng “Nhỡ đâu sau này có việc cần nhờ người ta thì “tin nhắn chúc Tết” sẽ phát huy tác dụng.” Nếu mấy năm không liên lạc, lịch sử trò chuyện rỗng tuếch thì rất khó mở lời, nhưng dù chỉ là mối quan hệ gửi tin nhắn “Chúc mừng năm mới” vào Tết Âm lịch hàng năm thì hai người vẫn có thể coi như là người quen, mở lời cũng sẽ không bị xấu hổ.

Điều mà đối phương nói chính là tình huống kiểu vậy.

Người bạn tiếp tục, “Sau đó tôi nhận lời mời từ Hành Viễn, về Bắc Kinh thì mời Chu Sưởng ăn một bữa vịt quay. Sau đó nữa tôi mới nghe nói Chu Sưởng đang là CEO của Tập đoàn Thanh Huy… Tôi thật sự rất… Số của tôi là số gì không biết, vậy mà bạn bè đều là đại gia ở Trung Quốc! Có thể bán cái số mệnh này lấy tiền không?”

Kinh Hồng, “… Cậu lạc đề rồi.”

“Về sau tôi cũng không định cắt đứt liên lạc.” Người bạn nói, “Dù tôi không trông mong bất kỳ lợi ích thực tế nào nhưng quen ông lớn thì vẫn ngầu mà. Thế là đôi khi tôi cũng sẽ hỏi cậu ấy góc nhìn về chính sách nào đó. Mà nhắc đến lại phải nói, hai người có rất nhiều quan điểm giống y hệt nhau.”

Kinh Hồng nói, “Ừ.”

Đúng lúc này, điện thoại của cậu bạn phát ra âm thanh thông báo.

Người bạn xem điện thoại rồi nói, “Chu Sưởng trả lời rồi.”

Cậu ta nóng lòng mở điện thoại ra xem.

Nhưng ngay sau khi thấy dòng trả lời từ Chu Sưởng, vẻ mặt của cậu bạn lập tức trở nên phấn khích một cách khó tả, kiểu vừa muốn cười lại không thể cười.

Kinh Hồng hỏi, “… Sao thế?”

“… Không.” Người bạn trả lời Kinh Hồng, “Tôi gửi một đường link qua và hỏi “Hình như Thanh Huy các cậu không có nghiệp vụ ở mảng phim ảnh mà? Sao lại thu mua Tân Động? Mắc gì phải cạnh tranh vụ này với Tập đoàn Oceanwide?”, kèm cả sticker nữa. Nhưng Chu Sưởng kín lắm, không nói lộ ra cái gì cả.”

Kinh Hồng thuận miệng hỏi, “Vậy Chu Sưởng trả lời cậu thế nào?”

“…” Người bạn nói, “Trả lời một câu rất không đứng đắn, cậu đừng nên biết thì hơn.”

Kinh Hồng lại thành ra tò mò, “Cái gì mà không đứng đắn?”

Người bạn nói, “Là một câu nói bỏ lửng*.”

*Câu nói bỏ lửng (yết hậu ngữ) là một dạng ngôn ngữ đặc biệt từ xưa do người dân lao động sáng tạo ra từ trong đời sống, sinh hoạt hàng ngày là những câu ngắn gọn, hài hước và vô cùng sinh động. Thường một câu sẽ chưa thành hai bộ phận biểu đạt một ý nghĩa nhất định. Trong môi trường ngôn ngữ nhất định nào đó, thường người nói sẽ nói ra vế trước và người nghe sẽ lĩnh hội và đoán được ý mà người nói muốn biểu đạt.

“???” Kinh Hồng càng tò mò hơn, “… Câu bỏ lửng nào cơ?”

“Cậu đừng hỏi nữa mà…” Nói đến đây, người bạn cũng giơ cờ trắng đầu hàng trước ánh nhìn của Kinh Hồng, chẳng qua vẫn giãy giụa đệm trước một câu, “Đầu tiên tôi phải làm rõ, tôi cực kỳ chắc chắn cậu ta không biết tôi quen cậu.”

“Tôi biết rồi.” Kinh Hồng nói, “Mau nói đi, không cần nói đỡ cho cậu ta đâu.”

Chuyện đã đến nước này, người bạn dứt khoát chuyển sang thái độ góp vui không ngại lớn chuyện, cậu ta nói, “Là cái câu bỏ lửng… Chu Sưởng nói, “Không có lý do gì cả, thấy trời mưa thì đánh trẻ con… rảnh quá ấy mà”.”

*Ở Hồ Bắc, giày (鞋子) được đọc trại thành trẻ con (孩子). Ý câu này chỉ muốn nói là Trời mưa đan giày, nhàn cũng là nhàn, để ca ngợi bản tính cần cù, chịu khó của nông dân địa phương. Về sau người phương Bắc nghe thành chữ hài tử là trẻ con, nhưng họ diễn giải sai thành Trời mưa rảnh rỗi quá không có việc gì làm sinh ra chuyện đánh trẻ con. Tương tự câu “nhàn cư vi bất thiện” ở Việt Nam.

Mình không trực tiếp dùng “nhàn cư vi bất thiện” vì đoạn đối thoại giữa người bạn và Kinh Hồng đòi hỏi câu nói của Chu Sưởng buộc phải dịch ra thành một câu hai vế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui